Coi cô là chó con mèo con hay sao? Kêu thì đến, mà đuổi thì phải đi sao?
Lạc Thần Hi oán thầm trong bụng, nhưng không trêu chọc nổi vì Mục đại thiếu này, chỉ có thể chầm chậm đi qua.
Mục Diệc Thần quay lưng về phía cô, phô rõ bả vai rộng đầy rắn chắc mạnh mẽ, vóc người hoàn mỹ như thể là kiệt tác do chính Thượng Đế tạo thành.
Lạc Thần Hi âm thầm nuốt nước miếng một cái.
Cái này quả nhiên là... sắc đẹp mê người khiến người khác phải phạm tội mà.
"Tự nhiên sao đứng đờ ra vậy hả? Nhanh một chút! Cô là do rùa đen đầu thai sao hả?" Mục Diệc Thần lên tiếng thực giục.
Đệt!
Anh mới là rùa đen khốn kiếp đấy!
Lạc Thần Hi tức giận đến cắn răng.
Người đàn ông này thực sự chi đẹp trai nhất lúc im lặng mà thôi, vừa mở miệng ra, thì đã khiến người ta hận không thể nào đập chết được hắn!
"Đến rồi đây, anh gấp cái gì chứ?"
Lạc Thần Hi nhỏ giọng lầu bầu, cởi giày ra rồi bò lên giường, đến phía sau lưng của Mục Diệc Thần, hai tay đè cổ của hắn xuống.
Chỉ là đã qua mười mấy ngày không gặp, bắp thịt của người đàn ông ở phía sau lưng trở nên cứng ngắc.
Có thể tưởng tượng ra được, áp lực khi công tác làm việc của hắn lớn đến như thế nào.
"Quá nhẹ... Mạnh một chút... Mạnh hơn một chút đi! Cô không ăn cơm tối sao?... Dùng thêm chút lực nữa! Sức lực của cô chỉ có được như thế thôi sao? Tôi bình thường ngược đãi cô, hay không cho cô ăn cơm đầy đủ vậy hả?"
Lạc Thần Hi đã nửa quỳ ở trên giường, dùng sức ấn từ trên xuống dưới.
Cô tự nhận sức lực không nhỏ, từ nhỏ đến lớn, nam sinh bị cô đánh đến phát khóc không biết có bao nhiêu người.
Kết quả thì, người đàn ông này còn ghét bỏ cô sức lực yếu ớt nữa sao?!
Bắp thịt phía sau lưng của hắn chắc không phải do sắt tạo thành đấy chứ hả?
"Anh dứt khoát nằm xuống luôn đi, như vậy dễ dàng so sánh sức lực hơn." Lạc Thần Hi bất đắc dĩ nói.
Mục Diệc Thần quay đầu lại nhìn cô một chút, sau đó vươn mình nằm dài ở trên giường.
Cái tư thế này, khiến cho phần bắp thịt ở lưng của hắn, hiện ra các đường nét càng rõ ràng hơn, càng gợi cảm hơn nữa.
Lạc Thần Hi không nhịn được nhìn thêm vài lần, mới tiến vào phía trước, ngồi vào trên eo của hắn.
Trên lưng đột nhiên có thêm trọng lượng, khiến cho Mục Diệc Thần sửng sốt một chút, mới ý thức tới, người phụ kia lá gan to đến như vậy, trực tiếp ngồi ở trên người của hắn luôn!
Hắn còn chưa kịp nói gì, thì sau lưng cũng truyền đến một cảm giác tê dại, suýt chút nữa khiến hắn rên thành tiếng.
Lần này, sức lực của Lạc Thần Hi vừa đủ.
Nhưng, Mục Diệc Thần không hề cảm thấy thả lỏng được chút nào, trái lại thân thể càng ngày càng căng cứng hơn nữa.
Rốt cục, hắn từ trong hàm răng bật thốt ra một câu: "Người phụ nữ này, tay của cô đang sờ ở đâu vậy hả!"
"Híc, khụ khụ, thật ngại quá, lỡ tay!"
Lạc Thần Hi nhanh chóng rút về bàn tay đặt ở trên mông của Mục Diệc Thần
Một lát sau.
"Chết tiệt cái người phụ nữ kia! Rốt cục cô muốn xoa bóp, hay là quyến rũ tôi vậy hả?"
Vẻ mặt của Lạc Thần Hi hiện lên sự kinh ngạc, ngữ khí phóng đại, "Ôi, chuyện gì thế này? Tay của tôi làm sao mà trơn thế nhỉ, quá kì quái rồi!"
Cô muốn rút bàn tay đang sờ cơ bụng của Mục Diệc Thần, thì thấy cổ tay bị bắt lại, sau đó cả người xoay chuyển.
Một trận choáng váng qua đi, thì cô đã bị Mục Diệc Thần đè ở trên giường.
Hai cổ tay đều bị trói lại, ép lên phía trên đỉnh đầu.
Sau lưng là giường lớn mềm mại.
Trước người... Là một người đàn ông mang vẻ mặt tức giận, mạnh mẽ nguy hiểm nhưng gợi cảm đến không thể chống cự được…
"Tôi biết ngay, cô luôn muốn quyến rũ tôi mà, lần này chủ động xoa bóp giúp tôi, có phải cũng có chủ ý như vậy hay không hả?"
Lạc Thần Hi cười gượng hai tiếng, "Mục đại thiếu à, anh… anh bình tĩnh một chút đi… Đây là hiểu lầm, tuyệt đối là hiểu lầm mà thôi, tôi chỉ không cẩn thận đụng vào mà thôi… Nếu không thì tôi…"
Tuy cô thực sự sờ soạng nhiều hơn hai cái, nhưng mà, điều này cũng không có thể trách cô được mà phải không?
Ai bảo mông của Mục đại thiếu đẹp đến như vậy, tám khối cơ bụng lại gợi cảm đến như vậy...
Nhìn ánh mặt của Mục đại thiếu càng ngày càng híp lại, cô càng nói càng nhỏ.
Ô ô!
Tiểu Thiến Thiến nói đúng, người yêu sắc đẹp như cô, ở bên người của Mục đại thiếu, thì sẽ tự chơi đùa chính mình đến chết đấy!