Người Yêu Hai Mặt Của Tôi

Chương 56



Ngày hôm sau nhìn thấy gương mặt nghiêm túc của Cố Ngôn Chi, Vương An An cảm thấy vô cùng thú vị, cô không biết giữa Cố Ngôn Chi và Uông Uông ai sẽ có tính trẻ con hơn.

Hơn nữa Cố Ngôn Chi nhất định sẽ không có chút ý, lúc anh đang ăn cơm cũng nhỏ giọng mà hát, dáng vẻ kia rất giống như đang giấu đầu lồi đuôi, mặc dù nhìn rất lợi hại nhưng làm sau cũng cảm thấy rất 囧囧 , trông vô cùng buồn cười.

Vương An An không có vạch trần anh, cô vẫn tiếp tục trị liệu ở chỗ cũ, uống thuốc đúng giờ, ăn uống đều đặng còn có rèn luyện thân thể, nhưng quan trọng nhất là tâm trạng của cô.

Vương An An không dám phớt lờ, cô biết bệnh của mình có bao nhiêu lì lợm.

Cố ra kế hoạch rèn luyện cơ thể của mình, để cho bản thân luôn ở trạng thái tốt nhất.

Còn bố mẹ của cô vẫn luôn bị gạt, ngược lại kể từ Diệp Song biết tình huống của cô thì cứ hai ngày ba ngày sẽ gọi điện thoại hỏi thăm một lần, bọn họ là bạn bè với nhau, Vương An An rất hiểu người bạn luôn ân cần hỏi thăm sức khỏe của mình .

Nhưng Cố Ngôn Chi thì lại không chịu ngồi yên, trước kia Vương An An bị bệnh nên Cố Ngôn Chi không có thời gian để ý tới, bây giờ sức khỏe của Vương An An mỗi ngày một tốt thì khả năng ăn dấm của anh càng ngày càng lớn.

Vương An An cũng có chút hối hận, tại sao lúc đầu mình lại ngốc đến như vậy, đi nói cho Cố Ngôn Chi chuyện mình từng thích Diệp Song, bây giờ thì tốt rồi, mặc dù cô và Diệp Song đã sớm là quá khức, hơn nưa Diệp Song cũng có một người bạn gái rất tốt nhưng trong lòng Cố Ngôn Chi lại như có cái gai.

Diệp Song thỉnh thoảng cũng thường xuyên gọi hỏi thăm đó là điều mà một người bạn bình thường luôn làm, nhưng mà Cố Ngôn Chi thì lại rất để ý, chỉ là miệng của Cố Ngôn Chi vô cùng cứng, không chịu nói ra là mình đang ghen.

Mỗi lúc Diệp Song gọi điện cho cô thì trong lòng anh cũng không thoải mái, lúc nấu cơm thì liều mạng cầm xẻng mà xài đồ ăn, còn nếu rửa chén thì cũng dùng sức mà rửa làm cho chén bát đụng vào nhau vang lên tiếng vô cùng chói tai, chỉ còn kém chút nữa là đập luôn chén bát.

Vương An An không ngờ Cố Ngôn Chi lại có thể làm ra chuyện như trẻ con vậy, đúng là không giống với Cố Ngôn Chi hồi xưa, chỉ là cô một suy nghĩ, nếu là Uôgn Uông thì những gì “Cố Ngôn Chi" làm bây giờ đều có khả năng....

Cô cười cùng dụ dỗ “Cố Ngôn Chi” giống như dụ dỗ Uông Uông, thỉnh thoảng cũng trêu đùa anh mấy câu

Cuối cùng có lẽ là do chọc đến mặt mũi của Cô Ngôn Chi cho nên sau đó anh dứt khoát lôi lôi kéo kéo cô, làm ra chuyện khiến cho người khác đỏ mặt.

Hai người ở Bắc Kinh một khoảng thời gian, mỗi một ngày đều trôi qua rất nhàn nhã.

