Người Yêu Hoàn Mỹ

Chương 42: Đường tình(1)



Thiệu Kỳ Hiên đứng trước mặt Đường Thần Duệ, nhắc nhở anh: “Tình huống của cô ấy vẫn chưa được ổn định, cậu ở bên trong với cô ấy, nếu phát hiện có chuyện, bất cứ lúc nào cũng có thể gọi tôi.”

Đường Thần Duệ gật đầu một cái, nói mấy tiếng ‘Cảm ơn’ không thể nghe rõ, ngay cả thanh âm cũng chẳng hề phát ra.

Một mình bước vào, đóng cửa, trong không gian vây kín nhất thời chỉ còn anh và cô.

Anh nhìn bóng dáng kia trên giường bệnh, tầm mắt vừa thấy những băng gạc và vải xô băng bó trên người cô liền không thể kìm lòng, mở to mắt giống như cảm giác nội tâm mình đang giãy dụa kịch liệt, cố gắng lấy mười hai phần dũng khí mới có thể di động bước chân đi tới bên người cô.

Cảm giác này thật xa lạ, cho tới bây giờ cô cũng không phải là một người thích hợp nằm trong phòng bệnh đặc biệt.

Có đôi lúc trong khoảnh khắc, nội tâm Đường Thần Duệ tràn ngập những suy nghĩ đen tối và khát máu, không, không giống với cái loại suy nghĩ đen tối đầy ý dâm của Hướng Vãn, sự trả thù của Đường Thần Duệ đáng sợ hơn và cũng dễ dàng trở thành sự thật hơn rất nhiều. Bởi vì anh có năng lực để trả thù, mà Tịch Hướng Vãn cho dù mở miệng kêu gào ‘Đánh chết chúng nó đi!’ chẳng qua cũng chỉ là trong suy nghĩ mà thôi, ngoại trừ AQ một chút cho hả giận, trên thực tế một điểm sát thương cũng không có.

Ngồi bên cạnh cô nắm lấy bàn tay phải lạnh giá, Đường Thần Duệ vùi đầu nhắm mắt lại, nghĩ đến tất cả mọi việc bắt đầu từ lúc nào. Anh yêu cô như thế, đến tột cùng đã bắt đầu ra sao.



Một năm trước, tại sân bay, nơi lần đầu tiên anh nhìn thấy Hướng Vãn.

Khi đó Đường Thần Duệ vẫn giống như hai mươi chín năm cuộc đời trước kia, tự do, giản dị, không chút ràng buộc, thờ ơ với mọi thứ. Mỗi ngày chịu đựng áp lực công việc nặng nề, vẫn cứ như một buổi diễn trò chơi vô cùng kích thích, thỉnh thoảng đi tới quán bar thả lỏng một hồi, xem phim, trồng hoa, nuôi thú cưng nhỏ, ngày từng ngày cứ như vậy trôi qua.

Không có gì là không tốt, cũng không có gì hay, Đường Dịch từng nói với anh rằng phung phí cuộc đời mình như thế sẽ gặp báo ứng, Đường Thần Duệ liền lơ đãng cười cho qua, trong lòng cảm khái đàn ông có phụ nữ bên mình đúng là khác hẳn, mà đàn ông chỉ có một người phụ nữ bên mình thì càng khác hơn, cứ nhìn Đường Dịch bây giờ mà xem, thâm trầm bao nhiêu, nhiều tâm tư bao nhiêu chứ.

Chuyện tình yêu, từ sau khi cha mẹ ly hôn, anh đối với nó không có quá nhiều ham muốn. Lúc còn trẻ, cũng từng có một đoạn thời gian, thường thường đột nhiên, trong lòng dâng lên cảm giác trống trải và bi thương, rất muốn đắm chìm trong cơn say vô tận, dù sao thiếu thốn tình yêu là một căn bệnh vô cùng khó trị. Mà Đường Thần Duệ trưởng thành về sau không hề như thế, bởi vì đã sớm hiểu được sâu sắc sự nhỏ bé của bản thân, cũng hiểu rõ mình không có năng lực chịu trách nhiệm với những ảo tưởng ấy.

Đương nhiên, Đường Thần Duệ dù sao cũng là Đường Thần Duệ, thân là tổng giám đốc đương nhiệm của Đường Thịnh, khi làm việc thì khôn khéo lạnh lùng khiến người ta không dám nhìn thẳng, lúc riêng tư thì nhàn nhã sung sướng như bao kẻ bình thường khác, chưa bao giờ có những hành vi hận đời, cũng không có loại chuyện bóng ma trong lòng gì hết.

Có những quy luật nói ra sẽ không còn ý nghĩa, mà thật ra thì, nói rồi cũng chẳng có tính quy luật bao nhiêu. Anh hiểu rõ mình nên đi con đường thế nào, đồng thời cuối cùng cũng trở nên đủ lớn mạnh như mong muốn, lột xác trở thành một người đàn ông bá chủ một phương, loại chuyện tình yêu xa xỉ như vậy, có lẽ anh cũng từng có hứng thú, nhưng quả thực hứng thú không nhiều.

Sau đó cuối cùng cũng tới ngày hôm ấy, anh gặp được cô.

Đường Thần Duệ trở về từ hội nghị cấp cao ở nước ngoài, ngồi máy bay suốt cả chặng đường khiến anh có chút mệt mỏi, nhưng vẫn rất hưởng thụ loại cảm giác này, bởi lúc mệt mỏi thì trong lòng sẽ thấy rất thản nhiên, dù sao sinh mạng chỉ khi còn tồn tại mới có thể mệt mỏi được đến vậy.

