Gần tới cuối năm mỗi ngày Vương An An đều cố gắng uống thuốc rèn luyện thân thể, chuẩn bị cho lần trị bệnh bằng hóa chất tiếp theo.
Bố mẹ
không biết cô bị bệnh, gặp mặt mặc dù biết cô gầy, nhưng bố mẹ cô cũng
sẽ không nghĩ tới phương diện xấu nhất, Vương An An nói là bản thân mình muốn giảm cân.
Mẹ cô cũng cho rằng Vương An An muốn giống mấy cô gái trắng như bạch cốt tinh trên bìa tạp chí, mặc dù nói thầm với cô
mấy câu, nhưng cũng không có nghĩ nhiều.
Gần bước sang năm mới
rồi, nhà Vương An An muốn đi thăm cô dì chú bác, bình thường mặc dù ít
tới lui, nhưng dù gì cũng sắp tới tết, cô cũng mới vừa kết hôn, theo lý
thuyết nên mang theo Cố Ngôn Chi đi thăm hỏi khắp nơi.
Mẹ cô cũng nói ý định này với cô, chỉ là Vương An An làm gì mà có sức khỏe để đi,
cô cũng rất đau đầu, không đi, vậy thì bố mẹ của cô phải ăn nói thế nào
đây.
Nhưng gần đây Cố Ngôn Chi rất bận, cô mơ hồ nghe thấy Cố
Ngôn Chi nói chuyện điện thoại với người ta, hình như là chuyện hằng năm của công ty, anh có nhiều chuyện quan trọng như vậy, cô phải tìm cớ nói thế nào đây, chỉ đi thăm mấy người họ hàng không thân lắm của gia đình
cô? Cô thật sự là không muốn phiền tới Cố Ngôn Chi.
Cho nên cô quyết định bản thân mình sẽ tự đi.
Chỉ là trước tiên cô phải nói cho Cố Ngôn Chi một tiếng, kết quả Cố Ngôn
Chi không nói hai lời liền quăng chuyện này ra sau đầu, nhưng lại chạy
đi thương lượng với bố mẹ cô, ông bà nội – ngoại của Vương An An nhất
định phải đi thăm, nhưng còn dòng họ cô dì chú bác gì kìa thì bình
thường cũng không thân thích gì lắm, Cố Ngôn Chi cũng bày tỏ suy nghĩ
của mình là không muốn đi.
Cuối cùng hành trình của Vương An An lại giảm được hai ba phần, Cố Ngôn Chi còn sắp xếp toàn bộ mọi chuyện một cách ổn thỏa.
Kể cả tuyến đường đi anh cũng đặc biệt suy nghĩ, chọn đường đi không bị
kẹt xe, quà tặng cũng rất đúng nơi, cũng không có vẻ quá khoe khoang
cũng không đủ coi trọng.
Cho nên chuyến đi này, Vương An An cảm
thấy thân thể của mình không bị gì, còn ông bà nội – ngoại thì lại cực
kỳ thích Cố Ngôn Chi.
Bây giờ cô càng ngày càng cảm thấy Cố Ngôn
Chi là người hiếm có, vừa có sự thâm tình của Uông Uông vừa có năng lực
của Cố Ngôn Chi.
Chỉ là bản thân mình không tốt, lại là một con ma ốm.
Lúc trở về Cố Ngôn Chi cũng rất vui vẻ nói với Vương An An: "An An, gen nhà em không tệ, người nào trong nhà cũng sống rất thọ."
Vương An An cho rằng Cố Ngôn Chi đang an ủi mình, cô cũng cười cười, thật ra
thì trong lòng rất chua xót, cô muốn thân thể khỏe mạnh, để cả hai cũng
sống hạnh phúc với nhau.
Năm trước coi như sóng êm biển lặng đã
qua, hai người chỉ đi có một vòng, toàn bộ cô dì chú bác của Vương An An cũng biết chuyện hai người kết hôn, bố mẹ của cô cũng vô cùng đắc ý.
Đều là nhà của gia đình bình thường, gặp phải chuyện vui khó tránh khỏi sẽ
không kìm được vui mừng mà mang ra nói với bên ngoài, huống chi để lộ Cố Ngôn Chi không những có mặt mũi, mà còn như được dát vàng lên mặt.
