Dựa vào khoảng thời gian mà cô quan sát, thì Mục đại thiếu không hẳn là người thích ăn đồ ngọt đâu.
Ngay cả Đường Đường ngẫu nhiên lấy lòng ba ba của mình, đưa cho hắn ăn bánh pútđing ô mai mà bé thích nhất, thì hắn cũng chỉ miễn cưỡng ăn một miếng mà thôi.
Bây giờ hắn lại nói muốn ăn cá sốt chua ngọt hay sao?!
Khóe miệng của Lạc Thần Hi giật giật, "Anh có thể hay không đừng hành người khác nữa? Hôm nay đã trễ như vậy rồi, các nữ hầu đều đi nghỉ hết rồi, không ai làm cá sốt chua ngọt cho anh ăn đâu."
Mục Diệc Thần lạnh lùng liếc nhìn cô, "Nữ hầu nghỉ rồi, không phải còn có cô hay sao hả? Đừng nói với tôi, ngay cả món đơn giản thế này mà cô cũng không biết làm nha?"
"Có ý gì hả? Tôi nói cho anh biết, tôi có khả năng nấu ăn rất tốt nhé!" Lạc Thần sợ hắn khinh bỉ mình.
"Thật sao?" Mục Diệc Thần xem thường.
"Anh không tin sao? Vậy anh chờ nhé, tôi đi nấu cho anh xem!"
Lạc Thần Hi tức giận đạp cửa đi ra.
Đi đến nhà bếp, bỗng nhiên tỉnh táo lại, ngay lập tức cảm thấy ảo não không thôi.
"Tại sao mình phải nấu ăn cho anh ta cơ chứ? Anh ta lại không phải không ăn cái này cái kia, rõ ràng bản thân kén chọn, chết đói cũng đáng đời lắm! Quả nhiên là Mục đại thiếu mà, không quý trọng lao động của người khác gì cả, đây là tật xấu không thể thay đổi mà!"
Tuy nói như vậy, nhưng Lạc Thần Hi đứng trong nhà bếp, trong đầu bỗng nhiên nhớ đến một tháng trước...
Khi cô quên ăn cơm bị bệnh bao tử, thì Mục đại thiếu cũng từng đứng ở chỗ này, rất nể mặt cô.
Lúc đó, trong hơi nóng mịt mờ, thì hiện lên khuôn mặt vô cùng tuấn mỹ, toát ra vẻ dịu dàng hiếm có, mãi đến khi nhớ lại, vẫn khiến tim của cô đập nhanh hơn bình thường.
Lạc Thần Hi che lại khuôn mặt có chút nóng ran, tự mình lẩm bẩm, "Tính một chút thì, coi như trả lại ân tình ngày đó của anh ta vậy."
Hành động của cô rất nhanh gọn, nhanh chóng xử lý xong một con cá rồi.
Không bao lâu sau, thì bưng cá lên lầu, ngay cả cửa cũng không gõ, bước vào thư phòng.
Cô đặt mâm cơm trước mặt của Mục Diệc Thần, hất cằm, "Cá sốt chua ngọt đấy! Ai nói tôi không làm được chứ? Bây giờ anh tính nói thế nào đây hả?"
Mục Diệc Thần nhìn lướt qua, nhìn bên ngoài, thì món ăn này được làm cực kỳ hoàn mỹ, bất kể màu sắc, hình dạng hay mùi thơm, đều có một chút khuyết điểm nào, khiến cho người không hề thích đồ ngọt như hắn, cũng cảm thấy thèm nhỏ dãi..
Nhưng mà...
"Nhìn cũng tàm tạm, nhưng... Thật sự có thể ăn sao?"
Nghe nói như thế, Lạc Thần Hi nổi giận, nhét chiếc đũa vào tay hắn, "Ăn đi, bây giờ ăn đi!"
