Vương An An cũng không biết bây giờ tình huống của mình và “Cố Ngôn Chi” rốt
cuộc là thế nào, rõ ràng cảm thấy đối phương rất xa lạ, nhưng thân thể
lại ăn ý với nhau.
Cô nghe tiếng nước chảy từ trong phòng tắm truyền ra, trước đây lúc sáng sớm thức dậy, Cố Ngôn Chi đều luôn xuống lầu trước.
Nhưng hôm nay Cố Ngôn Chi có chút khác thường, không chỉ không đi, mà còn nằm ở trên giường, không nhúc nhích nhìn chằm chằm vào mặt của cô.
Lúc cô tỉnh lai bị Cố Ngôn Chi là cho giật mình.
Lại còn là lần đầu cô và Cố Ngôn Chi không mặc gì nằm gần nhau vào ban
ngày, nơi nào đó của hai thân thể vẫn để lại vẻ mập mờ....
Anh cúi xuống rất thân mật hôn môi của cô, ngón tay nhẹ nhàng kích tình, ve thân thể của cô, cố tình khiêu khích dục vọng....
Bọn họ rất tự nhiên lại làm một lần nữa, lần này làm rất dịu dàng rất triền miên, không có kịch liệt như tối hôm qua.
Dây dưa lẫn nhau, phóng túng , không ngừng kề gần sát đối phương để cảm nhận da thịt, hô hấp....
Chờ Cố Ngôn Chi tắm xong lúc đi ra, một bên anh vừa lau chùi tóc, vừa cúi
đầu hôn sau lưng Vương An An, Vương An An cảm thấy có chút nhột, không
nhịn được rụt người lại.
Cố Ngôn Chi liền dùng nữa người mình đè lên côi, ra sức hôn cô hơn....
Vương An An có chút không dám đối mặt đối với "Cố Ngôn Chi" biến thiên này,
cô rụt người vào trong chăn cố gắn trốn tránh sự đụng chạm của Cố Ngôn
Chi .
Cố Ngôn Chi cũng không còn miễn cưỡng nữa cô, sau đó ngồi xuống cuối giường bắt đầu mặc quần áo. Chỉ là vẻ mặt có chút vắng vẻ.
Vương An An từ trong chăn nhô đầu ra, quan sát gò má của anh, "Cố Ngôn Chi"
lúc ban ngày, tính cách của Uông Uông ít biểu hiện, đa phần đều là tính
cách của Cố Ngôn Chi.
Chỉ là cảm giác kỳ lạ qua đi, Vương An An cũng cẩn thận phân tích qua sự chênh lệch giữa Cố Ngôn Chi và Uông Uông.
Mặc dù Cố Ngôn Chi và Uông Uông chênh lệch hơi lớn, nhưng một khi muốn đem
bọn họ coi như là một, thì Vương An An liền cảm giác hai người này không phải không có điểm giống nhau.
Mặc dù không nhiều, nhưng vẫn có
một chút, Uông Uông nhìn qua rất hiền hoà, nhưng trên thực tế là người
rất nhạy cảm và thông minh, Cố Ngôn Chi nhìn lạnh lùng kiềm chế rất cao, chỉ là đang nhân nhượng đối phương, thể hiện nhiều sự hòa hoa phong nhã .
Nghĩ Cố Ngôn Chi và Uông Uông đều có một tính tình giống nhau
là thành thục, chỉ là ở Cố Ngôn Chi lại thiếu đi cảm tính mà Uông Uông
có.
Nghĩ như vậy, Vương An An rất tự nhiên liền nghĩ đến cậu bé
ăn xin năm đó mình gặp, Cố Ngôn Chi chính là nhân cách mà Uông Uông sinh ra khi đối mặt với đả kích nặng nề, nhưng bởi vì Cố Ngôn Chi quá mạnh
mẽ, còn Uông Uông lại nhạy cảm nên mới đảo ngược, Uông Uông bị Cố Ngôn
Chi đè nén xuống....
Nhưng chủng loại này quá mạnh mẽ thì cũng là con dao hai lưỡi, Cố Ngôn Chi đuổi Uông Uông đi, đồng thời cũng phong
bế tình cảm của mình.
Vương An An mang theo dự đoán này, không
biết sau mày khi thấy Cố Ngôn Chi lạnh tanh này thì liền cảm giác sự
vắng lạnh này cũng mang theo sự bất đắc dĩ....
Vương An An một
mực dùng thái độ của Uông Uông mà đối với Cố Ngôn Chi, nhưng khi anh
xuất hiện với nét mặt Cố Ngôn Chi thì cô lại không được tự nhiên, không
nhịn sẽ giữ khoảng cách nhất định đối với đối phương....