Sân bay vào lúc rạng sáng một giờ yên tĩnh đến kỳ lạ, chỉ thi thoảng có tiếng nói mềm mại phát ra từ loa, có người lục đục đứng lên, thu lại máy tính xách tay, kéo vali hành lí, bước vào cửa soát vé, đêm khuya khiến họ trở nên mệt mỏi rã rời và không còn sức lực.

Đôi khi Đường Thần Duệ cảm thấy chán ghét cái thế giới này, có thể lạnh lùng, có thể tĩnh lặng đến thế, mặc kệ bất kỳ ai mệt mỏi đến bao nhiêu, chuyến bay vẫn cứ theo lệ thường mà cất cánh, có thể đúng giờ, có thể trễ hơn, nhưng điều duy nhất không bao giờ thay đổi là nó sẽ không chờ đợi bất kỳ kẻ nào.

Đường Thần Duệ chậm rãi kéo vali hành lý, một mình đi trong phòng chờ trống trải của sân bay, bên ngoài tuyết rơi dầy một mảnh, người đi đường vô cùng thưa thớt, trong đại sảnh sân bay cũng là một khoảng không tĩnh lặng, nơi này về khuya, ai không muốn ở nhà cùng người yêu sưởi ấm chứ?

Đường Thần Duệ không chút để tâm đưa mắt nhìn quanh, bỗng nhiên thấy một cô gái nhỏ ngồi trên ghế trong đại sảnh, thỉnh thoảng có nhân viên phục vụ đi tới hỏi han: “Cô à, cô đã ở đây hơn năm tiếng đồng hồ rồi, cẩn thận cảm lạnh đấy.”

Cô cười cười nói ‘cám ơn’, có lạnh nữa thì cũng chỉ cần một chén nước sôi miễn phí ủ ấm tay là được rồi, sau đó tiếp tục lẳng lặng chờ như trước. Áo khoác ngoài màu hồng, rất phù hợp với không khí Noel sắp đến, trong cái nơi mà cả thời gian lẫn không gian đều vắng lặng thế này, quả thực rất hấp dẫn ánh nhìn từ người khác.

Cô đang đợi một người.

Đang đợi một người đối với cô mà nói vô cùng quan trọng.

Đường Thần Duệ vừa đứng sang một bên quan sát cô, vừa từ những cử động giơ tay nhấc chân mà đọc giải tâm lý trong lòng người con gái này. Anh âm thầm đánh trống lảng, mình chẳng qua quá nhàm chán mà thôi, trùng hợp sự xuất hiện của cô lại có chút ý nghĩa, nên mới không nhịn được thử chơi lại cái trò thường xuyên làm lúc còn học khoa tâm lý trong trường đại học, phán đoán những động thái trong lòng của người lạ.

Cô không hề che giấu cảm xúc của bản thân, có lẽ do tính tình vốn là vậy, muốn nhìn thấu cô quá dễ dàng, xác thực anh không hề đoán sai, đúng là cô đang đợi một người khác.

Tầm mắt Đường Thần Duệ vẫn đặt trên người cô từ từ giãn ra, cuối cùng nhìn thấy một bóng người không tính là xa lạ phía trước.

Tịch Hướng Hoàn, Đường Thần Duệ nghe thấy tiếng anh ta ở chỗ không xa gọi tên cô: “Hướng Vãn.”

Khóe môi Đường Thần Duệ khẽ cong lên, a, thì ra chính là vị tiểu thư Tịch gia chưa bao giờ lộ mặt trong bất kỳ trường hợp nào.

Công việc của Đường Thần Duệ nói cho cùng có thể chơi đến ngày hôm nay đều dựa vào số lượng tin tức mau mà lại chuẩn thu được trước đó, mới có thể tổ chức hành động trước khi đối thủ kịp tìm ra phương án, vì vậy đã dưỡng thành thói quen tùy chỗ tùy lúc thu thập các loại tin tức của anh. Cho nên giờ khắc này, trong đầu anh lập tức hiện lên toàn bộ những tư liệu liên quan tới người con gái Tịch Hướng Vãn ấy.

Hai mươi lăm tuổi, được Tịch gia nhận nuôi, không hút thuốc lá không uống rượu không đi dạo quán bar, không có bất kỳ tư liệu phạm tội nào, đi học đi làm rồi lớn lên, giống như một người bình thường trong dân chúng, không hề lây nhiễm dù chỉ một chút những tính nết xấu xa trong cái guồng quay cuộc sống này. Rất khó nói đây là do tính cách đã thế, hay là do không có hứng thú với cái guồng quay ấy, nhưng có thể khẳng định một điều, cô có một nghị lực hơn người, hiểu rõ mình nên làm điều gì, không nên làm điều gì, bằng không người ngoài chỉ cần tiện tay dụ dỗ đưa cô đi, thì cô đã sớm rơi vào một vực sâu quyến rũ không hề thấy đáy, một khi rơi vào, muốn thoát thân sẽ vô cùng khó khăn.

Nếu như nói là nuôi dưỡng, không bằng nói là trên danh nghĩa thì đúng hơn, từ khi cô còn nhỏ cho đến giờ, đã sớm hiểu được cách vận dụng những ưu thế của bản thân để tìm kiếm việc làm, đã từng là người chuyển phát nhanh nên kỹ năng lái xe nhuần nhuyễn cứ thế mà luyện được. Sau này lớn lên có việc làm, cũng biết đường đem tiền giao cho bà Tịch.

Đường Thần Duệ nhìn hai người đứng ở xa, giữa hai anh em không có một tia khoảng cách, anh thấy Tịch Hướng Hoàn xoa xoa giúp cô làm ấm hai bàn tay, giọng điệu dịu dàng quan tâm đến vậy: “Đã bảo em đừng có tới, chuyến bay của anh vào buổi tối, em chờ có mà chờ đến bình minh cũng không chừng.”

