Người Yêu Kết Hôn 1 Tặng 1: Giám Đốc Xin Vui Lòng Ký Nhận!

Chương 244: Khi anh ta không tồn tại



Editor: Wave Literature

Việc chụp hình bắt đầu lại.

Giai đoạn hai của việc chụp hình, lấy bối cảnh là ở thư viện.

Nữ chính đang đứng ở trên ghế, muốn lấy được cuốn sách nằm ở giá cao nhất, nhưng làm thế nào cũng không với đến được.

Cơ thể bị lệch đi, té ngã, vừa đúng lúc được nam chính đỡ được.

"Chờ một chút, khi Trần Hi Lạc đỡ lấy eo của Đoạn Vũ Ngưng, thì Đoạn Vũ Ngưng phải quay đầu lại nhìn cậu ấy, ánh mắt đắm chìm thêm một chút nữa, Hai người phối hợp với nhau rất tốt, tôi không muốn nói nhiều nữa, bây giờ bắt đầu đi!"

Đoạn Vũ Ngưng đứng ở trên ghế.

Lạc Thần Hi đi đến, vươn tay đặt bàn tay lên trên eo của cô ấy.

Bởi vì chỉ là chụp hình, nên yêu cầu kỹ thuật diễn cũng không quá cao, chỉ cần vẻ mặt biểu hiện được đúng là được rồi.

Đoạn Vũ Ngưng cả người đổ dồn về phía lồng ngực của Lạc Thần Hi, vừa xoay đầu lại, thì đã đối diện với khuôn mặt tuấn mỹ tao nhã của cô.

Lạc Thần Hi nhếch miệng, khẽ mỉm cười.

Đoạn Vũ Ngưng theo dõi cậu ta, ánh mắt không có cách nào chuyển đi chỗ khác được...

Đúng lúc này, Đoạn Vũ Ngưng bỗng nhiên cảm giác được, có một luồng sát khí truyền đến từ phía sau lưng của mình.

Ánh mắt ác liệt ây, hướng thẳng đến cô ấy.

Bỗng nhiên cô ấy run rẩy, chân mềm nhũn, cả cơ thể bị mất đà, suýt chút nữa thật sự ngã từ trên ghế xuống.

Lạc Thần Hi nhanh chóng kéo lấy cô ấy, "Đoàn tiểu thư, cô không sao chứ hả? Sao lại không đứng vững như vậy chứ?"

"Không... Không có chuyện gì đâu..."

Đoạn Vũ Ngưng yếu ớt lên tiếng, hoảng sợ quay đầu lại liếc mắt nhìn.

Lạc Thần Hi nhìn theo hướng mà cô ấy nhìn theo.

Phía sau lưng của Đoạn Vũ Ngưng là Mục đại thiếu.

Vẻ mặt của Mục Diệc Thần lạnh nhạt, cầm lấy tách trà trong tay, cụp mắt mà uống, dường như vốn dĩ không hề liếc mắt nhìn bọn họ.

Lạc Thần Hi còn tưởng cô ấy do nhìn thấy ông chủ lớn này nên căng thẳng, còn lên tiếng động viên cô ấy: "Em đừng sợ, Mục đại thiếu chỉ tới nhìn chúng ta một chút thôi, sẽ không can thiệp làm ảnh hưởng đến quá trình chụp hình của chúng ta đâu, em cứ coi như anh ta không tồn tại là được rồi."

Đoạn Vũ Ngưng hít thở vài lần, mới bình tĩnh lại được, "Được rồi, em biết rồi."

Thang Gia Đống: "Đoạn Vũ Ngưng, sau này cô đứng vững một chút đi, cẩn thận đừng để ngã. Thôi được rồi, mau chụp thêm lần nữa!"

Đoạn Vũ Ngưng trở lại ghế thêm một lần nữa.

Lạc Thần Hi lại vươn tay ra thêm một lần nữa, ôm lấy eo của cô ây.

Đoạn Vũ Ngưng lại ngã đến chỗ của cô thêm một lần nữa…

Lập tức, cơ thể của cô bị nghiêng quá đà, khiến cho bị ngã!

Lần thứ ba, lần thứ bốn, lần thứ năm...

Mỗi lần chụp chính thức vừa nãy, không phải Đoạn Vũ Ngưng đột nhiên không biết làm thế nào, mà tự nhiên lại thấy cứng nhắc, hoàn toàn không thể nào tiến vào trạng thái hoàn hảo được.

Thang Gia Đống nhìn thấy chuyện này, thực sự gấp đến phát điên rồi!

Mới vừa rồi ông ấy còn khoa trương trước mặt của Mục đại thiếu, nói bọn họ là đoàn đội chụp hình có trình độ chuyên nghiệp nhất, người mẫu mời đến cũng là người mẫu tốt nhất!

Kết quả này là sao hả?

Vừa bắt đầu chụp hình, thì tình hình lại xảy ra như vậy.

Một giờ giờ sau, thậm chí ngay cả một bức ảnh ra hồn cũng không có.

Lần này Đoạn Vũ Ngưng thực sự quá kỳ quái, biểu hiện buổi sáng rõ ràng không hề tệ, nhưng không biết sao bây giờ lại phạm phải sai lầm cấp thấp như thế này?

Thật sự không biết Mục đại thiếu cảm thấy bọn họ như thế nào nữa!

Nhìn thấy chụp ảnh không được nữa, thì Thang Gia Đống chỉ có thể lên tiếng bảo mọi người tạm dừng.

"Xem ra tất cả mọi người đều mệt rồi, trước tiên hãy nghỉ ngơi một chút đã."

Nghe ông ấy nói như thế, thì tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.

Đoạn Vũ Ngưng mang vẻ mặt đầy ăn năn xấu hổ mà nhìn Lạc Thần Hi, "Thật sự xin lỗi, anh Hi Lạc, em thật sự không biết chuyện gì đang xảy ra nữa! Mục đại thiếu vừa đến, thì em luôn cảm thấy anh ta trừng mắt nhìn em, mà lực sát thương của anh ta quá mạnh mẽ, em…Em thật sự không cố ý, vẫn là do em không chuyên nghiệp, nên mới bị ngoại cảnh tác động đến như vậy."

Lạc Thần Hi liếc nhìn Mục Diệc Thần.

Người đàn ông này đang ngồi tựa lưng vào ghế, nhắm mắt chợp mắt.

Lạc Thần Hi nhanh chân bước đến chỗ của hắn, "Mục đại thiếu, anh ngồi ở đâu thực sự hơi lâu, có muốn đi ra ngoài hít thở không khí với tôi không?"

Mục Diệc Thần mở mắt,

Đập vào mắt mình, là khuôn mặt hoàn mỹ không phân biết được nam hay nữ.

Giọng nói trầm thấp đè nén, còn mang theo âm cuối có chút quyến rũ.

Chỉ là cái cặp mắt to tròn xinh đẹp kia, dường như muốn phun ra lửa giận.

-

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.