Đường Đường đã vươn mình một cái, kéo con gấu bông bên cạnh vào lòng, trong miệng ngọt ngào nói: "Chị... moah "
Lập tức, hôn một cái bẹp trên mặt của gấu bông, rồi lại nằm nhoài người ra ngủ tiếp.
Cái mông nhỏ hướng lên trời, rất giống bộ dáng ngốc nghếch của người phụ nữ nào đó ngã chổng vó lên trời ngày hôm qua.
Mục Diệc Thần: "..."
Ngay cả người với gấu bông cũng không biết phân biệt, con bé ngốc này thực sự là con gái của hắn sao?
Trí thông minh của hắn cao như vậy, Đường Đường xem ra chỉ có thể là di truyền từ mẹ nó rồi...
Không, không thể!
Tiểu công chúa của hắn đáng yêu như thế, tuyệt đối không thể di truyền bất kỳ gì từ cái người phụ nữ đáng ghét kia được!
Nghĩ tới đây, hắn theo bản năng mà ngẩng đầu liếc mắt nhìn đồng hồ treo trên tường.
Đã mười một giờ!
Người phụ nữ kia lại muộn như vậy mà vẫn chưa chịu trở lại!
Quả thực muốn tạo phản rồi mà!
Ngay lúc này, bỗng nhiên dưới lầu truyền đến tiếng mở cửa.
Lạc Thần Hi sau khi rời khỏi Lạc gia, lại đi tới bệnh viện quốc tế Di Hòa một lần nữa, đổi cho Lục Văn Quân một phòng bệnh mới.
Chờ đến khi mọi chuyện đều được sắp xếp ổn thỏa, cô mới phát hiện, mới đó đã tới gần nửa đêm rồi.
Nhớ lại sáng nay, cô không một lời mà đã rời khỏi Lạc gia, Lạc Thần Hi nhất thời cảm thấy rất không ổn, vội vàng trở về.
Sau khi sử dụng vân tay để mở cửa, cô đi vào biệt thự rồi nhìn thử, bên trong vô cùng yên ắng.
Mọi người dường như đều đang ngủ...
Lạc Thần Hi thầm thở phào nhẹ nhõm.
Xem ra, Mục Diệc Thần thật sự rất chán ghét chị của cô, vì lẽ đó nên hoàn toàn không nhìn tới cô luôn.
Có lẽ, ngay cả nhà mình hắn cũng không muốn về.
Lạc Thần Hi thầm nghĩ, "Thật tốt quá rồi! Mục Diệc Thần không ở đây, cảm giác như không khí cũng nhờ vậy mà trong sạch hơn hẳn luôn!"
Người đàn ông như Mục Diệc Thần thật sự quá nguy hiểm, ở trước mặt của hắn, cô rất khó bảo đảm bản thân không lộ ra kẽ hở gì, vẫn là chủ động tránh ra xa một chút thì sẽ tương đối an toàn hơn.
Cả một ngày đầy mệt mỏi, giờ đây coi như phát sinh một chuyện tốt cuối ngày đi.
Lạc Thần Hi hít một hơi thật sâu, chậm rãi xoay người, kéo theo thân thể uể oải của mình chuẩn bị đi tới phòng khách nghỉ ngơi.
Nhưng ngay lúc đó, một giọng nói trầm thấp nam tính, hạ xuống nhẹ nhàng trên đỉnh đầu của cô.
"Lạc Thần Tâm, chỉ mới là ngày thứ hai sau đêm tân hôn mà cô lêu lổng ở bên ngoài trễ như vậy mới chịu về, cô lại còn rất vui vẻ thì phải?"
Biểu hiện trên mặt của Lạc Thần Hi lập tức cứng lại, từ từ ngẩng đầu, liền nhìn thấy người đàn ông cao to đẹp trai đang đứng khoanh tay ở hành lang lầu hai, từ trên cao nhìn xuống cô.
Khuôn mặt đẹp đến mức tinh xảo, ở dưới ánh đèn lờ mờ, càng hiện ra khí chất thần bí mà xa cách.
Lạc Thần Hi hoảng hồn.
Một người đàn ông mà khuôn mặt còn đẹp hơn so với người phụ nữ, thì phụ nữ biết sống làm sao nữa chứ?
"Tại sao không trả lời? Vừa nãy không phải nói rất hay sao? Tôi không ở đây, cảm giác như không khí cũng nhờ vậy mà trong sạch hơn hẳn cơ mà?" Âm thanh của người đàn ông mang theo tức giận lại lần nữa vang lên bên tai.
Lạc Thần Hi kinh hãi, lúc này mới phát hiện, Mục Diệc Thần không biết lúc nào đã từ trên lầu đi xuống, bước tới trước mặt cô.
Khoảng cách giữa hai người rất gần.
Khí thế bức người cùng hơi thở nam tính hiện rõ trước mặt cô.
Lạc Thần Hi sợ đến mức bất động, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng!
Người đàn ông này rốt cuộc xuất hiện từ lúc nào vậy? Bước đi lẽ nào không hề có một chút âm thanh gì sao?
Còn đúng lúc nghe được những lời phỉ báng của cô khi nãy nữa chứ!
Chuyện này... có chút rắc rối rồi đây.
Lạc Thần Hi cười khan một tiếng, "Ha ha, Mục... Mục đại thiếu, chào buổi tối a! Muộn như vậy, sao anh còn chưa ngủ vậy?"
Bây giờ giả vờ mất trí nhớ, không biết còn có kịp hay không nhỉ?
Âm thanh của Mục Diệc Thần nhàn nhạt, "Chưa ngủ được, vợ mới cưới của tôi vẫn còn mãi lang thang ở bên ngoài, không muốn trở về, thì làm sao tôi có thể ngủ sớm như vậy được chứ?"
"Híc, cái này..." Lạc Thần Hi ngẩn ra.
Bị hắn nói thành ra như vậy, nghe thật giống cô là một phụ nữ rất dơ bẩn.
Có lầm hay không chứ?
Mục Diệc Thần lẽ nào quên, chẳng phải sáng sớm hôm nay hắn vừa mới cảnh cáo cô, bảo cô phải lăn xa tầm mắt của hắn một chút sao?
Mục Diệc Thần thấy cô không nói gì, ánh mắt càng thêm thâm trầm, áp bức hỏi: "Nói cho rõ ràng, rốt cuộc suốt buổi tối hôm nay cô đã đi đâu hả?"