"Cô nói cái gì?" Âm thanh của Mục Diệc Thần dường như nghiến răng nghiến lợi mà nói, "Vậy cô đến đây tìm ai hả?"
"Tôi tìm..." Lạc Thần Hi nhìn thấy Trác Phong tiễn người xong, thì đúng lúc đi ngang qua cửa phòng, lập tức chỉ tay vào hắn ta, "Tôi tìm Trác trợ lý đấy."
"A?!" Trác Phong hoàn toàn không ngờ tới, sẽ bị thiếu phu nhân chỉ vào mình, vẻ mặt mơ màng khó hiểu.
Lạc Thần Hi cười híp mắt nói: "Trác trợ lý à, vừa nãy tôi có bảo quầy lễ tân gọi cho cậu, cậu làm sao có thể nói không quen biết tôi đây hả? Nhưng mà tôi cố ý làm những món ăn này, cám ơn cậu đã chăm sóc tôi trong thời gian này đấy."
Trác Phong đã cảm giác được ánh mắt lạnh lẽo của tổng tài đại nhân nhìn mình, nhất thời giật mình.
"Thiếu... Thiếu phu nhân... Ngài đây là ngài..."
Lời nói của hắn một chút cũng không hề lưu loát, sau đó thông minh hơn một chút, không nhịn được nói: "Báo cáo thiếu phu nhân, tôi đã ăn cơm trưa rồi, thực sự ăn không vô nữa. Đúng rồi, tổng giám đốc của chúng tôi còn chưa ăn nữa ngài nên đưa cho ngài ấy ăn đi ạ..."
Trác Phong lau mồ hôi trên trán, âm thầm tán thưởng sự thông minh nhanh trí của mình.
Nhưng ai biết, Lạc Thần Hi lại cười càng thêm hòa ái dễ gần.
"Ăn không vô cũng không sao đâu, cậu giúp tôi đổ cho chó ven đường ăn là được rồi."
Cô đưa hộp đồ ăn cho Trác Phong xong, thì quay đầu bước đi.
Trác Phong ngây người.
Vừa ngẩng đầu, thì nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của tổng giám đốc nhìn hắn ta, mặt đen sì chẳng khác nào nhỏ ra được mực vậy.
Người của hắn ta run run một cái, suýt chút nữa quỳ xuống.
"Tổng... Tổng giám đốc, ngài nghe tôi giải thích a... Chuyện này không... thật sự không liên quan đến tôi đâu..."
"Giải thích cái gì chứ? Oki, nhìn thấy cậu vì tôi làm việc nhiều năm như thế, trước tôi ném cậu đến Thái Bình Dương cho ăn cá mập, thì cho cậu một phút để giải thích." Mục Diệc Thần lạnh lẽo nói.
Trác Phong bỗng nhiên nhớ lại Lạc Thần Hi.
Quầy lễ tân…điện thoại…không quen biết…
Đệt!
Nửa giờ trước, quầy lễ tân gọi điện thoại cho hắn ta, nói hắn có cô gái họ Lạc tìm gặp, chính là thiếu phu nhân sao!
Trả thù, đây là trần trụi trả thù mà!
Trác Phong khóc không ra nước mắt, lắp ba lắp bắp giải thích một lần, hai tay đưa hộp đồ ăn lên.
"Tổng giám đốc, bữa trưa của ngài, tôi... tôi để ở chỗ này..."
Tuy thiếu phu nhân đưa hộp đồ ăn cho hắn ta, nhưng mà dù hắn ta có mười cái lá gan, cũng không dám thật sự ăn nó đâu?
Nhưng mà, Mục Diệc Thần không có đưa tay nhận lấy, trái lại lạnh lùng nói, cong môi mỏng, "Nếu thiếu phu nhân cố ý đưa cho cậu, thì cậu cầm ăn đi, không thể phụ lòng tốt của cô ta được!
Người phụ nữ chết tiệt, lại dám nói nếu Trác Phong không ăn thì cho chó ăn!
Nếu như hắn ăn, thì chẳng phải biến thành chó hay sao?
Mồ hôi lạnh thấm ướt sau lưng của Trác Phong.
Trời ạ, ai đến cứu hắn ta đi!
Tại sao đại thiếu gia cùng thiếu phu nhân cãi nhau, xui xẻo lại là hắn, ngay cả nằm cũng trúng đạn a!
Đúng lúc này, điện thoại di động của Trác Phong vang lên.
Điện thoại này đến thật đúng lúc!
Hắn ta nhanh chóng tiếp lên, "Chuyện gì?"
"Trác trợ lý! Chuyện lớn rồi! Vừa nãy quầy lễ tân có lại đây báo cáo, nghi ngờ một người phụ nữ gián điệp thương mại trà trộn vào trong công ty chúng ta, có nhan sắc xinh đẹp hơn cả minh tinh. Bây giờ toàn bộ công ty của chúng ta đang điều tra, cậu có thể phối hợp hay không…"
Điện thoại gọi được, thì giọng của quản lý bên bộ phận an ninh lên tiếng.
"Cái gì? Cái gì gián điệp thương mại chứ? Tôi không thấy ai đến tìm tôi cả…"
Nói được nửa câu, hắn ta bỗng nhiên phản ứng lại, "Chờ đã, không phải gián điệp thương mại đâu, mà là..."
Nhưng mà, không chờ hắn nói xong, điện thoại di động của hắn ta bị người khác cầm lấy.
Mục Diệc Thần sắc mặt âm trầm, giọng nói càng âm trầm hơn, "Lúc nào thì bà xã của tôi trở thành gián điệp thương mại vậy hả? Mội hai người không có đầu óc như vậy, công ty còn giữ các ông làm gì nữa hả?"
Nghe được âm thanh của Mục Diệc Thần, quản lý của bộ phận an ninh sợ đến mức suýt chút nữa nhảy lên.
"Cái...cái gì? Bà xã của tổng...tổng giám đốc sao ạ.!"
"Nếu như bà xã của tôi không vui, thì các ông cũng có thể về nhà được rồi đấy!"
Mục Diệc Thần nói xong, thì trả lại điện thoại di động cho Trác Phong, "Đi xem cái hạng mục bất động sản Thành Đông kia, tất cả tư liệu của công ty đều đem hết đến đây cho tôi!"
Trác Phong chỉ ngây ngốc đất nói: "A? Thế nhưng, tổng giám đốc, ngài muốn đi máy bay sao? Coi như vì thiếu phu nhân, vậy..."
"Ai nói vì người phụ nữ kia chứ? Đừng tự cho mình thông minh, bảo cậu đi lấy thì đi đi!" Mục Diệc Thần lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn ta.
Trác Phong ý thức được bản thân lại nói nhầm, nhanh chóng ngậm miệng lại, xoay người thoát thân.
Hộp đồ ăn của thiếu phu nhân bị hắn "quên" ở trên bàn.