Bình thường gia đình của Vương An An không có thu hút gì, hàng xóm xung
quanh cũng tốt hơn so với nhà cô, hơn nữa kể từ khi con gái của bác cả
Vương An An được gả cho nhân viên công vụ thì liền cảm thấy vô cùng đắc
chí, lần nào cũng coi nhà cô như rơm rạ, cảm thấy nhà mình vô cùng tài
giỏi, hầu như cái đuôi đều luôn vểnh lên trời.
Bây giờ nghe thấy
Vương An An được gả cho đối tượng so với con rể cũa mình cũng không tồi, đối phương còn có một công ty lớn, mẹ của Vương An An không rõ lắm, mặc dù biết Cố Ngôn Chi là người kinh doanh, nhưng cũng không biết tập đoàn công ty là có ý gì, cụ thể là làm xây dựng hay bất động sản, bọn họ
cũng không rõ, cũng chỉ biết anh đang quản lý công việc nội bộ của Tân
Vũ, cứ nói vậy mấy câu vậy mà cuối cùng bác cả của Vương An An lại đứng
ngồi không yên.
Lúc tới năm mới ông nhất định phải nhìn thấy Cố
Ngôn Chi, thật ra thì chỉ muốn biết coi mẹ của Vương An An khoác lác bao nhiêu thôi.
Mẹ Vương An An đã đâm lao thì phải theo lao thôi,
nếu không gọi Cố Ngôn Chi tới thì chả khác nào nói nhà của bà đang khoác lác ba hoa, nhưng cũng không biết là đem ba mươi Cố Ngôn Chi có thể nể
mặt tới nhà một chuyến được hay không.
Cuối cùng cô đành phải
gọi cho Cố Ngôn Chi, Cố Ngôn Chi là người thông minh vừa nghe đã lập tức hiểu rõ nhà Vương An An đang gặp chuyện khó xử, vì vậy mới lập tức đồng ý.
Ngược lại thì tới lượt Vương An An ngây ngốc một lúc lâu, đến lúc ăn tết mấy đứa con cái đều lần lượt thay phiên nhau đến nhà cô dì
chú bác ăn cơm, lần này đến lượt cô phải đi đến nhà bác cả mình.
Lúc cô và Cố Ngôn Chi tới nơi, cô mới nhớ nhà bác cả của cô không có chỗ
đậu xe. Cố Ngôn Chi sợ chỗ đậu xe quá xa, sẽ bắt cô đi bộ, trời đông giá rét như vậy còn bắt cô phải mệt nhọc đi bộ, vì vậy trước tiên anh đậu
xe dưới lầu, để cho Vương An An đi lên lầu trước.
Vương An An
không có để tâm nhiều như vậy, vào nhà bác cả, sau khi để vỏ trái cây
xuống lúc cô đang định chuẩn bị giúp đỡ người lớn trong nhà, thì chị họ
của cô lại tinh mắt nhìn thấy cái túi màu lam nhỏ cô mang theo. Dáng vẻ
cũng không còn tốt nữa, trông thật quê mùa, vừa nhìn thì đã biết không
phải là hàng hiệu.
Không ngờ chị họ của cô còn hỏi ngược lại: "Năm mới mà em lại cầm cái túi quê mùa vậy sao?"
Vương An An cũng không để ý, gần đây khi ra khỏi nhà cô đều mang nó theo, chủ yếu là mỗi lần ra cửa, mặc kệ cô lấy cái gì Cố Ngôn Chi cũng sẽ giúp
cô, dần dần cô cũng cảm thấy xấu hổ với cái túi này, còn bắt Cố Ngôn Chi chửng chạc như vậy lại cầm theo một cái túi vô cùng nữ tính.
Thật ra thì lần này cũng không cần uống nhiều thuốc, nhưng cô sợ rơi mất, cho nên mới cầm theo cái túi này.
Ngược lại chị họ của cô không nói hai lời liền từ trong tủ cầm ra một cái
túi, đưa cho cô, hả hê khoe khoang: "Em nhìn một chút đi, đây chính là
quà mà anh rể họ của em mới mua tặng cho chị đó là hàng của LV, hơn hai
vạn đó, em sờ thử mà xem, rất chất lượng, so với hàng bình thường không
hề giống nhau...."
Từ lúc Vương An An và hai người Cố Ngôn Chi,
Uông Uông ở chung một chỗ với nhau, chỉ có nhiều nhất là một sợ dây
chuyền nhựa lòng chiếc nhẫn cưới vào, có một lần đi bệnh viện kiểm tra
Cố Ngôn Chi thấy gần đó có một tiệm trang sức nên mua cho cô một chiếc
nhẫn bạch kim đơn giản.