Lúc Cố Ngôn Chi đi làm thì Vương An An ở trong sân chăm sóc hoa cỏ, rèn luyện thân thể, thỉnh thoảng đi ra ngoài đi dạo phố một chút.

Lúc rãnh rỗi thì hai người đi coi hí kịch, buổi diễn tấu ở quảng trường nhân dân họ đều có mặt để xem, nhưng mà Vương An An chỉ là một người bình thường, hơn nữa còn thích xem mấy loại hành động của điện ảnh Hollywood, còn mấy loại nghệ thuật cao nhã bình thường này thì cô không biết gì cả.

Lúc trước Cố Ngôn Chi có nói với cô về Steinway, cô buồn bực nữa ngày, lúc đầu còn tưởng rằng đó là tên của nghệ thuật gia nào đó, cuối cùng mới nghe rõ đó là nhãn hiệu Piano .

Thời tiết ở Bắc Kinh quá nóng, lúc hè tới Vương An An còn có thể nghe được tiếng ve kêu ồn ào.

Khi còn bé cô rất hay nghe được tiếng ve kêu, nhưng sau các tòa nhà lầu càng nhiều thì âm thanh càng ngày càng ít, không biết có phải là do bên ngoài sân có quá nhiều cây hay không, nhưng dù sao thì ở nơi này cô lại có cảm giác giống như hồi mình còn bé.

Lúc nghỉ trước cô ôm Cố Ngôn Chi, nghe tiếng ve bên ngoài, qua một lúc lâu, cô mới nhớ tới chuyện lúc nhỏ, không nhịn được mà nói với anh: "Ngôn Chi, lúc còn nhỏ anh có từng bắt ve không? Mấy con ve sầu này, bắt được có thể đem chiên ăn, chỉ là em không dám ăn, nhìn thấy nó em có cảm giá sợ, sau đó em và một người bạn đi đến công viên sau trời mua, bắt được rất nhiều ve sầu, sau này lại được học một tiết về khoa học, nói ve sầu này cần ngủ đông hơn mười năm mới có thể chui từ dưới đất lên, lúc đó em mới cảm thấy mình còn nhỏ mà đã tạo nghiệt...."

Cô nói xong mới nhớ tới Cố Ngôn Chi không thích nói chuyện trước kia, khi còn bé anh đã có một hồi ức quá đáng sợ, nếu không cẩn thận thì có thể dễ dàng đụng vào bãi mìn.

Cô cũng không lên tiếng nói nữa, dùng sức ôm Cố Ngôn Chi.

Ngược lại Cố Ngôn Chi im lặng một lúc mới chợt nói: "Anh chưa từng bắt nó, khi đó anh cứ mãi tham gia các lớp học, Piano thư pháp Anh ngữ, anh nhớ khi đó đều thường xuyên anh làm nhất chính là lúc học bài thường nhìn ra bên ngoài, nhìn lá cây, nhìn người đi đường...."

Đây là lần đầu Vương An An nghe anh nói chuyện trước kia, cô đầy tò mò ngẩng đầu lên nhìn.

Vẻ mặt của anh thật bình tĩnh, kể từ sau khi sức khỏe của An An tốt lên, anh đã không còn cực đoan, bãi mìn trên người cũng ít đi, bắt đầu có thể chạm vào.

"Khi đó người kia có rất nhiều tiền...."

Vương An An hiểu Cố Ngôn Chi đang nói về ba mình, cho tới bây giờ anh chưa gọi ông ta là ba lần nào, cô yên lặng nghe, không nháy một cái nhìn nét mặt Cố Ngôn Chi, nhìn ánh mắt của Anh.

"Cho tới bây giờ người chăm sóc anh luôn là mẹ anh, trong nhà có nhiều người giúp việc, nhưng mẹ luôn tự làm cơm cho anh ăn, quần áo của anh rớt nút, cũng là mẹ tự tay may lại, còn đặc biệt tiết kiệm, đối với người khác cũng tốt...."

