"Cô không nghe sỹ quan cảnh sát nói hay sao? Đi nhanh đi, đừng làm phiền người khác nữa!" Tả Hiểu Tình liều mạng giục cô.
Lạc Thần Hi liếc nhìn cô ta, "Tả Hiểu Tình, vụ án còn chưa điều tra rõ ràng, mà cô lại vội vã muốn tôi đến cục cảnh sát như vậy, có phải là trong lòng có quỷ hay không hả?"
Tả Hiểu Tình nghẹn một cái, "Cái...cái gì có quỷ cơ chứ? Tôi đây là người tuân thủ luật pháp nhé!"
Lạc Thần Hi không để ý đến cô ta, ngược lại nói với cảnh sát: "Anh cảnh sát à, tuy tôi đứng gần sân khấu nhất, nhưng tôi vốn không đụng đến sợi dây chuyền đeo tay kia, làm sao có thể nói tôi hiềm nghi đây chứ? Tôi thấy các anh nên thay đổi hướng tư duy đi."
"Hướng tư duy cái gì cơ?"
"Tôi nghĩ các anh nên tư duy nghịch hướng một chút, Khi án trộm cắp xảy ra, thì người ở trong phòng triển lãm, không một ai rời đi cả. Nói cách khác, sau khi kẻ bị hiềm nghi gây án trộm dây chuyền đeo tay xong, thì nhất định không có cách nào mang nó đi đâu được cả, dây chuyền đeo tay nhất định vẫn còn ở trong phòng triển lãm! Nếu như có thể tìm ra dây chuyền đó, thì nói không chừng có thể tìm ra nghi phạm đấy."
Con mắt của sỹ quan cảnh sát nhất thời sáng lên, "Không sai, đây quả thật là một cách hay."
Bước thứ nhất là kiểm tra ba lô của mọi người.
Lạc Thần Hi chủ động mở ba lô của mình ra, chỉ có bóp tiền điện thoại di động và chìa khóa.
Cảnh sát gật gù, "Không sao rồi, người kế tiếp!"
Lạc Thần Hi lùi qua một bên, quay đầu nhìn Tả Hiểu Tình cùng Ngô Linh San một chút.
Sắc mặt của hai người đều không dễ chịu.
Đặc biệt là Tả Hiểu Tình, ánh mắt cứ láo liên, vừa nhìn đã biết trong lòng có quỷ rồi.
Rất nhanh, ba lô túi xách của tất cả mọi người đều bị kiểm tra, không có tìm được dây chuyền đeo tay.
Ngược lại chuyện này không nằm ngoài ý muốn của Lạc Thần Hi, Ngô Linh San cũng không phải người ngớ ngẩn, làm sao có thể mang theo dây chuyền đeo tay trên người mình được chứ?
Chỉ là, tình huống bây giờ đến mức như vậy, tìm được sợi dây chuyền đeo tay, là chuyện sớm hay muộn mà thôi.
Quả nhiên, cũng không lâu lắm, một vị cảnh sát trẻ tuổi hưng phấn hô lên, "Tôi đã tìm được sợi dây kim cương đeo tay rồi! Nó bị vứt trong đống đồ vật bên trong phòng riêng đấy!"
Người sĩ quan cảnh sát đi đầu bỗng cảm thấy phấn chấn, "Quá tốt rồi, nhanh coi camera giám sát phòng riêng, xem trong khoảng thời gian đó có ai đi vào hay không!"
Sắc mặt của Tả Hiểu Tình trắng bệch, lén lút lui ra khỏi đoàn người, lợi dụng lúc hỗn loạn mà trốn thoát.
"Tả Hiểu Tình, không phải cô muốn biết, đến cùng ai trộm đi sợi dây chuyền đeo tay nhất hay sao hả? Khi sắp có kết quả, thì cô lại đi sao?" Lạc Thần Hi đúng lúc ngăn cản đường đi của cô ta, cười như không cười mà nói.
"Tôi... Cô... Cô tránh ra cho tôi!"
Tả Hiểu Tình hoảng loạn muốn tránh cô ra.
Nhưng vào lúc này...
"Tìm được rồi! Người vứt sợi dây chuyền đeo tay vào phòng riêng, mặc quần màu lam áo màu trắng... không phải Tả Hiểu Tình hay sao?!"