“Thì cứ chờ tiếp thôi,” Cô mỉm cười, lơ đãng nói: “Dù sao buổi tối ở nhà cũng là ngủ, ở chỗ này chờ anh cũng là ngủ, như nhau cả mà.”

Tịch Hướng Hoàn lui về phía sau mấy bước, đánh giá cô trên dưới một lần, dùng giọng điệu anh cả mà nhận xét: “Quần áo mới sao? Nhìn đẹp lắm.”

“Thật không?” Cô bật cười, vô cùng vui vẻ.

“Ừ, rất đẹp.”

Anh gật đầu một cái tỏ vẻ khẳng định, sau đó hai người liền nhìn nhau cùng cười rộ lên.

Đương nhiên, Tịch Hướng Hoàn không hề biết, cô mặc bộ quần áo rực rỡ như vậy hoàn toàn bởi vì một câu nói của dì lúc ở nhà ‘Gần đây công ty xảy ra rất nhiều chuyện không được tốt lắm, trong nhà cố gắng có sắc hồng sắc đỏ một chút, trông có vẻ xung hỉ rạng rỡ hơn nhiều, đừng có mà suốt ngày để trước mặt toàn màu xám như vậy’, cô nghe hiểu ý tứ trong đó, quần áo của cô cơ bản tất cả đều là màu xám, vô tình làm cho dì mất hứng.

Cũng dễ hiểu thôi, công ty gặp vấn đề lớn như vậy, lại không thể giải quyết đến nơi đến chốn, tâm tình dưới áp lực đè nặng thì không thể nào tốt lên được.

Tịch Hướng Vãn không hề biết, chuyện này Tịch Hướng Hoàn không biết, nhưng một người đàn ông xa lạ đứng sau lưng cô cách đó không xa lại biết vô cùng rõ ràng.

Đúng, Đường Thần Duệ biết.

Bởi vì trước đó không lâu, trong một buổi tiệc Giản Tiệp đã từng lơ đãng buồn bực nói qua: “Tên kia là óc heo à, bà cô già ấy vừa kêu một câu liền cả ngày mặc quần áo đỏ thẫm sáng ngời chạy khắp nơi, trông ngốc muốn chết đi được…”

Đường Thần Duệ thuận miệng hỏi một câu: “Bạn của cô sao?”

“À, “ Giản Tiệp không chút để ý nói cho anh mọi việc: “Tịch Hướng Vãn ấy mà, đem dì với anh trai mình đặt hết cả lên đầu, quầng sáng của vòng tròn trên đầu cô ấy sắp đến cảnh giới bay lên Thánh đàn rồi đấy!”

Tịch Hướng Vãn.

Giờ phút đó Đường Thần Duệ khẽ mỉm cười nhìn bóng lưng cô, thì ra, người này chính là Tịch Hướng Vãn.

Anh nhìn cô đi theo sau Tịch Hướng Hoàn lướt qua người mình, khoảng cách giữa hai người gần gũi giống như chỉ còn vài centimet vậy, nhưng ánh mắt cô không hề để ý tới anh, Đường Thần Duệ chỉ nghe thấy tiếng cằn nhằn không ngừng của cô với Tịch Hướng Hoàn, lặp đi lặp lại: “Lần này đi nước ngoài có thuận lợi không anh? Có nhớ những lời em nói trước khi lên máy bay không đấy? Không được cùng người ngoại quốc chơi bời, buổi tối không được chạy bên ngoài lung tung, phải cẩn thận với bọn người chống Trung Quốc, có việc thì đến tìm Đại sứ quán!”

“Hướng Vãn,” Tịch Hướng Hoàn buồn cười, xoay người sờ đầu cô. “Em nghĩ rằng anh mình mấy tuổi?”

“Hì hì, cũng phải…”

Chắc là cô cũng ý thức được mình căn dặn hơi nhiều, như một bà cô già lớn tuổi vậy, nên ngượng ngùng gãi đầu.

Tịch Hướng Hoàn bỗng nhiên nói: “Thế nhưng cám ơn em.”

“Dạ?”

“Cám ơn em, vẫn quan tâm đến anh như vậy.”

Cả đời anh, chưa từng có cơ hội khi em gái bị chó đuổi, bị trẻ hư bắt nạt thì ra tay phát huy nhân cách cao thượng của mình, nên Hướng Vãn cứ dựa vào bản thân mà từng ngày trưởng thành như vậy.

Chuyện này khiến anh cảm thấy có chút áy náy, vì thế những lời Tịch Hướng Hoàn vừa nói thật sự phát ra từ nội tâm, lời thốt ra cũng mang theo rất nhiều ý chiều chuộng.

“Hướng Vãn, cảm giác có người ở sân bay chờ mình trở về quả thực rất tốt, vì thế cám ơn em.”

“^O^…”

Hai anh em vừa nói chuyện, vừa cùng nhau cười đùa đi ra ngoài, lên xe Tịch Hướng Hoàn rồi rời khỏi, ai cũng không chú ý tới một người đàn ông đứng trong đại sảnh.

Đường Thần Duệ nhìn bọn họ rời đi, qua một lúc lâu mới lặng yên không tiếng động, chậm rãi bước ra ngoài.

Sự cô đơn có thể giết chết con người, mà đêm khuya nơi này rốt cuộc cũng khiến anh phải nếm trải cảm giác bại trận não nề, trong lòng trào dâng thứ tình cảm dịu dàng trước nay chưa từng thấy. Cô đã đợi Tịch Hướng Hoàn suốt năm giờ đấy… Có một cô gái như thế bên mình, Tịch Hướng Hoàn thực sự rất hạnh phúc.

