Người Yêu Kết Hôn 1 Tặng 1: Giám Đốc Xin Vui Lòng Ký Nhận!

Chương 177: Nam thần thì tính là gì chứ? Bạn thân đương nhiên càng quan trọng hơn!



Editor: Wave Literature

Phương Tử Thiến nhìn thấy cô, bước nhanh đến.

"Tiểu Hi Hi à, không tốt rồi! Không biết tại sao, Thiệu Công Tử vừa nãy bỗng nhiên đau bụng muốn chết, ngay cả đứng cũng đứng không vững nữa!"

"Cái gì chứ? Tại sao lại như vậy được?!"

Lạc Thần Hi vô cùng ngạc nhiên, chạy đến bên cạnh Thiệu Minh Dật, ngồi xổm xuống, lo lắng nhìn sắc mặt trắng bệch của hắn.

"Thiệu Công Tử, cậu thế nào rồi hả? Vì sao lại đột nhiên đau bụng thế hả? Nhìn sắc mặt của cậu thật sự vô cùng đáng sợ đấy, có phải đi bệnh viện không?"

Thiệu Minh Dật cắn môi, lắc đầu, "Không... Không được, chương trình biểu diễn thời trang sẽ ngay lập tức bắt đầu rồi, tôi không thể đi bệnh viện vào lúc này được."

"Nhưng, cậu như bây giờ thì..." Lạc Thần Hi chần chờ nói.

Cô so với bất cứ ai càng coi trọng trận thi đấu này hơn, càng không hy vọng Thiệu Minh Dật sẽ rời đi.

Nếu như cậu ta đi rồi, thì sẽ không có người biểu diễn thời trang giúp cho cô, cô chỉ có thể từ bỏ quyền tham gia thi đấu mà thôi!

Nhưng, sắc mặt của Thiệu Minh Dật nhìn qua rất đáng sợ, khiến cô càng thêm lo lắng cậu ta sẽ bị sao hơn.

Thiệu Minh Dật chống lưng vào ghế dựa, loạng choà loạng choạng mà đứng lên, "Tôi chỉ là…bụng dạ không thoải mái mà thôi, có thể ăn phải thức ăn bẩn rồi…Tôi đi phòng vệ sinh một chút, lát nữa rất nhanh sẽ quay lại."

"Được..."

Thiệu Minh Dật rời đi, mặt của Lạc Thần Hi lập tức chìm xuống.

"Tiểu Thiến Thiến, vừa nãy có chuyện khác thường gì xảy ra hay không hả?"

Dù sao thì cô không tin, mọi chuyện lại có thể trùng hợp được như thế.

Thiệu Minh Dật mới vừa nãy còn rất bình thường, nhưng trước khi thi đấu 20 phút lại phát bệnh như vậy?

Phương Tử Thiến ảo não không thôi, "Là do chúng ta bất cẩn rồi! Vừa nãy có một nhân viên tìm Thiệu Công Tử ký tên, rồi cho cậu ấy một bình nước. Đúng lúc Thiệu Công Tử đang khát, nên cậu ấy mở ra uống một ngụm. Chưa được hai phút, thì Thiệu Công Tử đã đau bụng không chịu nổi rồi."

Lạc Thần Hi lập tức hiểu được vấn đề, "Đoán chừng lại là Ngô Linh San giở trò quỷ rồi đấy! Xem ra để giành được giải thưởng này, thực sự cô ta không chuyện hèn hạ nào không dám làm!"

"Loại người như thế này thực sự quá buồn nôn!"

Phương Tử Thiến nhìn đồng hồ treo trên tường một chút, gấp đến mức xoay vòng tròn, "Thiệu Công Tử còn chưa có trở lại, mà chương trình biểu diễn thời trang sẽ ngay lập tức mở màn rồi. Cậu ta trở về kịp hay không cơ chứ?"

Lạc Thần Hi thở dài, "Nếu như đây là quỷ kế của Ngô Linh San, thì Thiệu Công Tử e rằng thật sự không trở về được nữa."