Ngày đó Cố Ngôn Chi nói rất nhiều lời nói, đứt quãng, trí nhớ cũng không thế nào nói liền, nhưng Vương An An vẫn rất vui vẻ nghe, cô từ trong ngực anh ngước đầu lên nhìn, nhìn đến tối cuối cùng cổ cũng tê rần nhưng cô vẫn cố gắng nhìn chằm chằm vào mắt của anh.

Cuối cùng bọn họ rất tự nhiên hôn, làm, yêu.

Đó là một loại phương thức triền miên, bọn họ dây dưa ân ái lẫn nhau, không ngừng gần sát đối phương, tâm tình cũng kết hợp lại một chỗ, không phân rõ lẫn nhau, kịch liệt động lòng dây dưa....

Thời gian từng ngày từng ngày trôi qua, rốt cuộc thì Vương An An cũng cảm thấy nhớ nhà, dù sao bây giờ cô cũng chỉ cần đến kiểm tra rồi lấy thuốc mà thôi.

Cố Ngôn Chi thấy cô đã quyết định đi, cũng sắp xếp công việc rồi về nhà, lúc về nhà còn giúp Vương An An thu dọn đồ đạc.

Lúc đi hai người chỉ xách theo có một cái vali, bây giờ thì lại giống như dọn nhà.

Tâm tình không giống nhau, tình tình cũng khác, ban đầu tới không còn hy vọng đập nồi dìm thuyền, nhưng bây giờ thì lại cố gắng hướng về cuộc sống mới, Vương An An cảm giác mọi thứ đều rất tốt, đến cả kem đánh răng dùng không hết Vương An An cũng muốn mang về, cuối cùng mất nữa ngày để soạn đóng kem đánh răng kết quả lại bị Cố Ngôn Chi ném thẳng vào toilet.

Lúc chất đầy vali thì Vương An An lại thêm hai cái túi du lịch, nhồi nhét vào cũng không đủ, sau đó cô tìm cái ga giường học theo mẹ mình làm túi đựng quần áo.

Cố Ngôn Chi không cản được cô, đành yên lặng ngồi trên giường theo dõi An An, anh lúc nào cũng có thể cảm nhận được nhịp tim của mình, đập vô cùng mạnh mẽ, tràn đầy sức sống giống như được sống lại một lần nữa vậy, bảo bối mà anh trân trọng nhất cuối cùng cũng tìm được rồi.

Đường về nhà rất thuận lợi, lúc về tới nơi bọn họ không có lập tức trở về nhà, Vương An An rất nhớ cha mẹ mình cho nên lập tức chạy tới nhà của cô.

Lúc về nhà mẹ của Vương An An liếc mặt một cái cũng không nhận ra cô có gì khác, ngoại trừ việc béo lên và sắc mặt trở nên hồng hào.

Vương An An dùng sức ôm lấy mẹ mình, mẹ cô tưởng rằng con gái gả đi rồi bây giờ chỉ quấn quít với người mình yêu.

Chỉ là thấy Vương An An béo lên mẹ cô lại có chút lo lắng, còn tưởng rằng sau khi kết hôn Vương An An liều mạng mà ăn với ngủ, bà sợ cô sẽ thành con cá mập mạp.

Vương An An nhà bà không có ưu điểm gì, bây giờ lại tìm được một người chồng đẹp trai như vậy, dĩ nhiên là bà sẽ cảm thấy kỳ cục, mẹ Vương An An không nhịn được mà thì thầm vài câu.

Ngược lại Cố Ngôn Chi rất thân mật ôm lấy gương mặt tròn trịa của Vương An An, cưng chìu nói: "Mẹ, con thích An An mập lên, càng mập càng tốt."

Lần này cả bố mẹ của Vương An An cũng cảm thấy không được bình thường, bọn họ bây giờ muốn nói với con gái mình vài câu vậy mà giống như là đang nói con dâu của người. Nhưng mặc kệ nói thế nào, đều có Cố Ngôn Chi che chở....

Nhưng bố mẹ của Vương An An vô cùng vui mừng, có con rễ đau lòng vì con gái nhà mình, ai mà không vui mừng chứ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.