Lúc này thì Mục Diệc Thần mới nhận chiếc đũa, gắp một miếng, chậm rãi bỏ vào trong miệng
Lạc Thần Hi khẩn trương nhìn chằm chằm mặt của hắn, chờ hắn đánh giá.
Nhưng mà, Mục Diệc Thần không nói gì, chỉ ăn cá trong miệng xong, thì lập tức lại gắp tiếp, tiếp tục ăn.
Hành vi ăn cơm của hắn không nhanh không chậm, thong dong lại tao nhã, hoàn toàn vui tai vui mắt.
Nhìn từng chi tiết nhỏ, đều thể hiện phong độ của quý công tử có tu dưỡng của nhà giàu quyền thế.
Lạc Thần Hi theo dõi hắn một lúc lâu, khi tỉnh táo lại, thì mới phát hiện cá sốt chua ngọt đã bị ăn hết sạch banh!!
Rõ ràng hành vi của Mục Diệc Thần không nhanh, nhưng tốc độ ăn cơm lại không chậm một chút nào.
"Anh..." Lạc Thần Hi trợn to hai mắt.
"Miễn cưỡng có thể, chỉ là bỏ giấm nhiều quá, quá chua. Lần sau chú ý nhé!" Mục Diệc Thần đột nhiên mở miệng.
Lạc Thần Hi úp cái mâm cơm lên đầu của hắn.
Còn lần sau nữa sao! Ai lần sau làm cho hắn nữa chứ hả?!
Ghét bỏ cô làm cá qua chua, vậy mà hắn còn ăn sạch sẽ đến như thế! Hắn bị cuồng tra tấn chính mình hay sao hả?
Cô hít sâu đến mấy lần, nhắc nhở bản thân: 70 triệu 70 triệu 70 triệu... Hãy vì 70 triệu kia, đừng đánh anh ta, phải dịu dàng…
Lạc Thần Hi miễn cưỡng đè cơn tức giận xuống, xoay người rời đi.
Mục Diệc Thần không có lên tiếng giữ cô lại, nhưng, khóe miệng lại không tự chủ cong lên.
Cũng không biết có phải liên quan đến no bụng hay không, hắn chỉ cảm thấy văn kiện trong tay cũng thuận mắt lên hẳn, cuối cùng cũng có tâm trí tiếp tục xử lý.
Mãi đến tận nửa đêm 12 giờ, thì Mục đại thiếu mới xử lý xong công việc, trở lại phòng ngủ chính.
Ở trên giường ngủ lớn của hắn, người phụ nữ nhỏ bé kia đã tắm rửa thơm tho, mặc áo ngủ tơ tằm, ôm gối, ngủ say đến mức quen thuộc luôn rồi.
Ánh mắt của Mục Diệc Thần tối lại, sau khi bò lên giường, thì ném đi cái gối trong ngực của Lạc Thần Hi, đến tận dưới giường ngủ.
Lạc Thần Hi cảm giác trong lòng trống rỗng, vầng trán thanh tú cau lại, nhắm mắt lại giơ tay sờ sờ, muốn kiếm chiếc gối trở về.
Kết quả, tìm thấy một cơ thể ấm áp lại còn co dãn, hài lòng ôm lấy.
"Trời à, lại bắt đầu rồi đấy!"
Vẻ mặt của Mục đại thiếu ghét bỏ, ôm lấy chiếc eo nhỏ nhắn của cô, tắt đèn.
...
Sáng ngày thứ hai, Lạc Thần Hi tỉnh lại trong tiếng chuông điện thoại di động đang oanh tạc lỗ tai chính mình.
Cô chôn mặt trong gối, không muốn để ý đến, nhưng đối phương quá cố chấp.
Cô chỉ có thể lấy điện thoại di động ra, con mắt vẫn còn khép một nửa.
"Này?"
Tiểu Hi Hi à, cậu đang hot kìa! Cậu thật sự rất hot đấy!"
Âm thanh cực kỳ kích động của Phương Tử Thiến truyền ra từ bên trong điện thoại.