Còn những quần áo của nhãn hiệu nổi tiếng gì đó, đúng thật là Cố Ngôn Chi không có mua cho cô.
Trái lại anh biết cô sợ lạnh nên không biết từ đâu lấy được một cái áo lông chồn không có nhãn hiệu khoác vào cho cô.
Cảm giác sờ vào rất đã, bởi vì vật này cảm giác quá tốt nên cô cũng cố ý hỏi một câu.
Cố Ngôn Chi cũng không nói tỉ mỉ.
Chỉ là cô mặc không tới hai ngày thì đã cảm thấy kỳ cục, chủ yếu là vừa
nghĩ tới vật nhỏ đầy lông lá bị người khác lột da làm quần áo, cô liền
cảm bản thân mình đang tạo nghiệp.
Vì chuyện này mà Cố Ngôn Chi còn cười cô, nói cô mặc đồ da thì sẽ không cần chú ý gì nữa.
Cuối cùng cái áo đó vẫn bị cất đi, ngược lại Cố Ngôn Chi cũng không có nói
gì, cứ vì vậy mà sau này cô cảm thấy không thích thì anh cũng sẽ không
ép buộc cô.
Bây giờ chị họ của cô cho cô nhìn cái túi, cô cũng khách sáo cười khen vài câu.
Chị họ của cô cũng không phải không khỏi khoa trương hỏi cô, tại sao Cố
Ngôn Chi có nhiều tiền như vậy mà đến một cái túi cũng không chịu mua
cho cô.
Mặc dù là câu nghi vấn như chẳng khác gì một câu hỏi, dù
sao thì nghĩ như thế nào đi nữa thì Vương An An cũng không giống loại
người có thể có tên trong bảng danh sách người giàu, tuy nói dáng dấp
của Vương An An không khó nhìn, tính cách thì bình thường, dáng vẻ không có tâm kế gì, nghĩ như thế nào cũng không có khả năng.
Cung phản xạ của Vương An An khá chậm, không phát hiện ra sự châm chọc của chị
mình, đầu thời cũng đang khoác lác là mình giàu có, cô thoải mái trả
lời: "À, em không có hứng thú với mấy thứ này."
Đúng lúc này Cố Ngôn Chi đi vào, chỉ là anh vừa vào tới cửa chính thì liền hấp dẫn ánh mắt của tất cả mọi người.
Vương An An cảm thấy vô cùng rõ ràng, mới vừa rồi thái độ của chị họ cô còn
rất kỳ lạ, nhưng mà sau khi nhìn thấy Cố Ngôn Chi thì nét mặt trong nháy mắt lập tức thay đổi.
Vẻ mặt bình thường luôn cao ngạo nhưng ngay sau khi nhìn thấy Cố Ngôn Chi thì cũng sợ tới ngây người.
Vương An An buồn bực gãi gãi đầu, chợt phát hiện ra khi người khác nhìn Cố
Ngôn Chi như vậy, thì cô lại có tâm trạng không được vui.
Cố Ngôn Chi không phải là đống thịt kho được để ở trên bàn, làm gì mà nhìn chằm chằm như vậy.
Nhưng mà Vương An An không vui cũng sẽ không lộ ra ngoài, vì vậy cô nhanh chạy vào trong bếp, giúp trưởng bối nấu cơm.
Giữa chừng cũng thỉnh thoảng lưu ý tình hình bên ngoài, những thân thích này đúng thật là quay quanh Cố Ngôn Chi rồi.
Mấy người này bảy miệng tám lưỡi nói gì với Cố Ngôn Chi thế.
Tuy là bây giờ Cố Ngôn Chi đã hòa nhã hơn nhiều, nhưng đó là đối với cô, còn bình thường thì vô cùng nghiêm túc.
Nhưng mà lúc này Cố Ngôn Chi lại vẫn hòa nhã, bị hỏi tới cỡ nào cũng không có buồn bực.
Còn bác cả của cô thì nói chuyện không được tự nhiên, ở trước mặt Cố Ngôn
Chi nói khoác đến nước bọt văn tứ tung: "Ôi chao, các anh làm ăn phải
tạo mối quan hệ tốt với cơ quan chính phủ, con rể của bác làm ở khu XX,
đến tết không biết có bao nhiêu người muốn mời nó ăn cơm, nó đều không
chịu nể mặt.... Đúng rồi, nếu con cần nói hỗ trợ gì thì cữ tới tìm, đều
là người trong nhà mà...."
