Rõ ràng hai giờ trước, hắn còn từ chối điện thoại mà.
Lâm Thăng nhìn thấy mục đại thiếu, cũng sợ hết hồn, cau mày hỏi: "Anh là ai? Muốn làm gì Lạc tiểu thư hả? Còn không mau buông cô ấy ra!"
Nói xong, còn vươn tay ra kéo người.
Mục Diệc Thần vững vàng ôm lấy chiếc eo nhỏ nhắn của Lạc Thần Hi, dùng sức chút, ôm cả người cô vào trong lòng
Sắc mặt âm trầm nói: "Lời này... phải là tôi hỏi anh mới đúng đấy! Anh muốn làm gì người phụ nữ của tôi hả?!"
"Anh... Người phụ nữ của anh?!"
Lâm Thăng khiếp sợ há hốc miệng.
Lạc Thần Hi đẩy đàn ông kia ra, "Đáng chết, anh buông tôi ra! Anh nói nhăng nói cuội cái gì đấy hả?"
Âm thanh của Mục Diệc Thần càng lạnh hơn, "Tôi nói sai gì hay sao? Tôi dù sao cũng là ông xã của cô! Kết quả là nhanh như vậy không nhìn cô, mà cô đã gần gũi với người đàn ông khác rồi sao?"
"Cái...cái gì mà gần gũi người đàn ông khác chứ! Tôi chỉ là… chỉ hỏi bác sỹ Lâm chút chuyện mà thôi…"
"Hỏi chuyện, thì cần gì phải áp sát như thế chứ?!"
Mục Diệc Thần nghĩ đến cảnh vừa nãy, thì ngực một trận nhói lên bực mình.
Người phụ nữ này còn chủ động kéo ống tay áo người ta để sáp lại gần!
Lúc mà hắn hôn cô, cô cũng chưa bao giờ chủ động như thế!
Lâm Thăng rõ ràng bị cảnh hai người cãi nhau làm cho kinh ngạc đến ngây người, lúc này mới hoàn hồn, "Lạc... Lạc tiểu thư, vị này đúng là cô..."
Lạc Thần Hi do dự vài giây.
Kết quả, đã cảm thấy bên eo bị siết chặt, siết chút muốn làm đứt eo của cô luôn!
Cô suýt chút nữa muốn phát hoảng!
Có lầm hay không vậy?
Hắn có cần tính toán nhỏ mọn đến mức như vậy không?
Ngày hôm qua ở nhà còn nói cô không nên suy nghĩ quá nhiều, vậy mà vừa ra khỏi cửa lại nói là ông xã của cô!
Nói cô làm sao không muốn nhiều hơn cơ chứ!
Cô chỉ lo nói nhiều quá khiến Lâm Thăng bị lộ, chỉ nói theo Mục Diệc Thần lại nói, "Hừm, anh ấy là bạn trai của tôi. Không tiện lắm, bác sỹ Lâm, làm phiền anh rồi, trước tiên để tôi nói với anh ấy hai ba câu đã."
Nói xong, cô bỗng nhiên đẩy Mục Diệc Thần một cái, từ trong lồng ngực của hắn chui ra, sau đó cầm lấy tay của hắn, kéo tay của hắn đi xuống phía dưới lầu.
Mục Diệc Thần lần đầu tiên nghe được hai chữ "Bạn trai" được người phụ nữ nhỏ này dùng âm thanh mềm mại nói ra, ngay lập tức ngẩn người.
Chờ đến khi lấy lại được tinh thần, thì đã bị cô kéo ra bên ngoài bệnh viện.
Nhìn thấy bên cạnh không có ai, Lạc Thần Hi Lập tức đổi sắc mặt, "Mục Diệc Thần! Anh…làm sao anh lại đến?"
Vừa nghe lời này, thì sắc mặt của Mục đại thiếu vừa mới thay đổi, thì trong nháy mắt đã tối đi.
"Người phụ nữ kia, cô có ý gì hả? Rõ ràng cô gọi điện bảo tôi đến đây, bây giờ lại hỏi tôi sao…"
"Nhưng mà, không phải anh nói sẽ không đến hay sao hả?"
Lạc Thần Hi đã gấp muốn phát điên luôn rồi!
Mục đại thiếu sớm không đến, muộn không đến, một mực muốn đến vào lúc này!
Mẹ cô còn ở trên phòng bệnh muốn xuất viện kia kìa.
Tuy có hộ sĩ hỗ trợ trông chừng, nhưng làm sao cô yên tâm được cơ chứ?
Lại nói nữa, nếu mẹ vừa vặn đi ra, đụng phải Mục Diệc Thần, thì một chút cũng không tốt chút nào!
Mục Diệc Thần nheo mắt lại, khinh bỉ nói: "Lỗ tai nào của cô nghe nói tôi sẽ không đến hả?"
Lạc Thần Hi: "..."
Hình như không nghe, là Trác trợ lý truyền lời mà thôi!
"Vậy... Vậy anh cũng không thể vừa đến đã mắng người chứ? Tôi quan tâm bạn bè mình, nên mới tìm bác sỹ Lâm hỏi một chút mà thôi, như anh, thì làm sao sau này tôi có thể nhìn mặt được anh ấy chứ? Thôi quên đi, nói cho anh nghe cũng vô dụng thôi, thôi đi, tôi không có mặt mũi để ở lại bệnh viện này nữa!"
Cô nắm lấy ống tay áo của Mục Diệc Thần, muốn kéo hắn đi.
Người đàn ông này ở bệnh viện, thực sự là quá nguy hiểm, trước tiên dẫn hắn đi đã.
Nhưng, cô lôi đến mấy lần, mà người đàn ông lại một bước cũng không một chút cũng không chịu cử động.
"Này, anh còn lo lắng gì vậy hả?" Cô có chút nôn nóng.
Mục Diệc Thần lạnh lùng nhìn cô, "Có phải cô đã làm chuyện gì đuối lý không hả? Tại sao lại sốt sắng như vậy?"
...
Một giờ, tiếp tục cầu vé a, xếp hạng càng ngày càng thấp, nước mắt tuôn trào!