Văn phòng của tổng giám đốc ở tầng cao nhất, đèn vẫn sáng trưng như cũ.
"Bạch Thế Huân, anh là cái tên biến thái không biết xấu hổ mà, anh lại dám trắng trợn ban ngày ban mặt cướp đoạt phụ nữ đàng hoàng như thế! Anh mau thả tôi xuống, anh đang bắt cóc co biết không hả!"
Phương Tử Thiến cả một chặng đường dài liều mạng mà giãy dụa, chống đỡ không phối hợp.
Khóe miệng của Bạch Thế Huân giật giật, "Phương Tử Thiến, cô câm miệng cho tôi! Cô đã từng gặp người phụ nữ nào thô lỗ như cô chư hả, lớn lên cứ thích hô to gọi nhỏ như vậy hay sao?"
Cũng may bây giờ là ban đêm, trong công ty không có nhiều người.
Bằng không, hai người bọn họ ngày mai sẽ thành đối tượng tin đồn cho toàn bộ công ty xì xào thảo luận.
Bạch Thế Huân trong cơn tức giận, dứt khoát trực tiếp vác lấy cô trên vai, đi vào thang máy dành riêng cho tổng giám đốc luôn.
Vừa vào bên trong văn phòng, thì hắn đã khóa trái cửa phòng lại.
Phương Tử Thiến trốn thật xa, vẻ mặt đề phòng nhìn hắn chăm chú, "Bạch Thế Huân, rốt cuộc anh muốn bắt tôi đến đây để làm cái gì hả?"
Tầm mắt của Bạch Thế Huân hạ thấp ở trên người của cô, nhìn thấy mái tóc xoăn lại có chút quyến rũ đến lạ thường, một đường nhìn xuống phía dưới, đảo mắt qua bộ lễ phục mày bạc nhỏ đuôi cá bao vây lấy chiếc eo nhỏ tinh tế, còn có cặp chân dài miên man thẳng tắp kia nữa….
"Bạch Thế Huân, ánh mắt của anh đang nhìn ở đâu thế hả?!" Phương Tử Thiến vừa giận vừa sợ.
Thậm chí không tự chủ được mà toát ra cả mồ hôi lạnh.
Bạch nhị thiếu gia tuy phong lưu, nhưng từ trước đến giờ không ăn cỏ dại ven đường, chuyện này, Phương Tử Thiến tin tưởng không chút nghi ngờ.
Dù sao, thì đi theo hắn ba năm, gặp qua không ít các nữ nhân viên muốn quyến rũ Bạch Thế Huân để thành phượng hoàng, nhưng trước giờ hắn vẫn không hề xuống tay với cấp dưới của mình bao giờ.
Nhưng bây giờ, nhìn thấy ánh mắt rõ ràng của Bạch Thế Huân như vậy, cô lại không dám chắc chắn như thế nữa.
Tầm mắt của Bạch Thế Huân di chuyển lên trên, đối diện với khuôn mặt nhỏ nhắn kiều diễm của Phương Tử Thiến, lười biếng mở miệng, "Làm sao vậy hả? Cô còn sợ tôi cường bạo cô hay sao? Nói cho cô biết, khẩu vị của tôi rất kén đấy. Như cô, thì vừa nhìn đã biết là một con cá chết ở trên giường rồi, tôi mà ăn chỉ sợ sẽ bị mắc răng mà thôi."
Phương Tử Thiến tức giận đến mức đỉnh đầu muốn bốc khói luôn rồi.
"Bạch Thế Huân! Anh quả thực là không biết xấu hổ mà! Anh ít nói nhảm, nahnh chóng thả tôi ra! Tôi có quyền tự do đối với thân thể của chính mình! Hơn nữa, lần này tôi chính thức xin nghỉ đông với phòng nhân sự rồi, anh không thể nào ép buộc tôi trở về được đâu."
Bạch Thế Huân đi đến trước bàn làm việc, cầm lấy vài tờ văn kiện, vẫy vẫy trước mặt của cô.
"Đây thư xin phép nghỉ đông của cô đúng không? Tôi không cho. Vì thế, kỳ nghỉ của cô đến hôm nay mà thôi."
"Bạch Thế Huân! Anh... Anh quá âm hiểm! Anh đang lợi dụng quyền hạn, cố ý bắt nạt tôi!"
"Đúng là cố ý bắt nạt cô đấy, thì làm sao nào?" Vẻ mặt của Bạch Thế Huân không hề sợ hãi, "Cô còn có sức la hét, không bằng nhanh chóng ngồi xuống mà xử lý văn kiện đi, nếu như xử lý xong nhanh, thì ngày hôm nay cô còn có cơ hội mà về nhà ngủ… một hai giờ đấy."
Phương Tử Thiến nhìn theo ngón tay của hắn chỉ, suýt chút nữa té xỉu.
"Tại sao có thể có nhiều văn kiện như vậy chứ?!"
Bạch Thế Huân nói như thể đó là chuyện đương nhiên: "Chuyện xem văn kiện nhàm chán như thế, cũng chỉ có loại phụ nữ vô vị như cô mới tự nguyện làm, tôi làm sao có thể tốn thời gian mà đi làm cái này cơ chứ?"
Tôi... Đệt!
Phương Tử Thiến liên tục nhắc nhở bản thân, cô còn có 3 triệu tiền phòng chưa trả hết, không thể tùy tiện đánh ông chủ của mình được.
Lúc này mới nhịn xuống sự kích động muốn đánh vỡ đầu Bạch Thế Huân đè xuống.
Mắt nhìn thấy chạy trốn vô vọng, nên cô bất đắc dĩ, chỉ có thể bàn làm việc ngồi phía trước, bắt đầu vùi đầu xử lý văn kiện.
Bạch Thế Huân nhìn thấy cảnh này, nhếch miệng hiện ra một nụ cười thích thú.
Hừ, người phụ nữ, còn tưởng là tôi không quản được cô hay sao hả?
"Ầm ầm ầm!"
Đúng lúc này, cửa phòng làm việc bị người ta gõ mạnh.
Bạch Thế Huân vừa mở cửa, thì nhìn thấy Bành Trí Viễn trưởng phòng bộ quản lý dân sự, cũng là em họ của hắn đứng phía trước.
Hắn cau mày hỏi: "Sao em còn trở lại hả?"
Bành Trí Viễn ngó dáo dác nhìn vào bên trong văn phòng làm việc, "Anh họ à, bên trong là Phương thư ký đúng không? Anh đã tìm được Phương thư ký rồi sao?"
"Đúng vậy, làm sao?"
Bành Trí Viễn nhỏ giọng, "Em có một bữa tiệc sinh nhật bạn bè, mời rất nhiều nữ minh tinh cùng với người mẫu đi theo để hỗ trợ góp vui. Anh họ à, thế nào? Có cùng đi vui vẻ một chút hay không hả?"