Nhìn thấy Tịch Hướng Vãn một mình chờ người đến tận đêm khuya, đặc biệt là trong cái không gian tĩnh lặng của buổi sớm này, bỗng nhiên anh đối với Tịch Hướng Hoàn có chút hâm mộ và đố kị.

Ai không muốn loại cảm giác ấm áp này cơ chứ?

Đi qua bao phần sông núi, không thắng nhân sinh một hồi say.

Tịch Hướng Vãn…

Có thể nhìn ra, cô rất thích Tịch Hướng Hoàn, hoặc có lẽ đã vượt xa sự yêu thích, trở thành một thói quen, mà thói quen kỳ thật không quan hệ với chuyện tình yêu, không phải cứ muốn là đạt được, hoàn toàn là mình và chuyện của mình, hoàn toàn là chính mình tự làm khổ bản thân.

Khóe môi Đường Thần Duệ nhếch lên, hi vọng Tịch Hướng Hoàn sẽ quý trọng cô ấy. Dù sao Đường Thần Duệ biết Tịch Hướng Vãn vì người đàn ông đó mà chịu rất nhiều thiệt thòi, nhưng những thiệt thòi ấy, Tịch Hướng Hoàn không hề hay biết. Đứng từ góc độ của người ngoài cuộc nhìn vào, Đường Thần Duệ cảm thấy vì cô có một chút không đành lòng, một chút yêu thương.

Ngoài cửa có vài người nhanh chóng tiến vào, là cấp dưới của Đường Thịnh, nhìn thấy bóng dáng anh, lập tức rối rít tiến lên thay anh cầm hành lý.

“Tổng giám?”

Tiếng gọi của trợ lý cuối cùng cũng đem anh kéo về hiện thực, Đường Thần Duệ dừng một chút, ba giây sau liền khôi phục trạng thái bình thường, trầm giọng hỏi: “Hàn trợ lý đâu?”

“Đang ở công ty chờ ngài.”

Anh có cuộc sống của riêng mình, có công việc phía trước, Đường Thần Duệ chậm rãi mở mắt ra, mềm lòng một phút vì cô gái ban nãy, sau đó thu lại tình cảm, chậm rãi bước ra ngoài.

Đối với cuộc sống vui buồn của người lạ, Đường Thần Duệ luôn luôn không đắm mình quá sâu vào trong đó.



Vận đổi sao dời, bây giờ mới hiểu, nếu như, nếu như anh chỉ thấy cô duy nhất một lần đó, không gặp nhau thêm lần nào, vậy thì những chuyện xưa kia sẽ không hề xảy ra. Quả thực ánh nhìn mềm mại đêm ấy khiến cho Đường Thần Duệ có một chút thay đổi dịu dàng, nhưng cũng chỉ là như vậy, Đường Thần Duệ dù sao cũng là Đường Thần Duệ, biết rõ một phần cảm tình nếu như quá mức bất ngờ, hay quá mức mạnh mẽ, tất sẽ không thể sống được lâu dài, trên đời vốn luôn có loại chuyện thay thế và buông tha như vậy.

Đạo lý này anh luôn hiểu rõ, vì vậy mới không hề có cảm giác quá mức động lòng.

Nhưng mà trời không toại lòng người, số phận tối tăm không chịu buông tha anh, lại để anh gặp được cô trong một buổi tối khác.

Quán bar về đêm, uống qua 3 chén Chivas [1], trời liền bừng sáng.

Đường Thần Duệ đứng trong phòng VIP trên lầu hai quán bar, dựa vào lan can nhìn ánh sáng hỗn loạn dưới lầu, trong tay cầm một ly nước tinh khiết, uống rượu nhiều chỉ làm hại bản thân, đối với nó anh không có quá nhiều ham muốn.

Kỳ thật anh đối với mọi chuyện xung quanh mình cũng không có quá nhiều ham muốn.

Một con người quá mức lý trí, quá mức đạm mạc, sẽ rơi vào kết cục như vậy. Đương nhiên người ngoài sẽ vô cùng hâm mộ anh ta, dù sao loại kết cục ấy không phải người thường nào cũng có khả năng đạt được, mà giá trị con người xa xỉ càng khiến cho loại kết cục đó nhìn qua thêm thần bí và mê hoặc. Những cô gái muốn qua đây bắt chuyện với anh nãy giờ nhiều vô kể, nhưng anh lại không có nửa điểm hứng thú, thực sự là vô cùng đáng tiếc.

Một con người khi đã vươn tới một đỉnh cao nhất định, sẽ cảm thấy có chút vô ý nghĩa, mà một khi cuộc đời đã khiến bạn cảm thấy mọi thứ đều vô nghĩa, dù cho trước mắt có là mỹ nhân như ngọc ngà, cũng chỉ là nắm tro tàn trong chốc lát.

Cuộc sống như thế quả nhiên là, ngày tốt cảnh đẹp không biết nên làm sao, liền thưởng thức chuyện vui nhà người khác.

Tầm mắt lơ đãng đảo qua, không ngờ lại có thể thấy cô.

Tịch Hướng Vãn…

Đường Thần Duệ kinh ngạc không tin mình có thể nhớ tên cô đầy thân thuộc như vậy, có lẽ bởi vì trong tâm đã mơ hồ cất giấu những nhận định chủ quan, một cô gái như thế sao có thể xuất hiện trong tình cảnh kỳ quái này được chứ? Lẽ ra cô phải sạch sẽ, vì anh hy vọng cô có thể sống vui vẻ nhiều hơn một chút.

Quả nhiên, cô không tới nơi đây một mình, cô đến cùng người khác, đến cùng Giản Tiệp.

Đường Thần Duệ hiểu ra.

