Chẳng một ai nghĩ đến, Dư Khắc Cần lại chỉ tìm đến Lạc Thần Hi.
Còn là đến đưa trang sức!
Lạc Thần Hi cũng có chút không phản ứng kịp, "Cái...cái gì cơ? Ông nói cái gì chứ? Có người đưa trang sức cho tôi sao? Tôi có thể biết... Là ai đưa được không?"
Dư Khắc Cần cười cợt, "Lạc tiểu thư, cô đang nói đùa sao? Chuyện này còn phải hỏi sao? Vị tiên sinh là khách quý cao cấp nhất của Bảo Sĩ chúng tôi đấy, tôi biết anh ta mấy năm rồi, đây là lần đầu tiên nhìn thấy anh ta tặng trang sức lấy lòng một cô gái đấy."
Trong nháy mắt thì Lạc Thần Hi, cảm thấy càng u mê hơn.
Người cô quen biết, có thể tặng cô trang sức của Bảo Sĩ, cũng chỉ có Mục Diệc Thần mà thôi.
Chỉ là, mỗi ngày Mục đại thiếu đều ghét bỏ cô hay sao, làm sao có khả năng lấy lòng cô cơ chứ?
Người mà tổng giám đốc Dư nói, nhất định không phải là hắn đâu!
Dư Khắc Cần không hề nói tiếp, mà hai tay nâng một cái hộp trang sức tinh xảo mỹ nghệ, đưa đến trước mặt Lạc Thần Hi.
Tất cả mọi người trong phòng triển lãm đều bao vây xung quanh
Dư Khắc Cần mở ra hộp đựng đồ trang sức ra.
Một sợi dây chuyền đeo tay kim cương sáng lấp lánh, đang lẳng lặng nằm trong hộp.
Dây chuyền đeo tay này được thiết kế bởi các nhánh hoa quấn xung quanh, điêu khắc chế tạo các nhánh hoa tinh xảo, trong đó còn nạm khảm các đóa hoa vừa to vừa nhỏ, có nụ hoa chờ bung nở, có đóa hoa nở rỗ ngạo nghễ, nhưng đều giống nhau ở chỗ, các cánh hoa của những đóa hoa này đều khảm nạm kim cương.
Những hạt kim cương này đều được cắt thành những mặt cắt vô cùng hoàn mỹ, ở dưới ánh đèn đang chiếu sáng, phản chiếu ra ánh sáng cực kỳ chói mắt.
Trong phòng triển lãm lúc này truyền ra những tiếng hút không khí liên tiếp.
"Trời ạ! Quá xinh đẹp, thật sự là quá xinh đẹp luôn!"
"Không hổ là trang sức của Bảo Sĩ! Lại có thể thiết kế một chiếc dây chuyền đeo tay tinh xảo như vậy, lợi hại quá rồi!"
"Ngày hôm nay tôi thật đúng là mở tầm mắt rồi!"
Không ít người lén lút nhìn về phía Lạc Thần Hi, thấp thỏm nhiều hơn mấy phần.
Vừa nãy ý tứ trong lời nói của Dư Khắc Cần rất rõ ràng, dây chuyền đeo tay này là do người theo đuổi Lạc Thần Hi tặng.
Cũng không biết phải là nhân vật thuộc dạng gì, mới có thể trở thành thành khách quý cao cấp trong miệng của Dư Khắc Cần, có thể mua được đồ trang sức quý báu như vậy, còn để cho đích thân giám đốc Dư mang đến nữa chứ.
Lạc Thần Hi biết điều như vậy, không nghĩ tới lại có bối cảnh như vậy!
Bỗng nhiên, có người ấp a ấp úng mở miệng, "Kỳ quái... Tại sao tôi cảm thấy cái sợi dây chuyền đeo tay này nhìn quen mắt như vậy nhỉ?"
Lời vừa nói ra, mọi người nhìn dây chuyền đeo tay kia càng thêm chăm chú, nhìn một lúc thì không ít người lộ ra vẻ nghi ngờ.
"Đúng vậy! Vừa nói như thế, chiếc vòng tay này rất quen thuộc! Có phải từng gặp ở đâu hay không?
Làm sao tôi không nhớ ra được cơ chứ?"
"Tôi biết rồi! Chuyện này... Chuyện này... Không phải chúng ta vừa nhìn thấy hay sao? Nó giống sợi dây chuyền mà Ngô Linh San bị mất đấy phải không?"
"Đừng suy đoán nữa có được hay không hả? Cô không nghe tổng giám đốc Dư nói hay sao hả? Đây là sợi dây chuyền đeo tay phiên bản giới hạn toàn cầu đấy, chỉ là cái sợi dây chuyền đeo tay của Ngô Linh San không phải cũng là bản giới hạn toàn cầu hay sao hả? Sao có thể như vậy được chứ?
Thương hiệu trang sức Bảo Sĩ làm sao có thể lừa dối khách hàng như vậy được cơ chứ?"
"Nhưng thật sự rất giống mà! Không tin chính anh nhìn xem!"
Sợi dây của Ngô Linh San tuy chưa nhìn thấy, nhưng, bản thân cô ta vừa đăng Weibo, đúng lúc có thể lấy ra mà đối chiếu.
Rất nhiều người nghĩ đến điểm này, đều lập tức móc điện thoại di động ra.
Vào giờ phút này, sắc mặt của Ngô Linh San đã trắng bệch như tờ giấy rồi!
Vừa nãy khi Dư Khắc Cần mở ra hộp đựng đồ trang sức hộp ra, thì trong đầu của cô ta vù một cái.
Cái sợi dây chuyền đeo tay mà cô ta mơ ước thiết tha kia, vào đúng lúc này, lại xuất hiện ở đây!
Những người dự thi kia nhớ không lầm.
Sợi dây chuyền mà cô ta vu oan cho Lạc Thần Hi, thực sự giống như đúc với cái này.
Chỉ có điều, cái kia của cô ta là hàng nhái.
Cho dù trong nhà của Ngô Linh San có tiền, nhưng không đến nỗi xem trang sức bảy triệu như trang sức pha lê, tùy tiện mang đến nơi có nhiều người ầm ĩ như thế này.
Hơn nữa, món đồ phiên bản giới hạn toàn cầu của Bảo Sĩ, chỉ có thể bán cho khách quý nhà giàu chân chính mà thôi.
Chút của cải của nhà cô ta, vốn không thể nào mua được.
Đừng nói mua, liếc mắt nhìn cũng không nhìn thấy.
Ngô Linh San vốn cho là, trang sức thật dù có bán, thì hơn một nửa sẽ không bán ở Trung Quốc, cho nên mới dám không kiêng kị mà khoác lác khoe khoang như vậy.
Nằm mơ cũng không nghĩ đến, sẽ xuất hiện tình huống lúng túng như vậy.