Người Yêu Kết Hôn 1 Tặng 1: Giám Đốc Xin Vui Lòng Ký Nhận!

Chương 14: Vừa mới kết hôn, thì đã có một lớp xanh mượt ở trên đầu



Cùng lúc đó.

Trong căn phòng đặc biệt tại câu lạc bộ Secret xa hoa nhất.

Dưới ánh đèn mờ, Mục Diệc Thần nghiêng người dựa vào ở trên ghế salon.

Khí chất cao quý cùng tao nhã, ở trên người hắn được thể hiện vô cùng nhuần nhuyễn.

Trên tay hắn cầm một ly rượu đỏ, có chút thất thần.

Nhìn thấy rượu đỏ, hắn không tự chủ nghĩ đến tối hôm qua...

Hắn trước giờ luôn tự chủ, rất ít khi mất khống chế như vậy, ngoại trừ cái đêm của bốn năm trước khiến hắn có cô con gái Đường Đường ra, thì chính là tối hôm qua.

Dù chỉ là hồi tưởng lại tình cảnh ngay lúc đó, cũng làm cho hắn cả người khô nóng, thân thể cứng đến nỗi đau đớn.

Bỗng nhiên, trên vai bị người khác vỗ một cái.

Hạ Cẩn Tư trên mặt mang theo ý cười bỡn cợt, tiến tới, "Tôi nói này... Đây không phải Mục đại thiếu của chúng ta hay sao? Làm sao cậu lại ở chỗ này hả? Mới kết hôn được hai ngày là đã chạy đến đây uống rượu?"

Mục Diệc Thần sầm mặt lại, lạnh lùng nhìn về phía tên bạn thân, không nói gì.

Hạ Cẩn Tư đặt mông trên chiếc ghế salon bên cạnh hắn rồi ngồi xuống, "Lẽ nào là đối với người vợ mới này không hài lòng sao? Không phải chứ? Dù sao thì Lạc Thần Tâm cũng là một người đẹp tuyệt sắc đấy!"

Nghe được bạn thân nhắc lên người phụ nữ đã chiếm lấy tâm trí của hắn nguyên cả ngày hôm nay kia, thì vẻ mặt của Mục Diệc Thần càng khó coi hơn, không nhịn được gỡ tay của tên kia trên vai mình ra, "Cậu chán thở rồi à?"

Bạch Thế Huân ở bên kia thấy vậy liền cười, "Cẩn Tư, cậu thực sự là hết chuyện để nói mà! Nếu không là do bà nội Mục nghe theo tên thầy bói đoán mệnh nào đó nói bậy bạ, nói gì mà người phụ nữ kia là mệnh vượng phu, buộc Diệc Thần phải kết hôn, thì sao hắn có thể cưới người phụ nữ kia về nhà được chứ?"

Bạc Đình Uyên bỗng nhiên lộ ra vẻ mặt tỉnh ngộ, "Tôi nói rồi mà, làm sao Diệc Thần có thể làm chuyện suy nghĩ không thông như vậy chứ!"

Bọn họ cứ tiếp tục cậu một câu tôi một lời, bày tỏ sự cảm thông sâu sắc với việc mà hắn vướng phải.

Lạc Thần Tâm là loại phụ nữ như thế nào, bọn họ sao lại không biết chứ?

Năm đó, lúc còn ở trong nước, có ý đồ muốn leo lên cành cao, quyến rũ không ít thiếu gia nhà giàu, sau khi đến nước Pháp, thì đời sống sinh hoạt lại càng thối nát.

Trùng hợp là, có một lần Mục Diệc Thần bị bỏ thuốc, người phụ nữ kia đúng lúc xông vào, cứ thế mà cướp đi lần đầu tiên của Mục đại thiếu, còn lén lút sinh ra một đứa con gái.

Mãi đến tận con gái đầy tháng, mới tìm tới cửa.

Mục gia mặc dù là gia môn giàu có, thế nhưng, gia phong lại rất truyền thống.

Con gái cũng có rồi, Mục Diệc Thần hoàn toàn không còn sự lựa chọn nào khác ngoài việc phải đính hôn với cô ta.

Lạc Thần Tâm cuối cùng cũng được đúng như ý nguyện, leo vào cửa hào môn giàu có hàng đầu của thành phố T.

Thật không ngờ, Mục Diệc Thần, người kiêu căng tự mãn nhất trong đám bọn họ, cuối cùng lại cưới phải loại phụ nữ như vậy...

"Thảm! Thảm! Đúng là quá thảm mà! Vừa mới kết hôn, thì đã có một lớp xanh mượt ở trên đầu, ngay cả tôi cũng không nhịn được đồng cảm với cậu!" Hạ Cẩn Tư rung đùi đắc ý rồi cảm thán.

Bạch Thế Huân cũng nói: "Dù sao thì cưới cũng cưới rồi, trước hết cậu cũng nên dùng tàm tạm một chút chứ. Chí ít tướng mạo vóc người của Lạc Thần Tâm đều rất hoàn mỹ, hơn nữa cô ta lại kinh nghiệm phong phú, nhất định có thể đem cậu, lão xử nam vạn năm, hầu hạ đến mức thoải mái như tiên!"

Mục Diệc Thần tàn bạo mà trừng mắt nhìn Bạch Thế Huân một chút, khinh bỉ nói: "Cậu cho rằng tôi có thể như cậu, không hề kén chọn, chỉ cần là phụ nữ liền có thể ăn? Tôi đây rất sợ bẩn!"

Tuy lời thì nói như vậy, nhưng trong đầu của hắn, lại một lần hiện lên cảnh tượng nồng nhiệt tối hôm qua.

Chìm đắm vào trong cảm xúc mãnh liệt của người phụ nữ nhỏ bé kia, khuôn mặt nhỏ hồn nhiên lại quyến rũ ửng hồng, tóc dài tán loạn ở trên gối, chau mày, bất lực rồi thở hổn hển.

Khi hắn xâm chiếm, dáng dấp của cô đáng thương đến mức không biết làm sao, thực sự không nhìn ra chút "Kinh nghiệm phong phú" nào cả.

Lẽ nào, hắn thật sự giống Bạch Thế Huân bọn họ bình thường hay trêu chọc, là cái gì mà lão xử nam vạn năm cũng không hiểu chuyện sao?

Thậm chí ngay cả kỹ thuật diễn xuất của cô ta cũng nhìn không thấu?

Mục Diệc Thần bỗng nhiên lắc lắc đầu.

Chết tiệt, hắn đang suy nghĩ gì vậy hả? Hắn cũng đã có đứa con gái ba tuổi rồi, xử nam cái quái gì chứ! Thực sự là bị bọn Bạch Thế Huân làm cho rối loạn mà!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.