Hôm nay là ngày kỷ niệm kết hôn của Đường Dịch, anh ta cũng không để vợ con xuất hiện trong bất kỳ trường hợp xã giao nào, chỉ có duy nhất hôm nay đưa họ đến nơi đấu giá một tác phẩm nghệ thuật, bởi vì Kỷ Dĩ Ninh yêu thích một bức tranh do danh họa nước ngoài vẽ.

Quả nhiên là vung tiền như rác chỉ vì một nụ cười khuynh thành của mỹ nhân.

Vì vậy Giản Tiệp cảm thấy bi thương cũng là có lý, dù sao yêu người kia sâu đậm nhiều năm như vậy, loại chuyện tình yêu này, không phải nói buông tay là có thể buông tay, cái gọi là hoàn toàn khỏi hẳn, chẳng qua là không để tâm cố nén nỗi đau thương xuống mà thôi.

An ủi người khác là một kỹ năng sống, Đường Thần Duệ thấy Tịch Hướng Vãn ngồi bên người Giản Tiệp, hai người cứ ngồi cạnh quầy bar như vậy, Giản Tiệp uống từng chén từng chén một, Tịch Hướng Vãn liền nhìn cô uống từng chén từng chén ấy.

“Đừng khổ sở quá,” cô tính nói điều gì đó an ủi bạn tốt, lại không biết nên tìm từ gì cho đúng trong cái bụng nghèo nàn thiếu học vấn của mình, đành khuyên cô ấy từng chút một: “Được rồi, đừng uống nữa.”

Giản Tiệp uống hơi nhiều nên đã sớm không còn tỉnh táo, muốn buông thả bản thân mình: “Cậu nói đi! Tớ có điểm nào không tốt chứ?”

“…Cậu tốt lắm, thật sự mà!”

“Thế Kỷ Dĩ Ninh thì sao?”

“Tớ không biết cô ấy…”

“Cậu không thể nói lời nào dễ nghe để lừa gạt tớ được hả?!”

“…”

Tịch Hướng Vãn vô cùng phiền não, mặc dù bên này là anh em tốt của mình, nhưng bên kia người ta cũng là một cô gái ngoan ngoãn hiền lành đó nhé…

Giản Tiệp vỗ bàn cầm rượu lên: “Tịch Hướng Vãn, cậu không phải bạn tốt của tớ!”

“…”

Người uống say là lớn nhất, Hướng Vãn luống cuống tay chân đỡ lấy cô nàng, “Được rồi được rồi, tớ đưa cậu trở về, cậu uống nhiều quá rồi đấy.”

“Cậu không phải là bạn chí cốt!” Giản Tiệp lúc say là một nữ lưu manh, đẩy mạnh cô ra. “Tịch Hướng Vãn cậu không phải là bạn chí cốt của tớ!”

“Được rồi, là tớ không đúng, tớ không tốt, sau này tớ sẽ cố gắng sửa…”

Cô tính tình tốt đi theo cô ấy, cũng không quản việc cô nàng phát giận, dù sao cũng hiểu rõ người con gái trước mắt mình đây mặc dù gia thế tốt, tính cách lại kiên cường, nhưng thực sự đã vì chuyện Đường Dịch kết hôn mà sống chết qua một lần, rồi dựa vào chính mình kiên cường đi lên không hề đơn giản, thật sự làm cho người khác vô cùng luyến tiếc.

Đúng lúc này, ở quầy bar khác có mấy người đàn ông đi tới, mỉm cười chế nhạo: “A, không phải là Giản tiểu thư đây ư, sao lại có bộ dạng như bị người ta đá thế?”

Tịch Hướng Vãn ngẩng đầu, nhận ra mấy người trước mắt có chút quen biết với Giản Tiệp, loại chuyện bỏ đá xuống giếng này là thứ mà bọn chúng yêu thích nhất.

“Giản Tiệp, muốn cướp người cũng cần có năng lực, loại mặt hàng giống như cô đây, cũng không thèm tự nhìn lại mình một chút, ở quán ăn đêm làm gái bao chắc còn có thể kiếm được chút tiền, làm sao lọt vào mắt xanh của Đường Dịch được…”

Lời còn chưa nói hết, người vừa cất tiếng đã bị trúng một quyền vào má trái, tiếp đó là một cú đá xoay vòng, lập tức đau đớn không thôi, nói chẳng nên lời.

Đường Thần Duệ đứng trên lầu hai thấy vậy mỉm cười, nhịn không được cong khóe môi lên: thật là một động tác hoàn mỹ.

Trợ lý đứng bên cạnh anh cung kính hỏi: “Tổng giám? Ngài vừa yêu cầu tôi xuống giải vây giúp Giản tiểu thư phải không ạ?”

“Không cần nữa.”

Phải, vừa rồi anh nhìn thấy vụ gây rối dưới lầu kia, quả thực có gọi người đi xuống giải vây giúp, dù sao Giản Tiệp cũng coi như chỗ bạn bè, có người bắt nạt cô, Đường Thần Duệ nhìn không được. Nhưng trong khoảnh khắc Tịch Hướng Vãn ra tay, anh liền thay đổi quyết định.

Anh rất mong chờ muốn xem, cô sẽ làm thế nào.

Cô quả nhiên không để anh thất vọng.

Người đàn ông bị đánh liên tục thét chói tai: “Con nhãi ranh, mày tên là gì?!”

“Tịch Hướng Vãn,” Cô đây hành tẩu giang hồ đi không đổi tên ngồi không đổi họ, hất cằm, nhướn mày khiêu khích: “Đánh hay không đánh? Mấy người các ngươi, lên hết đi.”

Bị một đứa con gái đánh ở quán bar, thằng đàn ông nào chịu nổi nhục nhã này? Một đám con trai thẹn quá thành giận nhào lên, ẩu đả một hồi, nhưng cuối cùng tất cả đều không ngoại lệ bị đánh ngã xuống đất.