Vừa dứt lời, người đại diện của Thiệu Minh Dật đã đi đến chỗ các cô.

Nhìn Lạc Thần Hi, bằng vẻ mặt tràn đầy hổ thẹn, "Thần Tinh tiểu thư, thật sự vô cùng có lỗi với cô! Vừa nãy Minh Dật suýt chút nữa té xỉu trong phòng vệ sinh vì bị mất nước, nên tôi nhất định đã phải đưa cậu ấy đi bệnh viện rồi. Chuyện biểu diễn thời trang của ngày hôm nay, cậu ta không có cách nào làm được rồi. Chuyện tạo thành tổn thất với cô, chúng tôi sẽ nghĩ cách bồi thường lại cho cô."

"Tại sao có thể như vậy chứ? Thiệu Công Tử thật sự không có cách nào kiên trì một chút nữa hay sao? Hắn chỉ cần lên sân khấu cỡ hai phút mà thôi."

Phương Tử Thiến không đành lòng nhìn thấy mấy tháng nỗ lực của bạn thân bị hủy hoại chỉ trong vòng một ngày, nỗ lực thuyết phục người đại diện kia.

Ngược lại Lạc Thần Hi bình tĩnh hơn nhiều.

Cô gật đầu với người đại diện kia, "Vẫn là thân thể của Thiệu Công Tử quan trọng, nhanh chóng đưa cậu ấy đi bệnh viện ngay đi."

Người đại diện kia vô cùng cám ơn rồi bước đi.

Phương Tử Thiến gấp đến mức giậm chân, "Ai, làm sao cậu lại dễ nói chuyện như thế cơ chứ? Không có người biểu diễn thời trang, thì trận đấu này cậu chỉ có thể bỏ cuộc mà thôi! Cho dù Thiệu Công Tử bồi thường cho cậu thì thế nào hả, chẳng lẽ có thể bồi thường được cả giải thưởng luôn hay sao?"

"Ồ? Thiệu Công Tử không phải nam thần của cậu hay sao? Sao cậu không nói chuyện giúp cậu ta vậy chứ" Lạc Thần Hi mím môi cười.

Phương Tử Thiến cả giận nói: " Nam thần thì tính là gì chứ? Bạn thân đương nhiên càng quan trọng hơn!

"Vậy cậu nói bây giờ phải làm sao đây hả? Cho dù để Thiệu Công Tử ở đây, thì cái tình trạng kia của cậu ta, làm sao mà trình diễn thời trang được cơ chứ?"

Lúc này, hậu trường truyền đến tiếng loa phát thanh thông báo: "Thời gian trước khi bắt đầu chương trình trình diễn thời trang còn mười phút nữa, tất cả mọi người chuẩn bị!"

Trong lúc nhất thời, hậu trường càng trở nên hỗn loạn hơn.

Tất cả mọi người đều chạy tới chạy lui, làm cho xong khâu chuẩn bị cuối cùng.

"Lần này thì tốt rồi, còn có mười phút, cậu nói đi, chúng ta đến chỗ nào mà tìm một người mẫu nam đây!" Phương Tử Thiến chỉ tiếc không thể nào mài sắt nên kim mà nói.

Lạc Thần Hi giơ tay, vỗ vỗ bờ vai của cô ấy.

"Được rồi được rồi, đừng sốt ruột mà, tớ có cách."

"Cách gì chứ?" Trên mặt của Phương Tử Thiến viết hai chữ lớn "không tin".

Lạc Thần Hi cầm hay tay của cô ấy lại.

Tiến đến bên tai, thấp giọng cười nói: "Tiểu Thiến Thiến à, cậu còn nhớ... Vở kịch (Romeo và Juliet) mà lúc học cao trung chúng ta diễn chung không hả?"

Giọng nói của Lạc Thần Hi vốn trong trẻo vui tưởi, ngay lập tức trầm khàn đi vài phần.

Âm thanh dịu dàng của thiếu niên truyền vào tai, khiến cho nhịp tim của Phương Tử Thiến trật mất một nhịp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.