Nghe như thế, tất cả mọi người đều quay đầu, nhìn
về phía Tả Hiểu Tình.
Mọi người cũng không phải người ngu, sau khi hết khiếp sợ, thì lập tức hiểu ra vấn đề.
"Người trộm đồ lại là Tả Hiểu Tình! Bản thân cô ta trộm cắp, còn nói là Thần Tinh trộm, trộm còn muốn bắt trộm hay sao!"
"Chết tiệt, chuyện này quả thật miêu tả đến mức hoàn hảo ba chữ không biết xấu hổ!"
"Chẳng trách cô ta vẫn khẳng định chắc chắn, dây chuyền đeo tay kia là Thần Tinh trộm, chính là để che giấu tội ác của mình mà!"
Cảnh sát đi đến, "Tả tiểu thư, cô còn có lời gì muốn nói không? Vậy theo chúng ta đến sở cảnh sát đi!"
"Không! Tôi không thể đến sở cảnh sát... Tôi không thể đi!" Tả Hiểu Tình liều mạng lắc đầu, sợ hãi.
Một khi bị chứng minh ăn cắp, thì cô ta sẽ cõng theo cái danh bẩn thỉu đó, cả đời này đều bị phá hủy! Nó còn nghiêm trọng gấp trăm lần so với việc bị đào thải ra khỏi trận đấu vừa rồi!"
Cô ta đảo mắt cầu cứu về phía của Ngô Linh San.
Thế nhưng, Ngô Linh San chỉ muốn rũ sạch bản thân, làm sao có thể phản ứng lại cô ta được chứ?
Tả Hiểu Tình vô cùng tuyệt vọng, vừa tức vừa vội, la to, "Tôi thật sự không có trộm cái kia! Sợi dây chuyền đeo tay kia là Ngô Linh San cho tôi, do cô ta đố kỵ với Thần Tinh, bảo tôi đem giấu sợi dây này đi, vu oan giá họa cho Thần Tinh trộm cắp!"
"Cái gì chứ?!"
Tất cả xôn xao.
Sắc mặt của Ngô Linh San tái xanh, hung dữ trừng mắt nhìn Tả Hiểu Tình, "Cô đừng ngậm máu phun người! Rõ ràng là cô trộm đồ, thì liên quan gì đến tôi chứ hả?"
Tả Hiểu Tình vội vàng giải thích: "Thật mà, những lời tôi nói đều là sự thật! Các người xem camera giám sát đi, người đến gần sân khấu ngoại trừ Thần Tinh, thì chính là Ngô Linh San! Nếu không phải cô ta đưa dây chuyền đeo tay cho tôi, thì chẳng lẽ tôi có thể lấy được nó hay sao hả?"
Lần này phòng triển lãm thật sự loạn hết cả lên.
"Trời ạ, Ngô Linh San lại làm chuyện như vậy!"
"Thực sự không thể nhìn mặt mà bắt hình dong được mà, nhân phẩm quả thực là quá thấp kém luôn không phải sao?"
"Không bằng người khác thì vu oan giá họa cho người ta! Chúng ta suýt chút nữa thì oan uổng cho Thần Tinh rồi đấy…"
Ngô Linh San bị người ta chỉ chỉ chỏ chỏ, tức giận đến mức suýt chút nữa phun máu, chống đổ không thừa nhận lời lên án của Tả Hiểu Tình.
Cả hai bên thì bên nào cũng cho mình đúng, chỉ trích lẫn nhau.
Cảnh sát không hiểu, dứt khoát nói: "Đừng cãi nhau nữa, chuyện này, hai người các cô đều không thể không liên quan đến nhau, mang tất cả đi đi!"
...
Sau khi trò khôi hài kết thúc, thì cuối cùng Ngô Linh San cùng Tả Hiểu Tình song song tiến vào sở cảnh sát.
Lạc Thần Hi chậm rãi đi ra khỏi tập đoàn SL, cảm giác lần này, so với chạy Marathon một hồi còn khổ cực hơn.
Sắc trời đã đen kịt rồi.
"Ting Ting!" Âm thanh của còi ô tô đột nhiên vang lên.
Lạc Thần Hi sợ hết hồn, vừa quay đầu lại, thì nhìn thấy một chiếc Maybach dừng ở phía sau cô.