Tịch Hướng Vãn túm kẻ khơi mào lên, xách cổ áo hắn lôi tới trước mặt Giản Tiệp, giở giọng uy hiếp.

“Xin lỗi!”

“…”

“Nếu không lại đánh tiếp!”

“Tôi xin lỗi! Tôi xin lỗi…”

Khóc lóc nức nở nói xin lỗi xong, Hướng Vãn mới chịu buông hắn ra, Giản Tiệp cũng đã tỉnh táo hơn lúc trước, trợn mắt há hốc mồm nhìn cô: “Hướng Vãn…”

“Gì?”

“Tớ tự làm mình mất mặt…Cũng khiến cho cậu mất mặt theo rồi…”

“Hả? Cậu mất mặt cái gì?” Cô phất tay một cái, lại phất thêm cái nữa, rất dũng cảm nói cho bạn mình nghe: “Không phải chỉ là thích một tên con trai thôi sao? Thế thì đã thế nào! Gả Hán gả Hán, xuyên y cật phạn[2]! Có con gái nhà ai không có chút tâm tư này? Đó gọi là tình thương cao cả cậu hiểu không? Cậu một không ăn cướp hai không ăn trộm, có cái gì mà mất mặt!… Mặc dù con người tớ sẽ không nói được lời nào hay cho cậu nghe, nhưng có người bắt nạt cậu thì tớ tuyệt đối không cho phép, bạn bè với nhau cả mà… Đi thôi đi thôi, tớ đưa cậu trở về…”

(Gả hán gả hán, xuyên y cật phạn: đại khái có thể hiểu là gả cho ai thì cũng phải ăn cơm làm việc nhà mặc quần áo…)

A…

Nhìn bóng lưng cô kéo tay Giản Tiệp rời đi, Đường Thần Duệ đứng trên lầu hai giơ chén thủy tinh đang cầm trên tay lên, uống một hớp nước, nhớ tới cách ra tay dứt khoát và linh hoạt vì bạn bè của cô khi nãy, cùng với câu nói ‘Gả Hán gả Hán, xuyên y cật phạn!’, anh liền có chút buồn cười.

Đường Thần Duệ nhớ tới đôi chân thon dài trắng noãn vừa lộ ra ban nãy khi đánh nhau của cô, trong khoảnh khắc ấy đột nhiên anh cảm thấy mình có ham muốn giữ chặt lấy nó. Người Nhật Bản xưa kể rằng tiên nhân Kume vì nhìn thấy cặp chân của nữ nhân mà bị kích thích tình dục, rồi đánh rơi tiên tịch của mình, lúc này Đường Thần Duệ tin rằng nó là thật.

Hàn Thâm bước tới, nhìn thấy nét cười kỳ lạ trên mặt anh, nhất thời vô cùng hiếu kỳ hỏi: “Cậu đang nhìn ai thế?”

“Cậu đoán xem.”

“Cô gái vừa đánh nhau ban nãy?”

“Chuẩn thế cơ à?”

Ý cười tràn ngập trong mắt Đường Thần Duệ.

Hàn Thâm cong khóe môi: “Bởi vì cậu rất ít khi nhìn chăm chú một người phụ nữ lâu như vậy.”

Con người Đường Thần Duệ, quá lạnh lùng, quá thực tế, quá thuần túy và cũng quá vật chất, một kiểu người không thể nắm bắt, không có thứ gì đáng giá để hao tổn tam tư, thế nên chưa từng có người hay có chuyện đáng giá để cậu ta lưu luyến.

“Bản lĩnh không tệ, thế nào, cậu để mắt đến cô gái ấy?” Hàn Thâm trêu chọc.

“Cô ấy sẽ gặp phiền phức,” Anh bỗng nhiên nói như vậy: “Hơn nữa rất nhanh sẽ gặp.”

Lúc nói chuyện, Đường Thần Duệ nuốt xuống ngụm nước trong miệng mình, có chút do dự cất tiếng, đó không phải là thói quen của anh.

“Hả?” Hàn Thâm dừng lại một chút, so với chuyện này, điều anh tò mò lại là một vấn đề khác: “Làm sao cậu biết?”

Đường Thần Duệ mỉm cười, không đáp. Làm một người dựa vào đầu óc để kiếm cơm, người khác đi một bước, anh nhất định phải tiến mười bước, mới có thể nhìn thấy được phương hướng quyết định sách lược sau này, đó gần như đã là bản năng của Đường Thần Duệ.

“Cậu quả nhiên có chút bất thường mà,” Hàn Thâm bật cười, nháy mắt với anh mấy cái: “Thế nào, định làm anh hùng cứu mỹ nhân sao?”

“À, cậu coi cô ấy là ai? Người phụ nữ của tôi?”

Hàn Thâm kinh ngạc, “Tôi còn cho rằng cậu thật sự có ý định muốn cô ấy trở thành người phụ nữ của mình đấy.”

Đường Thần Duệ cười lớn, đấy đẩy trán cậu ta một chút: “Nói đùa.”

Nói xong anh liền bước đi, nhưng trong lòng đã có chút rối loạn.

Tỉ mỉ nhớ lại từng chút một cảnh tượng cha mẹ ly dị nhau lúc anh còn niên thiếu, toàn bộ trái tim trong veo mà lạnh lẽo khi ấy đã sớm không còn muốn chờ mong những thứ không hình dung rõ nữa rồi.

Trong ‘Becoming Jane Austen’[3], kết thúc cuối cùng hai người cũng yêu nhau, ôm nhau dạo một vũ khúc triền miên nơi miền quê hoang dã, bỏ đi khỏi thành thị u ám, yêu không ngừng nghỉ, cảm giác như sẽ kéo dài đến vô tận.

