Bánh bao nhỏ ngồi quỳ chân phía bên cạnh Mục Diệc Thần, con mắt càng ngày cảng mở to.
"Oa, ba ba thật lợi hại! Còn lợi hại hơn chị nữa!"
Mục Diệc Thần nghe nói như thế, thì sắc mặt cũng khá hơn nhiều.
Cô công chúa nhỏ nhà hắn vẫn còn tồn sùng hắn.
Mà ngay cả Lạc Thần Hi cũng lộ ra vẻ thán phục.
Chồng gỗ nhanh chóng được xếp đến tầng thứ mười! Thực sự khó mà tin nổi!"
"Làm sao mà có thể làm được như thế này chứ?"
Mục Diệc Thần mang theo chút đắc ý, "Người phụ nữ ngốc nghếch này, cho dù nói cho cô, thì cô cũng không hiểu được đâu."
Lạc Thần Hi tức giận!
Thật đúng là, thà không hỏi còn hơn!"
Vốn dĩ thừa biết người đàn ông này không nói được câu nào hay ho cả!
Để cứu vãn hình tượng của bản thân mình trong lòng cô công chúa nhỏ, thì Mục đại thiếu phải mất nguyên một buổi tối để làm đủa loại pháo đài gỗ, mà Lạc Thần Hi cũng nhờ vậy mà tránh được một kiếp.
Nhưng, ngày tốt lành thì rất nhanh biến mất
Vào một buổi tối chơi cùng với bánh bao nhỏ, dần dần buồn ngủ, khiến cho mí mắt dần hạ xuống, khiến đầu bé từng chút một, cùng với cả cơ thể ngã về một phía.
Lạc Thần Hi vương tay đỡ lấy bé rồi hỏi, ""Đường Đường, thấy buồn ngủ sao?"
Bánh bao nhỏ chui vào trong ngực của cô, cọ cọ cái đầu nhỏ nhắn, không bao lâu ngủ say.
Lạc Thần Hi ôm bé lên trên giường, đắp kín mền.
Quay người lại, thì đã thấy người đàn ông kia hai tay khoanh trước ngực, nghiêm mặt, nhìn cô từ trên cao xuống, "Bây giờ, chúng ta có thể tính toán hết nợ nần với nhau được rồi đấy."
Lạc Thần Hi giật mình.
Nhanh chóng giơ tay phải lên, ra vẻ ngoan ngoãn, "Cái đó thì.. tôi có thể giải thích mà!"
"Giải thích gì hả?"" Người đàn ông này tỏ ra khinh bỉ.
Lạc Thần Hi vội nói: "Thật sự! Tôi cũng có nỗi khổ tâm trong lòng mà!"
Cô tỉ mỉ nói lại cho hắn nghe cuộc gặp mặt của mình với Thang Gia Đống mấy ngày trước, còn phóng đại điều kiện mà ông ta nói ra.
"Anh nói xem, nhà thiết kế mới như tôi, có thể lên được trang bìa của tạp chí TREND, thì cơ hội tốt như vậy, tìm ở đâu ra cơ chứ? Chỉ là giả trai một lần mà thôi, ngược lại cũng không phải chụp hết cả một ngày, hi sinh như thế là rất nhỏ rồi, rất đáng giá mà, đúng không?"
Cô chớp mắt to, nỗ lực bày ra vẻ mặt cực kỳ vô tội.
Mục đại thiếu suýt chút nữa kiềm lòng không được.
Hắn nhanh chóng tằng hắng một cái, mím môi, vẫn nghiêm mặt như cũ, " Không cho phép làm ra vẻ dễ thương! Vô dụng thôi! Tôi mặc kệ cô có lý do gì đó, lập tức gọi điện cho cái tên tổng biên tập Thang gì đấy, nói ông ta đổi người mẫu đi. Nếu không, thì tạp chí của ông ta, đừng hòng bán được! Cô chắc cũng biết, tôi có cái năng lực làm ra chuyện như vậy đấy."
Nghe người đàn ông này nói bá đạo như thế, thì trong nháy mắt Lạc Thần Hi đen mặt.
"Anh anh… sao anh có thể như vậy được chứ? Giấc mộng của tôi là trở thành nhà thiết kế, thật vất vả lắm mới có cơ hội này, vậy mà anh lại cố gắng phá hoại nó là sao hả?"
Sắc mặt của Mục Diệc Thần không được tốt lắm, "Tôi đã nhắc nhở cô trước đó rồi, không được trêu ong ghẹo bướm ở bên ngoài, không cho giả trai nữa! Cô coi lời tôi nói là gió thổi bên tai hả?"
"Anh… Suy nghĩ của anh cũng quá ác độc đi! Giả trai và việc tôi trêu ong ghẹo bướm có liên quan gì hả? Tôi chỉ chụp mấy tấm hình mà thôi, phô diễn thiết kế thời trang của bản thân mình mà thôi!"
Lạc Thần Hi càng nghĩ càng tức, "Có bản lĩnh thì anh nhốt tôi lại rồi giết luôn đi, hơn nữa, tôi nhất định phải đi chụp trang bìa đấy!"
Cô nói xong, thì xoay người rời đi.
"Người phụ nữ chết tiệt kia, cô trở lại đây cho tôi!
Mục Diệc Thần vươn một tay ra trói chặt cổ tay của cô, kéo cô trở lại.
Lạc Thần Hi không ngừng giãy giụa muốn chạy trốn.
Mục Diệc Thần bị lắc lư, dứt khoát vươn tay ra, đè cô lên trên giường.
Cơ thể rắn chắn mạnh mẽ của người đàn ông ở trên, trong thoáng hít thở, cũng có thể cảm giác được các bắp thịt của người đàn ông này một cách thật rõ ràng.
Lần này Lạc Thần Hi không thể nào động đậy được, cảm giác chính mình sắp không thở nổi.
"Mục... Mục Diệc Thần, anh muốn làm gì hả? Thả tôi ra…"