"Ăn cái gì cơ ạ?!" Bánh bao nhỏ hoảng sợ hít vào một ngụm khí lạnh, "Ba ba à, chị không phải thức ăn đâu! Không thể ăn được!"
"Người khác không thể ăn, nhưng mà ba của con thì có thể ăn.
Nghe được Mục Diệc Thần đang dạy hư đứa nhỏ như thế, thì mi tâm của Lạc Thần Hi giật giật.
Bình tĩnh trở lại, thì cô nhất định phải nói chuyện này với hắn một chút.
Nhưng hôm nay, thì cô chỉ muốn lợi dụng lúc rối loạn này mà trốn đi thôi.
Nhưng cô vừa mới xoay người, thì Mục Diệc Thần bỗng nhiên mở miệng: "Sao cái ba lô này lớn như vậy chứ? Cô nhét cái gì bên trong nó hả?"
Lạc Thần Hi quay đầu lại, nhìn thấy Mục Diệc Thần cầm lấy ba lô có trang phục đàn ông bên trong.
Thì đôi mặt của cô lập tức nhìn chằm chằm hắn.
"Chuyện này... Trong này cũng không có gì bên trong đâu, thì là… hôm này có chút lạnh lẽo, tôi sợ Đường Đường bị cảm, vì thế mang thêm áo khoác cho bé mà thôi."
Đầu óc của Lạc Thần Hi xoay chuyển nhanh chóng, rốt cuộc cũng tìm được một cái lý do.
Mục Diệc Thần nhíu mày, "Thật sao? Không ngại nếu như tôi mở ra coi chứ?"
Đương nhiên ngại rồi!
Nhưng mà, nếu như cô nói thế, thì không phải trong lòng có quỷ hay sao hả?
Lạc Thần Hi do dự một giây, thì Mục Diệc Thần đã cầm lấy dây kéo của ba lô kia, kéo ra…
"Mục Diệc Thần! À...à, tôi..."
Lạc Thần Hi sợ hãi, nhanh chóng lao đến, ôm chặt lấy cánh tay của hắn.
Muốn tìm một lý do để đối phó, nhưng mà, nghĩ đến thế nào cũng không nghĩ ra được.
Đúng lúc này, cửa lớn của biệt thự mở ra, Trác Phong vội vã chạy đến,
"Tổng giám đốc à, có một văn kiện quan trọng ngài để quên trên xe, tôi vừa mới nhìn thấy nó, nên nhanh chóng mang đến đây cho ngài đấy…"
Sắc mặt của Mục Diệc Thần ngay lập tức tối sầm lại.
Nhưng ánh mắt của Thần Hi thì lại sáng lên.
Trác trợ lý thực sự là vị cứu tinh của cô nha!
"Ông xã yêu dấu à, anh còn có công chuyện, vậy thì em không quấy rầy anh nữa nha!"
Nhân cơ hội này, cô lập tức vứt cánh tay của Mục Diệc Thần sang một bên, giành lấy ba lô của cô, xoay người mà chạy thoát thân lên phía lầu trên.
Chạy chỗ nhanh như vậy, nhất định có ma quỷ trong lòng đây mà!
Mục Diệc Thần muốn đuổi theo, nhưng không kịp, không khỏi nhíu mày lại.
Trác Phong nhìn thấy Tổng giám đốc ở cùng với thiếu phu nhân, cũng biết mình đến không đúng lúc, nên ngay lập tức đổ mồ hôi lạnh đầy đầu.
"Tổng... Tổng giám đốc, cái kia... Cái văn kiện kia tôi để ở đây nhé. Vậy... làm phiến ngài rồi, tôi cút đây ạ!"
Nói xong, đầu cũng dám quay lại, mông như bị lửa đốt mà lao nhanh chạy luôn đi!
Khổ rồi!
Lại bị thiếu phu nhân hãm hại rồi!
...
Lạc Thần Hi chạy trở về phòng, thì lập tức khóa trái cửa phòng.
Sau đó ngay lập tức mở ra ba lô, bỏ quần áo vào bên trong ngăn tủ.
Trong cả quá trình, thì cô vẫn lo lắng hồi hộp, chỉ lo sợ Mục Diệc Thần đột nhiên lao vào, bắt được tận tay.
Nhưng mà, tình huống khiến cô sợ hãi cũng không có xảy ra.
Mãi đến khi cô tiêu hủy hết toàn bộ chứng cứ, thì cũng lau sạch phấn hóa trang trên cổ đi, mà Mục địa thiếu vẫn không hề xuất hiện.
"Cốc cốc cốc!"
Tiếng gõ cửa vang lên.
Lạc Thần Hi sợ hãi, "Chuyện gì vậy?"
Người hầu nữ nói: "Thiếu phu nhân, đã đến giờ cơm tối rồi, đại thiếu gia bảo cô xuống dùng cơm thôi."
"À... Được rồi."
Lạc Thần Hi lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Xem ra, là do cô có tật giật mình, nhưng, Mục Diệc Thần chỉ là do quá tẻ nhạt nên đùa giỡn cô một chút mà thôi, không có ý định cắn lấy chuyện này không tha..
Lạc Thần Hi thu dọn quần áo xong xuôi, mới bước xuống lầu
"Chị Tâm Hinh à, đã lâu chị không đến nhà em rồi. Đây là những món ăn mà dì Trần họ làm đấy, cực kỳ ngon, chị ăn thử đi mà."
"Vi Vi, em thực sự quá khách sáo rồi. Do chính đến không đúng lúc, lại trúng vào lúc mọi người ăn tối thôi."
"Chị Tâm Hinh à, chị nói cái gì vậy chứ! Nếu không phải do chị quá bận, thì em đã muốn mời chị đến nhà em làm khách rồi. Anh hai và Đường Đường đều rất mong chị đến chơi đấy!"
Bước chân của Lạc Thần Hi dừng lại, trợn to hai mắt, nhìn vào Bạch Tâm Hinh đang ngồi trên bàn ăn.