Nhìn một lúc, thất thần một lúc.

Kết quả thì sao, không đến dăm ba phần chuông từng người đã bỏ đi.

Chuyện tình cảm đều tính toán theo từng giây, hoặc là trong chớp mắt, hoặc là trong khoảnh khắc.

Một người không yêu, và không thể yêu, mục đích đến cùng vẫn có chút khác biệt.

Trên đời này khó chịu đựng nhất, không phải là quá trình chờ đợi tình yêu, mà là quá trình chờ tình yêu biến mất. Đường Thần Duệ vuốt ngực hỏi mình, người như anh, làm thế nào để yêu.

Dù sao tình yêu cũng là một bài toán quá mức khó khăn, mà anh tạm thời không tính toán đến việc đụng chạm tới vấn đề nghiêm trọng như thế.



Nhưng vận mệnh không vì suy nghĩ của anh mà đổi thay, quyết tâm muốn anh phải nhìn thấy tuyệt cảnh của cô ngày ấy.

Đường Thần Duệ đoán vô cùng chính xác, ngày hôm sau cô đã gặp phiền phức, vẫn là trong quán bar kia, mấy người đàn ông ngồi trên ghế sô pha, chờ cô tiến vào nhận trừng phạt.

Bởi vì bọn họ là khách hàng của Tịch gia mà dì nói không thể đắc tội, những việc đó, ngày hôm qua cô đã sớm biết rồi. Nhưng biết thì có sao đâu? Tịch Hướng Vãn mỉm cười, cô nghĩ mình vẫn sẽ ra tay như lúc trước.

“Uống đi, uống xong số rượu trước mắt, mày mới có tư cách đến nói chuyện tha thứ với bọn tao.”

“Được.”

Ánh nhìn khẽ đảo qua, trước mắt đều là đủ loại rượu mạnh pha trộn lẫn nhau, loại chuyện ngộ độc vì rượu cũng không phải có thể đem ra đùa giỡn. Đêm nay cô nghĩ mình sẽ phải chịu khổ rồi, nhưng mà thế thì có làm sao, mấy năm gần đây cô đâu phải chưa từng chịu khổ chứ.

Đường Thần Duệ đứng ở lầu hai nhìn cô uống từng chén từng chén, một chút phản kháng cũng không có, khiến sắc mặt anh từ từ trầm xuống.

Cô vì Tịch Hướng Hoàn mà sống, vì Giản Tiệp mà sống, vì Tịch gia mà sống, như vậy cô có từng vì mình mà sống hay không?

Có lẽ chính trong giây phút ấy, cô đã trở thành ngoại lệ duy nhất không nằm trong kế hoạch của cuộc đời anh, tim anh vì cô mà mềm nhũn, dịu dàng sụp đổ, để lại một khe hở mong manh để cô trong lúc yếu đuối lọt vào.

Từ đó về sau Đường Thần Duệ trở nên hoàn chỉnh, phong phú, đa dạng hơn xưa, nhưng cũng xong đời.

Cái gì gọi là yêu, thật ra không hề phức tạp như thế.

Tất cả không cần thiết phải có lý do và trả giá, chỉ cảm thấy yêu đến mức muốn bảo vệ cô trong lòng, nói không sai, đó đã là tình yêu.

Từ đấy, tâm, ma, đốn, sinh.[4] (Con quỷ nắm giữ trái tim đột ngột sinh ra)

Đường Thần Duệ đặt ly thủy tinh trong tay xuống, gọi một thuộc hạ, vẻ mặt không chút biểu tình ra lệnh: “…Cậu xuống xử lý một chút đi.”

Thuộc hạ của anh gật đầu hiểu rõ, thay cô giải vây, lúc được đỡ lên bụng cô đã rất khó chịu rồi, dạ dày cuộn trào buồn nôn và đau đớn.

“Tịch tiểu thư phải không? Để tôi gọi điện cho anh trai cô, bảo anh ấy đến đón cô trở về.”

“Đừng!” Cho dù rất khó chịu, cô vẫn đoạt lấy điện thoại ngăn cản anh ta: “Đừng cho anh ấy biết…” Biết rồi thì thế nào, cũng chỉ có thể khó xử đứng giữa cô và mẹ, không cần phải làm khó anh như vậy.

Phụ tá kêu xe đưa cô trở về, đồng thời lên lầu báo cáo Đường Thần Duệ, anh nghe xong, cảm giác tức giận lạnh lùng lập tức xuất hiện.

Tịch Hướng Hoàn, năng lực của anh, cũng chỉ được có vậy thôi sao, hả?

Đúng lúc này, đám đàn ông vừa nãy đã vọt lên, hùng hùng hổ hổ nói: “Là kẻ nào dám quản chuyện riêng của ông mày?!”

Đường Thần Duệ nở một nụ cười, đẹp tận thấu xương: “ Là tôi.”

“…”

Nhìn thấy rõ là ai đang nói chuyện, đám đàn ông lập tức liền ngây người, thái độ chuyển biến ba trăm sáu mươi độ, rối rít cười theo: “Xin xin xin lỗi! Chúng tôi không biết, thực sự chúng tôi không hề biết chuyện này! Vị tiểu thư kia thì ra là người của Đường tổng giám…?”

“Người phụ nữ, “ Anh giương mắt nhìn bọn họ, khóe môi mỏng cong lên, rành mạch rõ ràng nói cho từng người biết: “Người phụ nữ của tôi.”

“… !!!”

Đồng chí Hàn Thâm đứng bên người Đường Thần Duệ kinh hãi sững sờ, chết lặng cả người.

