Người Yêu Kết Hôn 1 Tặng 1: Giám Đốc Xin Vui Lòng Ký Nhận!

Chương 11: Thật sự dám đánh người sao?



Kết quả là khuôn mặt của Hồ Mạn Nhã sưng phồng lên.

Đến một lúc sau bà ta mới phục hồi lại tinh thần.

Hóa ra, Lạc Thần Hi mà bà ta cho rằng có thể tùy tiện ức hiếp không thương tiếc lại thật sự dám đánh người sao!

"Đồ... Chết tiệt! Cái con nhóc chết tiệt này, tao xé rách cái miệng của mày!"

Hồ Mạn Nhã nhào lên, muốn đánh trả.

Tuy nhiên, Lạc Thần Hi cô từ nhỏ đã theo tập Taekwondo, tay chân nhanh nhẹn, tất nhiên Hồ Mạn Nhã không xứng là đối thủ của cô, trái lại còn bị cô thừa cơ đánh thêm mấy cái nữa.

Nghe được tiếng thét chói tai của Hồ Mạn Nhã, cả quản gia lẫn nữ hầu trong biệt thự đều chạy vọt tới, cố gắng tách hai người họ ra.

"Dừng tay! Hai người... Hai người đang làm gì vậy hả?"

Lạc An Quốc vừa mới về nhà, nhìn thấy cảnh tượng như vậy, suýt chút nữa ngất đi.

Ông vội vàng quát lên bảo dừng lại.

Lúc này Lạc Thần Hi mới dừng tay.

Hồ Mạn Nhã bị cô đánh đến kinh sợ, nhanh chóng chạy đến nấp sau Lạc An Quốc, bắt đầu khóc to tố cáo, "Chồng ơi! Anh mau nhìn xem cái con nhóc chết tiệt kia kìa, nó... nó lại dám đánh em kìa!"

Nhìn thấy những vết thương hằn rõ trên mặt của Hồ Mạn Nhã, vẻ mặt của Lạc An Quốc cực kỳ khó coi.

"Chuyện gì thế này? Lạc Thần Hi! Ngày hôm nay là ngày tân hôn đầu tiên của mày, mày không cố gắng ở lại Mục gia mà chạy về nhà làm cái gì hả? Lại còn ra tay đánh dì Hồ của mày nữa! Đây là thái độ của mày khi cư xử với người lớn sao?

Lạc Thần Hi cười lạnh nói: "Người lớn? Sao ông không hỏi bà ta một chút xem bà ta hôm nay đã làm cái gì hả?"

"Mày có ý gì?" Lạc An Quốc nhíu mày.

Hồ Mạn Nhã thấy thế, nhéo mạnh bắp đùi của mình để nước mắt tuôn ra rồi cố hết sức kêu khóc.

"Ôi, tôi thật đúng là số khổ mà! Đây là cái nghiệp chướng gì vậy chứ! Vất vả lắm mới nuôi lớn được đứa con gái, nhìn nó gả vào nhà giàu, kết quả thì lại trở thành như vậy! Hiện tại thì tốt rồi, cái con nhóc chết tiệt này chiếm thân phận của chị mình, sau khi trở thành con dâu của Mục gia thì về Lạc gia làm loạn, đòi đánh đòi giết tôi rồi còn động tay động chân nữa chứ! Nếu Thần Tâm của tôi không bị tai nạn, thì tôi đâu phải chịu oan ức đến này!"

Hồ Mạn Nhã giờ đã thu lại dáng vẻ chửi bới khi nãy, nước mắt nước mũi cứ thế chảy nhầy nhụa trên mặt, than thân trách phận, trông cực kỳ bi đát.

Lạc An Quốc nhìn bà ta khóc đến đáng thương, lập tức lửa giận trong lòng bị thổi bùng lên, căm tức quát Lạc Thần Hi, "Lạc Thần Hi! Mày xem mày có còn là người hay không hả? Mày có thể gả vào Mục gia, đều là do chị mày lót đường! Mà không cảm ơn thì thôi đi, đằng này mày còn đánh đập người lớn. Mày thật sự cho rằng tao không có cách nào trị được mày nữa phải không? Tiền thuốc thang của Lục Văn Quân mày không cần nữa đúng không?"

Lạc Thần Hi nghe ông ta nhắc đến Lục Văn Quân, biểu hiện trên mặt càng ngày càng lạnh hơn.

"Tiền thuốc thang sao? Tôi cũng không dám hi vọng tiền thuốc thang gì từ chỗ ông nữa! Ngày hôm nay chắc chính ông là người phái Hồ Mạn Nhã đến bệnh viện làm loạn, muốn đem toàn bộ máy móc chữa trị trên người mẹ tôi gỡ hết xuống? Hại bà bệnh tình tái phát, suýt chút nữa là mất mạng tại chỗ! Tôi đã nghe theo ông mà gả đến Mục gia, vì sao các người còn muốn hại mẹ tôi chứ!"

Lạc Thần Hi cảm thấy mình đúng là quá bất hiếu mà.

Lục Văn Quân vẫn luôn yêu thương cô như con gái ruột, nhưng giờ lại bị cô liên lụy, đến tính mạng cũng lâm vào nguy kịch, thời gian sống không còn đến nửa năm!

"Mày nói cái gì? Tao lúc nào..."

Lạc An Quốc nghe xong lời này, thì ngẩn người, lập tức kinh ngạc nhìn về phía Hồ Mạn Nhã, "Mạn Nhã, lẽ nào là bà..."

Hồ Mạn Nhã không kịp ngăn cản Lạc Thần Hi, mắt thấy sự thật phơi bày, bà ta nhanh chóng cúi đầu, hạ thấp giọng khóc nức nở.

"Tôi... An Quốc, thật sự tôi không cố ý mà! Tôi chỉ là... chỉ là lo lắng cho ông. Gần đây, Lạc gia khó khăn như thế, mà ông còn phải chu cấp người phụ nữ kia nhiều tiền thuốc men như vậy. Tôi đau lòng cho ông mà, muốn giúp ông giảm đi ít tiền, bớt đi chút áp lực…."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.