Bây giờ
cô lại do dự, rốt cuộc thì từ trong chăn chui ra, cảm giác này rất kỳ
lạ, giống như con mèo nhỏ đi an ủi con cọp già, rõ ràng biết là vô dụng, còn phải không tự lượng sức, suy nghĩ coi con cọp già muốn gì…
Cô cũng không có gì để cho Cố Ngôn Chi, Uông Uông thì cô có thể săn sóc
quan tâm, nhưng Cố Ngôn Chi có chỗ nào cần cô chăm sóc sao? Cô chỉ có
vòng tay từ phía sau lưng qua người Cố Ngôn Chi, đem tay của Cố Ngôn Chi mở ra, rồi dùng ngón tay của anh vẽ vòng tròn lên bàn tay mình.
Mặc dù cô không có thói quen làm nũng, nhưng nếu như làm nũng có thể làm cho Cô Ngôn Chi vui thì cô có thể thử một chút xem....
"Uông..." Cô theo thói quen muốn gọi Uông Uông, chỉ là cô rất nhanh cảm thấy không nên gọi như vậy nữa, "Cố...."
Nhưng gọi Cố Ngôn Chi cũng không thích hợp, tên đầy đủ thì có vẻ hơi xa lạ.
Cô do dự một chút, mới kêu lên: "Ngôn Chi, buổi sáng em muốn ăn cháo gạo kê."
Kể từ sau khi hai người ở chung một chỗ cô chưa từng yêu cầu qua cái gì, bây giờ cô lại có thể làm nũng giống thế này đây.
Lúc Cô Ngôn Chi nghiêng đầu nhìn cô, cô nghiêm túc đáp lại ánh mắt của anh.
Cố Ngôn Chi chỉ nhàn nhạt trả lời một câu: "Được, An An."
Cặp mắt lạnh tanh trước mắt cuối cùng cũng có một tia nhiệt độ.
Chỉ là Vương An An rất nhanh sẽ phát hiện hai tính cách này không dễ dàng gì dung hợp với nhau.
Cô vốn cho là bây giờ "Cố Ngôn Chi" đã là người bình thường, nhưng không
bao lâu sau cô liền phát hiện Cố Ngôn Chi và Uông Uông lại đang so tài
lẫn nhau, vốn dĩ cảm giác lúc đầu không rõ ràng, nhưng có lẽ do cô dùng
thái độ bất đồng để đối xử với hai người đó.
Kết quả loại cảm giác này càng ngày càng biến đổi mãnh liệt
Giữa chừng "Cố Ngôn Chi" mời cha mẹ của cô tới nhà cô làm khách, kết quả là
vào lần đó, "Cố Ngôn Chi" thiếu chút nữa đã bị lộ, thái độ đối với cô
cha mẹ một lúc thì lại nho nhã lễ độ, một lúc thì lại nhiệt tình nôn
nóng.
Ba cô liền cảm thấy kỳ quái, lén lút nắm lấy cô hỏi Cố Ngôn Chi bị sao vậy, bình thường làm người luôn bình tĩnh, tại sao hôm nay
lại nói chuyện bữa bãi thế....
Vương An An nào dám nói đây là di
chứng của hai nhân cách kia, ngược lại mẹ cô thì cảm thấy không có gì,
ngược lại còn đi trấn an ba cô, nói là người nhỏ trẻ tuổi tình yêu cuồng nhiệt, người nào lúc còn trẻ không như vậy, qua một thời gian nữa là
tốt lên thôi.
Vương An An cũng qua loa hù theo lừa gạt cha cô.
Tình huống của "Cố Ngôn Chi" cô luôn để ý tới, phát hiện đúng rất nghiêm
trọng, sau mấy lần nhìn thấy nét mặt của “Cô Ngôn Chi”, sắc mặt của anh
cũng biến đổi theo, một lát thâm trầm một hồi lại hoạt bát, nếu người
khác nhìn thấy chắc chắn sẽ cho rằng Cố Ngôn Chi bị bệnh thần kinh rồi.
Vương An An lần này cũng rất rối rắm, nếu như chuyện này xảy ra sớm hơn nữa
tháng thì cô sẽ cảm thấy đây là chuyện tốt, ít nhất cô và Cố Ngôn Chi sẽ không làm chuyện đó, nhưng bây giờ ngủ cũng ngủ, mặc kệ là Cố Ngôn Chi
hay là Uông Uông đi, tóm lại là cùng nhau sinh sống có hơn một tháng
rồi, nếu phân ra hai người thì chuyện gì sẽ xảy ra....
Đến lúc đó lại chia thành hai người, vừa nghĩ tới "Cố Ngôn Chi" còn chưa có phân
rõ ràng, thì thái độ của anh lại thay đổi, nhân cách khác đã muốn đi ra, đến lúc đó không thể diễn tả được lần này sẽ làm gì nữa?
Nghĩ như vậy, cô cũng liền nhanh phối hợp, mơ mơ hồ hồ, cuối cùng cũng không biết làm sao.
Cô cũng không có kiến thức, cũng không có biện pháp, nghĩ tới mình đơn
giản hóa vấn đề phức tạp này thì vô cùng đau đầu, cho nên từ bây giờ trở đi cô sẽ dùng duy nhất một thái độ đối với họ, mặc kệ anh là Uông Uông
hay là Cố Ngôn Chi.