Nếu đã quyết định, anh sẽ không kéo dài. Tiếp theo đó là đính hôn, rồi chiếm đoạt lấy cô.

Ở trong tiệc đính hôn, giữa anh và Tịch Hướng Hoàn đã từng có một cuộc nói chuyện không muốn người thứ ba biết được như vậy——

“Biết tôi vì sao lại muốn có Hướng Vãn không? Bởi vì anh không đủ tư cách…Tịch tiên sinh, những gì anh không thể cho cô ấy, tôi có thể làm được; anh đã không thể bảo vệ được Hướng Vãn, vậy hãy thay đổi người.”



Vận đổi sao dời, anh ngồi bên cạnh giường, nắm lấy tay cô, trong lòng đau đớn từng cơn một. Rõ ràng anh đã nói, những gì Tịch Hướng Hoàn không thể cho cô, anh có thể cho được, kết quả thì sao, kẻ làm cho cô biến thành như vậy lại chính là anh.

“Xin lỗi, anh không nên đi Hồng Kông…”

Anh nhớ tới những lúc cô cùng anh một chỗ, luôn nói anh rất tốt, cô rất thỏa mãn, anh vẫn cho rằng cô chỉ nói cho có mà thôi, bây giờ nghĩ lại mới hiểu, thật ra cô không phải chỉ nói cho có, mà bởi vì cô hiểu rõ ái tình nặng như núi cao, là xa xỉ phẩm lớn lao vô cùng, yêu cầu của cô đối với người đàn ông mình thích, chỉ thấp như vậy, cũng chỉ dám thấp như vậy mà thôi.

Đường Thần Duệ cúi đầu, “Sao anh lại có thể chăm sóc em thành cái bộ dạng này được chứ…”

Phải đến nước này anh mới nhìn thấy được rõ ràng chiếc khóa gông xiềng cô mang trên vai, thì ra lâu nay con đường đời, đường tình cô đi vẫn đầy vất vả đến vậy.

Tác giả có lời muốn nói: Ai nha ~~~ rốt cuộc cũng đủ lượng từ, không cần tiến vào nhà tối rồi ~~~~

Phù, cuối cùng cũng viết xong lý do vì sao Thần Thần coi trọng cô đến vậy… Thật ra không có gì trắc trở quá lớn… chẳng qua anh ta cảm thấy Hướng Vãn là một cô em nhà quê, hơn nữa còn là một cô em nhà quê chẳng ai bảo vệ, thế là liền không khách khí tiến lên bắt về nhà = =+…

Tất cả không cần thiết phải có lý do và trả giá, chỉ cảm thấy yêu đến mức muốn bảo vệ cô trong lòng, nói không sai, đó đã là tình yêu. Đây là suy nghĩ cá nhân của tôi, vì thế mới viết nên một câu chuyện xưa như thế, cái khái niệm “thích” này quá trừu tường, tôi thà rằng để nam chủ yêu thương nữ chủ trước còn hơn.

Cả đêm nghẹn bảy ngàn chữ quá mệt mỏi… Tôi nghỉ ngơi mấy ngày dưỡng sức nha…

Momo cũng có lời muốn nói: Sau chương này tớ sẽ đẩy nhanh tiến độ post bài, 1 ngày/1 chương cho đến hết nhé ^^

[1] Chivas: một loại rượu whisky, do hãng Chivas Brothers sản xuất. Chivas tuổi càng lớn thì càng có giá trị cao.

[2]“Gả hán gả hán, xuyên y cật phạn-mặc quần áo ăn cơm” là câu nói viết cho phụ nữ thời xưa, phụ nữ được gả cho chồng thì không cần lo chuyện cơm áo gạo tiền. Ở cổ đại, đàn ông ra ngoài làm việc, phụ nữ không có địa vị, chỉ ở nhà làm việc bếp núc. Tks ss Tuyết Yukari đã giúp em giải nghĩa câu này

[3] “Becoming Jane Austen” hay còn gọi là “Becoming Jane” là tên một bộ phim dựa trên cuộc đời thật của nữ văn sĩ người anh Jane Austen, tác giả của Kiêu hãnh và Định kiến. Bộ phim được ra mắt vào năm 2007, nội dung như sau:

Jane Austen (Hathaway đóng) là một cô gái trẻ muốn trở thành nhà văn trong khi mẹ cô (Julie Walters đóng) muốn cô làm việc khác. Mặc dù cô được nhiều lời cầu hôn nhưng lại không chấp nhận ai cả, đến khi chàng Thomas Lefroy (McAvoy đóng) hiện ra trong đời và lật ngược thế giới của cô. Lúc đầu cô thấy anh tự cao tự đại và kiêu căng nhưng khi biết anh nhiều hơn, họ bắt đầu yêu nhau. Lefroy đã thành nguồn cảm hứng cho nhân vật Darcy nổi tiếng trong tiểu thuyết được yêu thích nhất của Austen, Pride and Prejudice (Kiêu hãnh và Định kiến). Gia đình của Lefroy không bằng lòng với chuyện hôn nhân này và dọa sẽ cắt quyền thừa kế của anh nếu lấy cô. Mẹ Austen cũng không đồng ý với lý do anh sẽ không thể lo tài chính cho gia đình. Vì thế, Lefroy cố thuyết phục cô chạy trốn với anh nhưng cuối cùng Jane vẫn ở lại với gia đình, kết thúc chuyện tình cảm với Lefroy và bắt đầu viết những bộ tiểu thuyết vĩ đại nhất của cô.

[4]Tâm, ma, đốn, sinh: đốn là đột ngột, ma là ma quỷ, tức là con quỷ nắm giữ trái tim đã xuất hiện bất ngờ từ ngày đó, thế nên anh Đường mới…xong đời

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.