Vương An An rất sợ Cố Ngôn Chi không vui, thật may là nét mặt Cố Ngôn không có biến hóa gì, vẫn khách khí như cũ.
Ngược lại con rễ của bác cả tên là Lưu Kiến lại là người rất biết ứng xử tình hình, vừa thấy nhắc tới mình thì lập tức mời thuốc lá Cố Ngôn Chi, Cố
Ngôn Chi nhàn nhạt khoát tay nói: "Cám ơn, tôi không hút thuốc lá."
Lưu Kiến này là người rất có mắt, mẹ của Vương An An mặc dù nói lung tung,
nhưng tập đoàn Tân Vũ lai lịch ra sao bối cảnh thế anh ta làm sao không
biết, anh ta cũng vào đề hỏi thăm vài câu, nghĩ xem coi Cố Ngôn Chi này
sâu cạn cỡ nào.
Cố Ngôn Chi vẫn khách khí như cũ, lời nói thì một giọt nước không lọt, hơn nữa không có bất kỳ tật xấu nào lọt ra ngoài.
Lần này Lưu Kiến đã đối mặt với một người không hiền lành rồi, mặc dù anh
luôn thể hiện sự hòa khí, nhưng tuyệt đối là người vô cùng tinh anh.
Thật ra thì Cố Ngôn Chi có chút đã phiền não, không phải là vấn đề xã giao,
so với những tình trạng xã giao khó khăn hơn anh đều dư sức đối phó,
huống chi những lợi ích về quan hệ này, anh chỉ là lo lắng cho tình
trạng của Vương An An, đứng ở trong phòng bếp bận rộn, không biết là cô
có chịu được hay không....
Hai người giống như là có linh cảm
tương thông, Vương An An rất tự nhiên từ phòng bếp nhô đầu ra, nhìn về
phía Cố Ngôn Chi đang ngồi ở trong phòng khách, nụ cười nhàn nhạt, cô
nói cho anh biết, mình không có việc gì, bảo anh đừng quá lo lắng.
Ngược lại sau khi Cố Ngôn Chi bị thân thích của Vương An vây quanh, thì cô
phát hiện Cố Ngôn Chi nói chuyện rất lịch sự, thậm chí trong đó còn có
một chút xấu hổ, cho nên dần dần mọi người cũng buông tha anh, ngược lại bắt đầu tốp bốn tốp năm nói chuyện phiếm đánh bài.
Ngược lại thì điện thoại của người được gọi là tài ba – Lưu Kiến không ngừng run, bác cả của Vương An An nhân cơ hội này khen mấy câu, nói con rễ mình có bản lĩnh thế nào, năm mới còn không được rãnh rỗi, còn phải xã giao như thế nào.
Năm trước Cố Ngôn Chi vẫn còn rất bận rộn, nhưng bây giờ thì di động lại im lặng một cách tuyệt đối.
Chờ tới lúc Cố Ngôn Chi tính vào nhà bếp giúp một tay thì lúc này điện
thoại di động mới vang lên, Cố Ngôn Chi thở dài, bất đắc dĩ nhận điện
thoại.
Vương An An đúng gần đó, liền nghe thấy Cố Ngôn Chi dùng
tiếng Pháp nói chuyện với đối phương, cách đây không lâu cô mới biết Cố
Ngôn Chi biết tiếng Pháp, ban đầu Cố Ngôn Chi chỉ huyên nói chuyện điện
thoại, cô còn tưởng rằng Cố Ngôn Chi là đang nói tiếng Anh, kết quả nghe nữa buổi cũng không hiểu gì .
Chờ tới lúc Cố Ngôn Chi trở lại, cô mới hỏi anh: "Anh vừa mới bô bô nói cái gì vậy?"
"Chỉ là ân cần hỏi thăm thôi." Cố Ngôn Chi giải thích: "Năm trước có một
hạng mục chưa xong, đoán chừng năm sau lại phải tiếp tục rồi."
Vương An An ồ một tiếng, rất đau lòng lẩm bẩm: "Vậy anh phải ăn nhiều một
chút, đúng rồi, hôm nay em tự mình làm món cá cho anh đó, rửa sạch là có thể nấu được rồi, em chọn toàn mấy con ngon đó, một lát anh nhớ ăn
nhiều một chút."
Vẻ mặt Cố Ngôn Chi không hề thay đổi, thật ra
thì trong lòng không vui vẻ tí nào, không ngờ bảo bối An An của anh phải ở trong nhà bếp làm cá, anh không biến sắc nhận lấy vật trong tay Vương An An, im lặng giúp An An đánh trứng.
