Đầu bên kia của điện thoại, Lạc An Quốc cười ha ha.
"Thần Hi, con đang nói gì vậy chứ? Ba ba muốn con gái, về nhà ăn một bữa cơm, đây là chuyện hết sức bình thường mà con."
Lạc Thần Hi cười gằn, "Lạc An Quốc, ông ít dùng đến chiêu này đi, tôi không rảnh rỗi diễn kịch với ông dâu. Rốt cuộc có chuyện gì? Không nói thì tôi cúp máy đây."
"Hả, con đừng cúp mà! Phẫu thuật ghép tim cho Lục Văn Quân có tiến triển, con về nhà một chuyến, ba nói con nghe chi tiết."
Lạc Thần Hi cúp điện thoại, để bảo tài xế lão Lưu chuyển hướng sang Lạc gia.
Mặc dù không biết Lạc An Quốc có ý định gì, nhưng mà, hắn đang lấy việc giải phẫu của Lục Văn Quân làm cái cớ, cô chỉ có thể đi một chuyến mà thôi.
Lạc gia.
"Con gái ngoan, mau vào mau vào đi nào! Sao con đến sớm thế? Cơm tối còn chưa làm nữa! Con muốn ăn cái gì để ba ba bảo đầu bếp đi làm cho con."
Trên mặt của Lạc An Quốc hiện rõ nụ cười, vừa nhìn, như thể cha đang nhớ con gái vậy.
Lạc Thần Hi đứng ở cửa, không có muốn đi vào chút nào.
"Mẹ của tôi rốt cuộc như thế nào rồi? Ông nói thẳng đi."
"Này, con đứng ở cửa thì ba làm sao nói được chứ? Bước vào đi, ăn cơm tối nào…"
"Quy định của Mục gia rất nghiêm, Mục Diệc Thần không cho phép tôi ăn cơm bên ngoài." Lạc Thần Hi chẳng muốn dây dưa với ông ta nữa, quyết định chuyển sang Mục đại thiếu máu lạnh kia.
Lạc An Quốc vừa nghe, cười càng vui vẻ hơn.
"Con gái ngoan ơi, con và Mục đại thiếu cảm tình tốt như vậy, thì ba ba yên tâm rồi."
"Ba đã dùng quan hệ, sắp xếp trung tâm chữa bệnh và cơ sở vật chất cho bà Lục rồi, hiện tại đang xếp hạng nhất đấy, chỉ cần có người hiện thích hợp, thì lập tức có thể giải phẫu. Con yên tâm đi nhé, không còn lâu nữa đâu!"
Lạc Thần Hi nghe nói như thế, sắc mặt hơi thả lỏng một chút, "Coi như ông còn có chút lương tâm."
Trái tim được hiến đều ở người đã chết đồng ý hiến, rồi đến gia đình cũng đồng ý, vì thế, cũng không biết bao giờ thì mới có người hiến thích hợp nữa.
Có thể đến bệnh viện số một, thì vấn đề nan giải này đã được giải quyết một nửa rồi, còn lại chỉ có thể trông chờ vào vận may mà thôi.
Lạc An Quốc cau mày, rồi nói: "Chẳng qua, số tiền tiến hành thì cần rất lớn, không đến mấy triệu thì không thể thực hiện được, tình huống của Lạc gia thì…Ai! Thực sự là một lời khó nói hết!"
Lạc Thần Hi trong nháy mắt hiểu được, đây mới là đề tài chính của ngày hôm nay.
Cô nhướng khóe miệng, "Nếu một lời khó nói hết, vậy thì đừng nói nữa. Được rồi, tôi về đây."
"Chờ đã!" Lạc An Quốc kéo cô lại, cũng không quanh co lòng vòng nữa, mà trực tiếp nói: "Tập đoàn Mục thị muốn khai phá một mảnh đất ở Thành Đông, cũng là một hạng mục lớn, Lạc thị chúng ta vẫn luôn muốn hợp tác cùng với bọn họ, nhưng người cạnh tranh quá nhiều, niềm tin của ba ba có chút không chắc chắn…"
Hai tay của Lạc Thần Hi khoanh trước ngực, "Tôi tin năng lực của Lạc tổng."
Lạc An Quốc suýt chút nữa nghẹn họng.
Vội vàng ho khan hai tiếng: "Thần Hi, con trở về thì thầm bên gối của Mục đại thiếu, bảo hắn giao cái hạng mục này cho Lạc gia nhé."
"Lạc tổng, ông có lầm không vậy? Mục đại thiếu vốn không coi tôi là phu nhân của hắn, lời nói của tôi hoàn toàn vô dụng thôi. Ông tốt hơn nên chuẩn bị trả tiền cơ sở vật chất đi."
Lạc Thần Hi xoay người bước đi.
Sắc mặt của Lạc An Quốc lập tức thay đổi, lớn tiếng kêu lên: "Đứng lại cho tao!"
"Lạc Thần Hi, mày đừng nghĩ đôi cánh của mày cứng cáp rồi, có thể bỏ Lạc gia qua một bên nhé. Tao nói rõ ràng với mày, nếu không lấy được hạng mục của Lạc gia, thì tao sẽ lấy lại hết cơ sở chữa bệnh cho Lục Văn Quân! Đến lúc đó dù cho mày có làm gì, thì sợ rằng Lục Văn Quân cũng không trụ được lâu nữa đâu."