Lạc Thần Hi cẩn thận đánh giá từng li từng tí sắc mặt tái nhợt của người đàn ông bên cạnh mình.
Cô nhớ lại trong lòng, những vẫn không nghĩ ra, vì sao mà Mục đại thiếu lại tức giận như vậy.
Không phải cô chỉ tham gia thi thiết kế thời trang hay sao?
Hắn cũng không phải lần đầu biết đến chuyện này mà
Mục Diệc Thần lạnh lùng liếc nhìn cô.
Lạc Thần Hi giật mình một cái, sau đó phục hồi tinh thần lại, vội vàng vui vẻ trò chuyện.
"Mục đại thiếu à, mười mấy ngày rồi chúng ta không gặp nhau, hôm nay gặp anh, thì tôi phát hiện anh so với trước càng thêm anh tuấn thong dong, anh minh thần võ, khí chất vượt trội, anh hùng đoản mệnh…khụ khụ, à không…"
Nhìn thấy sắc mặt của Mục đại thiếu càng ngày càng đen đi, thì Lạc Thần Hi ho khan hai tiếng, ngậm miệng.
"Còn gì nữa? Sao không nói tiếp đi? Ngược lại tôi phát hiện ra, tố chất văn học của cô rất ghê gớm, còn biết nhiều thành ngữ như vậy nữa!"
"Còn... Cũng còn may mắn..." Lạc Thần Hi cười gượng.
Vừa nghe đến đây thì cô như thể nghe thấy được điềm báo!
Lạc Thần Hi nhanh trí, nịnh hót nói: "Chưa nói xong, chưa nói xong đâu! Ý của tôi là... Mục đại thiếu, mấy ngày nay tôi vẫn luôn nghĩ về anh, nghĩ làm sao mà nói cám ơn anh bây giờ! Cám ơn anh đã cho Lạc gia cái hạng mục kia nhé, đây chính là ân huệ lớn với tôi. Hơn nữa, ngày hôm nay trong giải thi đấu Hoa Phong, nhờ có anh nói giúp, nếu không thì, tôi cũng không biết phải làm gì nữa."
Những câu nói này của cô tương đối chân thành.
Cẩn thận nghĩ lại, thì Mục đại thiếu dù luôn ghét bỏ cô, còn thích tức giận không có lý do.
Nhưng, chưa từng tổn thương cô, mà còn luôn xuất hiện vào lúc quan trọng, giúp cô giải quyết mọi chuyện.
Thực sự xứng đáng để cô cám ơn một chút.
Mục Diệc Thần nghe được câu cô nói "Vẫn luôn nghĩ về anh", trong lòng nhảy lên một chút.
Sau đó phát hiện người phụ nữ nhỏ này chỉ muốn cám ơn hắn mà thôi, suýt chút nữa lại không kìm nén được.
Xem ra…cô đã cho hắn một đống thẻ người tốt làm việc tốt rồi đây.
Chẳng qua, nhìn Lạc Thần Hi mở to cặp mắt long lanh khi nhìn mình, vẻ mặt khẩn thiết cảm động, thì sự không thích trong lòng hắn của biến mất trong nháy mắt.
Khóe miệng nâng lên, lộ ra vài phần đắc ý.
Môi mỏng nhấc lên, "Cô không cần suy nghĩ quá nhiều, ngày hôm nay tôi đến cuộc thi đấu giải Hoa Phong này, chỉ vì tập đoàn SL gửi thiệp mời cho mẹ tôi, bảo tôi đi thay bà mà thôi. Còn việc khen cô…thì ai bảo lúc tôi đi ra khỏi cửa không nhìn rõ, vừa vặn mặc đúng bộ quần áo kia của cô chứ, còn bị bọn phóng viên nhận ra, tôi không giải thích như vậy, không lẽ nói cho bọn người kia biết cô là bà xã của tôi hay sao?"
Nụ cười của Lạc Thần Hi ngay lập tức cứng đờ trên mặt.
Người đàn ông này rốt cuộc có biết nói chuyện hay không hả!
Giọng điệu ghét bỏ như thế, hoàn toàn khác so với ở trên khán đài của trận thi đấu vừa rồi, giống như chướng mắt quần áo của cô lắm vậy.
Hắn cũng không biết soi gương sao!
Không nhìn ra bộ quần áo này giúp hắn đẹp trai mất đi tính cách chó gặm này hay sao?
"Anh... anh không thích, thì trả quần áo lại đây cho tôi đi!"
Mục đại thiếu mặt lạnh, trừng mắt nhìn cô, không có trả lời, mà chỉ nói: "Được rồi, đừng đánh trống lảng nữa."
Hắn nắm lấy tay của Lạc Thần Hi, dùng sức kéo mạnh, kéo lấy người phụ nữ nhỏ bé đến trước cơ thể mình.
"Cô nói rõ ràng cho tôi biết, cô vốn là nhà thiết kế, tại sao lại ăn mặc thành ra như thế này, đi khắp nơi quăng cái ánh mắt quyến rũ kia, đi trêu ghẹo ong bướm hả?"
Lạc Thần Hi trợn mắt há miệng, "Tôi…tôi mặc thành như thế này thì sao chứ hả? Bộ trang phục này rất bình thường mà? Hơn nữa, tôi quăng ánh mắt quyến rũ lúc nào hả? Còn trêu…trêu ghẹo ong bướm nữa chứ?"
Mục Diệc Thần híp mắt, nghĩ đến dáng vẻ người phụ nữ này mặc trang phục dành cho nam giới đứng trên sân khấu, cả người tỏa ra sức quyến rũ mãnh liệt, bất kể đàn ông hay phụ nữ, đều bị cô ở trên sân khấu chữ T kia mê hoặc đến mức điên đảo.
Sắc mặt càng thêm tối tăm.
"Rõ ràng cô là phụ nữ, mà còn ăn mặc thành đàn ông?! Hơn nữa, khi nào tôi đã đồng ý chuyện cho cô biểu diễn thời trang vậy hả?"