Bạch Thế Huân lúc này thốt ra hai chữ sắc bén như chặt định chém sắt: "Không đi!"
Bành Trí Viễn sửng sốt một chút, hoàn toàn không nghĩ đến chuyện, lại nhận được câu trả lời như vậy.
Cậu ta ghé sát vào tai của Bạch Thế Huân, tiếp tục khuyên nhủ: "Anh họ à, anh thật sự không đi sao?
Nghe nói, ngày hôm nay cái minh tĩnh Điểm Tinh Mạc Mân đang "hot" kia còn muốn biểu diễn múa cột đấy! Lần trước không phải anh còn khen cô ta nức nở, nói vóc người của cô ta tốt, cực kỳ vừa mắt hay sao?"
Bạch Thế Huân vẫn lạnh như băng như cũ, "Không có hứng thú."
Vẻ mặt của Bành Trí Viễn không dám tin tưởng, "Anh họ à, anh bây giờ là bị làm sao vậy hả? Như thế này không giống anh đâu nha? Nửa tháng này anh đều bị khóa chặt trong công ty mà tăng ca, bây giờ vất vả lắm Phương thư ký mới trở về, sao anh vẫn còn ở nơi này làm gì cơ chứ? Không phải nên phong lưu một chút hay sao."
Bạch Thế Huân lạnh lùng liếc cậu ta một cái, khinh thường nói: "Em thì biết cái gì hả? Phương Tử Thiến trở về, nhưng cô ta vẫn kiên trì không muốn kết thúc kỳ nghỉ của mình, muốn trốn đi. Anh còn không phải ở đây trông chừng cô ta hay sao hả?"
Cậu ta nghiêng đầu, nhìn qua khe cửa xem tình hình bên trong văn phòng, ngay lập tức thay đổi sắc mặt.
"Được rồi, em chơi đùa đí Anh còn bận rộn làm việc nữa."
Bạch Thế Huân vẫy vẫy tay, đi vào bên trong văn phòng.
Cánh cửa đóng lại một cái rầm.
Khiến cho Bành Trí Viễn ngơ ngác vẻ mặt mờ hồ đứng tại chỗ.
Anh họ của cậu ta là…do liên tục tăng ca quá lâu, nên não bị phình to hay sao hả?
Phương Tử Thiến đã ở bên trong văn phòng, vậy mà hắn còn không thừa cơ chạy ra ngoài chơi, thậm chí còn ở bên cạnh nhìn cô tsao?
Bạch Thế Huân tuy nhìn lười nhác, nhưng tuyệt đối không phải đầu óc của công tử ăn chơi, mấy năm trôi qua ở công ty, không bao giờ đưa ra một quyết định sai lầm.
Chỉ có điều, tính cách của hắn thích bay nhảy, vốn dĩ không thích ngồi yên một chỗ, việc để hắn mỗi ngày nhìn văn kiện ở trong văn phòng, so với giết hắn còn khó hơn.
Bây giờ, hắn lại muốn ngồi ở trong phòng làm việc nhìn chằm chằm Phương Tử Thiến?!
Chạy đi khắp thế giới tìm Phương thư ký để làm gì cơ chứ?
Nếu như hắn đồng ý ngồi xuống làm việc, thì so với Phương Tử Thiến làm được còn nhanh hơn mấy lần ấy chứ!
...
"Phương Tử Thiến! Cô làm cái gì thế hả!"
Nghe được âm thanh của Bạch Thế Huân, Phương Tử Thiến dưới chân mềm nhũn, suýt chút nữa ngã xuống phía dưới cửa sổ rồi.
Cũng may, có một cánh tay cứng rắn mạnh mẽ ôm lấy eo của cô, ôm lấy cô từ bệ cửa sổ xuống.
"Cô không muốn sống nữa phải không? Sao lại bò đến nơi này hả!"
Phương Tử Thiến quay đầu lại, lườm hắn một cái, "Nếu không phải đột nhiên anh đi vào, thì tôi làm sao sẽ sơ sót đến mức suýt rơi xuống chứ?"
Đồng thời, lại hơi nghi hoặc một chút.
Bành Trí Viễn mỗi lần đến tìm Bạch Thế Huân, đều gọi hắn đi chơi, vì thế, cô tưởng Bạch Thế Huân sẽ không trở về trong thời gian ngắn.
Ánh mắt hơi động một chút, chuẩn bị dựa vào hành lang bên ngoài cửa sổ của văn phòng tổng giám đốc bò đi để chạy trốn.
Nhưng mà nào có biết, cô mới bò đến bên trên bệ cửa sổ, thì đã bị bắt ngay tại chỗ rồi!
Thực sự kì quái, Bạch Thế Huân sao lại không chạy ra ngoài đi tìm mấy em gái xinh tươi của hắn cơ chứ?
Đáy mắt nghi hoặc của Bạch Thế Huân nhìn thấy cô, ngoài cười nhưng trong không cười mà nói rằng: "Muốn lợi dụng lúc tôi đi ra ngoài chơi để chạy trốn sao? Cô chết tâm đi! Làm việc cho tốt, đừng nghĩ đến chuyện lười biếng! Nếu không tôi sẽ trừ lương của cô đấy!"
Lần này, vậy mà lại đâm trúng tử huyệt của Phương Tử Thiến.
Cô nghiến răng nghiến lợi, "Đồ nhà tư bản ác độc, không nhân tính! Đồ biến thái! Đồ không biết xấu hổ!"
"Cô nói cái gì chứ? Tôi không có nghe rõ đâu." Bạch Thế Huân cười ha ha.
Phương Tử Thiến hít sâu vài lần, mới lấy lại sức lực.
"Tôi nói... Tôi đọc văn kiện đây, Được tăng ca để chứng minh năng lực công tác với ông chủ, là vinh hạnh của tôi."
"Hừm, nói không sai."
Bạch Thế Huân gật gù.
Phương Tử Thiến trở lại ngồi tại bàn làm việc, bắt đầu lại cuộc sống văn phòng.
Trong căn phòng đều vang lên tiếng cô đánh bàn phím.
Cô xem chiếc bàn phím thành Bạch Thế Huân, dùng sức đánh đánh đánh, đánh chết hắn luôn!
Bạch Thế Huân thì lại nằm trên ghế sa lông, vắt chéo hai chân, thản nhiên vui vẻ mà chơi điện thoại di động, còn khẽ hát thầm trong miệng nữa.