Nếu là Vương An An lúc
trước, cô sẽ không thèm để ý tới cảm xúc biến hóa của Cố Ngôn Chi, nhưng bây giờ chỉ cần nhìn một cái là Vương An An sẽ biết Cố Ngôn Chi có vui
hay không.
Mặc kệ Cố Ngôn Chi làm cái gì, buôn bán bao nhiêu lời, bây giờ trong mắt của cô anh chính là người đàn ông thuộc về cô.
Bọn họ so với vợ chồng bình thường thì không có gì khác nhau, sẽ cùng nhau
đi bộ, bàn bạc coi món nào ăn ngon, còn có thể cùng nhau xào đậu.
Lúc xem phim truyền hình sẽ thảo luận nội dung trong đó, bởi vì lời kịch quá ngu ngốc nên họ thường đùa giỡn với nhau.
Bây giờ nhìn thấy Cố Ngôn Chi không vui, cô vội nhớ tới lời nói vừa rồi,
cũng liền đoán ra anh buồn bực là vì cái gì, cô nhanh chóng dán vào lỗ
tai của anh, dùng giọng điệu dụ dỗ mà nói: "Ngôn Chi, anh đừng bực mà,
em chỉ phụ giúp thôi, tất cả đều là mẹ em làm hết, em chỉ thay nước đưa
kéo thôi mà...."
Thật ra thì cô đang nói dối, chỉ là Cố Ngôn Chi không có vạch trần.
Mí mắt anh rũ xuống, hơi run run, nhìn cô một lần nữa.
Cứ mỗi lần khi anh nhìn như vậy thì Vương An An sẽ không thể tưởng tượng
nổi, người đàn ông này đã từng có bao nhiêu là ở trên cao vời vợi, cao
tới mức bọn họ luôn cho rằng mình không đủ trình độ để nhìn tới bàn
chân, nhưng bây giờ hai người lại thuận theo tự nhiên, cùng yêu nhau,
anh mang theo một phần cô thích, hai nguời rất thân mật vào ban đêm, trở thành vợ chồng đúng nghĩa.
Cô cảm thấy đặc biệt kỳ diệu, cũng cảm thấy trò đùa này thật tốt.
Cố Ngôn Chi chỉ mới làm có vài cái thì đã bị mấy anh họ nhà họ Vương cứng
rắn kéo đi đánh bài tú-lơ-khơ, đây chính là tập tục của nhà họ Vương,
năm mới đàn ông không được vào bếp.
Vương An An nhìn vẻ mặt buồn
bực của Cố Ngôn Chi, gương mặt giống như bị người ta làm cho ngạt thở,
bỗng nhiên cô rất muốn xoa bóp gương mặt của anh.
Cố Ngôn Chi
ngồi không bao lâu thì mẹ cô đi tới, nhỏ giọng bàn bạc với cô: "An An,
bố mẹ đã nghỉ rồi, chờ lúc con và Cố Ngôn Chi kết hôn, sính lễ gì đó bố
mẹ không cần, tất cả đều để cho con làm đồ cưới."
Cô kinh ngạc nhìn mẹ của cô một cái, đó là một số tiền rất lớn đó.
Bình thường mẹ cô cực kỳ tiết kiệm, không nỡ xài tiền, nhưng lại ngấm ngầm
suy tính cho Vương An An, nói với cô không có gì quan trọng cả: "Bố mẹ
cũng lớn tuổi rồi, ăn uống thì cần nhiều tiền làm gì, đồ cưới của con
cũng không cần tới bao nhiêu, ngoại trừ của hồi môn ra, bố mẹ còn ba vạn ba, còn cũng đừng có ngại ít...."
"Mẹ, mẹ nói cái gì vậy?" Tim
của Vương An An trở nên đau vô cùng, ở trong lòng cô muốn để lại một ít
tiền cho bố mẹ, ngộ nhỡ cô có chuyện gì, thì bố mẹ không trở nên quá
túng thiếu....
Nhưng mẹ cô vẫn kiên trì như cũ: "Ôi trời, con
đừng có nghĩ nhiều, đó đều là công sức của con, bố mẹ đã lớn tuổi rồi,
còn cần nhiều tiền vậy để làm gì, răng lợi cũng không còn tốt, đưa bố mẹ sơn hào hải vị cũng nhai không xong, không như vợ chồng son các con,
chỉ cần hai đứa hạnh phúc, thì bố mẹ cũng rất vui