Bánh bao nhỏ nghe được âm thanh, thì quay đầu liếc nhìn bà nội.
Đàm Nguyệt Như giang hai cánh tay ra, chờ bé như trong quá khứ, mà nhào vào trong lòng của cô.
Nhưng ai biết được, bánh bao nhỏ vừa nghiêng đầu,thì đã tiếp tục chui sâu hơn vào ngực của Lạc Thần Hi, còn cọ tới cọ lui trên cổ của cô,
"Chị ơi, Đường Đường muốn chơi xếp gỗ!"
"Được, chị chơi với em."
Lạc Thần Hi ôm bánh bao nhỏ, đi đến chỗ cầu thang.
Sắc mặt của Đàm Nguyệt Như trở nên rất khó coi.
Bánh bao nhỏ thậm chí ngay cả bà cũng không hề để ý!
Bà sầm mặt lại, "Lạc Thần Tâm, cô đứng lại đó cho tôi! Cô buông Đường Đường ra!"
Nghe những lời không khách sáo như vậy, thì Lạc Thần Hi khẽ cau mày, trong lòng không vui chút nào.
Nhưng, cân nhắc đến việc người này là bà nội của bánh bao nhỏ, nên cô vẫn mạnh mẽ đè nén sự tức giận trong lòng mình xuống.
Để cho cánh tay của bánh bao nhỏ nới lỏng một chút, khom lưng muốn thả bé ra.
"Đường Đường, bà nội của em gọi kìa, đầu tiên đến chào hỏi đi nào!"
Nhưng mà, bánh bao nhỏ vẫn kiên trì ôm lấy chiếc cổ của cô, hai chân giẫm trên mặt đất, không muốn bị bỏ xuống.
"Đừng mà, Đường Đường muốn chơi với chị cơ!"
"Đường Đường ngoan, bà nội em hiếm khi đến thăm em cơ mà…"
"Bà nội có thể chơi chung với cô mà! Đường Đường có thể cùng chị chơi rồi!" Bánh bao nhỏ chớp mắt to, chu miệng nhỏ mà nói.
"Khụ khụ!"
Nói thế cũng thật đúng, không có cách nào phản bác được.
Mục Vi Vi không nhìn nổi nữa, bước đến trước mặt của Lạc Thần Hi, không vui nói: "Lạc Thần Tâm, chị không nghe thấy mẹ tôi nói gì hay sao hả? Buông Đường Đường ra! Đường Đường là công chúa nhỏ của Mục gia, không phải của chỉ riêng mình chị, chị cứ ôm mãi không buông là có ý gì chứ?"
Ngày hôm nay cô ta nhìn đều Lạc Thần Hi không vừa mắt trên cả quãng đường đi.
Rõ ràng người phụ nữ này, lén lút trốn ở trong phòng nghỉ của nam thần nhà cô, nhất định có chuyện gì đó không muốn để cho người khác biết mà.
Kết quả, anh hai của cô ngay cả đã bị đội nón xanh cũng nhịn được, ngay cả mắt cũng không thèm chớp mà lên tiếng bảo vệ cho chị ta!
Cái loại người phụ nữ này, thì có tư cách gì mà ở lại Mục gia nhà cô cơ chứ?
Bây giờ còn ôm Đường Đường không buông tay, muốn thị uy với mẹ của cô ta đúng không hả?
Lạc Thần Hi biểu hiện lạnh đi vài phần, "Đường Đường là một con người, không phải món đồ chơi của em, nó muốn cùng ai ở một chỗ là tự do của nó, các em không có quyền gì ép buộc nó cả!"
"Chị có ý gì hả? Rõ ràng chị lừa gạt Đường Đường, cố ý cô lập nó với những người thân trong gia đình mà! Ai mà còn chưa rõ mục đích của chị cơ chứ? Còn muốn đem Đường Đường ra đặt cược, bức Mục gia phải thừa nhận chị hay sao hả? Nói cho chị biết nhé, cứ nằm mơ đi, mau buông Đường Đường ra!"
Mục Vi Vi nói xong, thì vươn tay ra, muốn cướp lấy Đường Đường từ trong ngực của Lạc Thần Hi.
Nhưng mà…
Một tiếng "Bốp" vang lên giòn giã.
Bánh bao nhỏ duỗi bàn tay bé nhỏ của mình ra, lập tức hất tay của Mục Vi Vi ra chỗ khác.
"Đường Đường?!"
Lần này, dù không hề đau, nhưng, khiến cho mặt của Mục Vi Vi thay đổi.
Bánh bao nhỏ ngẩng chiếc đầu nhỏ lên, khuôn mặt nhỏ mập mạp trắng trẻo nhìn cô ta.
"Đi ra! Cô hư lắm! Đường Đường chán ghét cô!"
Thấy cảnh này, thì sắc mặt của Đàm Nguyệt Như vô cùng khó coi
"Tốt! Hóa ra lúc tôi không có ở đây, thì cô dạy Đường Đường như vậy sao, không chỉ đánh người khác, mà còn nói chán ghét cô nó nữa, chuyện này đều do cô dạy đúng không? Thực sự quá đáng mà!"
Đàm Nguyệt Như tức giận muốn chết, chỉ vào Lạc Thần Hi mà lớn tiếng nói: "Buông Đường Đường ra! Công chúa nhỏ nhà Mục gia, sẽ không giao cho người phụ nữ như cô!"
Nhìn thấy Lạc Thần Hi ôm bánh bao nhỏ, không nhúc nhích.
Bà bước lên, muốn tự mình ôm lấy bánh bao nhỏ.
Nhưng mà, tay của bà vừa muốn chạm đến người của Đường Đường, thì bỗng nhiên bánh bao nhỏ mím môi lại.
Một giây sau, thì lại "oà"" khóc to lên.
"Oà... Oà... Bà nôi hư lắm, cô hư lắm… lại bắt nạt chị… Ô ô ô, chán ghét mấy người!"