Lạc Thần Hi ngẩng đầu, nhìn thấy bóng người cao lớn mà ngược sáng của Mục Diệc Thần đi đến.
Hắn sải dài bước chân, bình tĩnh đi vào, vẻ mặt lành lạnh quét qua tất cả mọi người ở trong phòng khách.
Ánh mắt rơi xuống người của Lạc Thần Hi, dừng lại vài giây.
Nhịp tim của Lạc Thần Hi không thể nào khống chế bị đập nhanh hơn.
Nhưng trong nháy mắt, cô thật sự có cảm giác thở phào nhẹ nhõm, dường như chỉ cần Mục Diệc Thần xuất hiện, thì cô đã có chỗ dựa.
Nhưng mà sau đó, cô tỉnh táo lại.
Cô đang suy nghĩ gì vậy chứ?
Mục đại thiếu cũng không thừa nhận cô, vì thế nên, nhất định hắn sẽ đứng về phía của mẹ hắn, làm sao có thể giúp cô được cơ chứ?
"Mẹ, mẹ về lúc nào vậy? Sau không nói một tiết, con đi đón mẹ luôn." Mục Diệc Thần mở miệng.
Đàm Nguyệt Như nhìn thấy đứa con lớn xuất sắc nhất của mình, thì sắc mặt mới dịu xuống mấy phần.
"Con còn bận bịu chuyện công ty nhiều như vậy, đi đón mẹ làm gì chứ? Ngược lại thì trong nhà mình cũng có tài xế, mẹ đi về nhà rất thuận lợi mà."
Mục Diệc Thần gật gù, "Mẹ không ở nhà, Vi Vi mỗi ngày đều nói nhớ mẹ, muốn cố gắng nói chuyện với mẹ đấy."
Nói xong, hắn liếc nhìn Lạc Thần Hi, bỗng nhiên mở miệng: "Không thấy Đường Đường đang mệt mỏi sao? Còn đứng ở chỗ này làm gì? Mang nó về phòng nghỉ đi!"
Lạc Thần Hi sửng sốt một giây.
Lập tức lộ ra vẻ vui mừng.
Giọng điệu của Mục Diệc Thần tuy không tốt, nhưng mà, ý của hắn, tức là đồng ý cho phép cô mang bánh bao nhỏ đi rồi.
Cô nhanh chóng nói: "Được, tôi biết rồi."
Nói xong, thì ôm lấy bánh bao nhỏ, xoay người một cái, chạy đi ngay lập tức.
Bước chân nhẹ nhàng nhanh chóng, mấy giây đã chạy lên lầu hai, chạy vào căn phòng của Đường Đường.
Mục Diệc Thần thấy thế, thì híp mắt lại.
Người phụ nữ này thực sự đần quá mà!
Chạy nhanh như vậy, còn ôm con gái, không sợ té từ cầu thang xuống đất hay sao hả!
Đàm Nguyệt Như cũng sửng sốt một chút, lấy lại tinh thần, thì Lạc Thần Hi đã chạy mất không còn bóng dáng nữa, bà có muốn ngắn lại cũng không ngăn được.
Không nhịn được mà quay đầu lại, mạnh mẽ trừng mắt nhìn con trai mình, "Diệc Thần, ý của con là sao hả? Sao con có thể sơ ý như thế! Làm sao để người phụ nữ kia tiếp cận đến Đường Đường chứ, còn cho cô ta ở riêng một mình với Đường Đường nữa! Lẽ nào con đã quên hết những gì cô ta làm rồi hay sao?"
Vẻ mặt của Mục Diệc Thần không thay đổi, hờ hững nói: "Khoảng thời gian này cô ta biểu hiện rất tốt, hơn nữa, Đường Đường lại đặc biệt thích cô ta. Nếu như không cho hai người đó ở cùng nhau, thì Đường Đường sẽ khóc ngay."
Đàm Nguyệt Như nghe xong, thì càng thêm tức giận, cả giận nói: "Đường Đường còn bé, không hiểu chuyện, chỉ cần chút ngọt ngào là có thể dỗ dành được thôi, sao con cũng không hiểu chuyện như vậy? Bộ dáng bây giờ của cô ta, đều chỉ là giả vờ mà thôi! Nếu như cô ta lén lút ngược đãi Đường Đường thì sao hả?"
Mục Diệc Thần vẫn bình tĩnh như cũ, "Mẹ, mẹ còn không tin con sao? Có con nhìn chằm chằm, thì sao cô ta có cơ hội ngược đãi Đường Đường cơ chứ? Hơn nữa, con nhìn thấy cô ta không giống như đang giả bộ đâu."
Đàm Nguyệt Như không dám tin tưởng mà nhìn chằm chằm Mục Diệc Thần.
Bà thấy đây nhất định ai đó đã giả làm con trai của bà rồi!
Hai tháng trước, Mục Diệc Thần còn ghét Lạc Thần Tâm hơn cả bà, nghe được tên của cô thì thay đổi sắc mặt ngay lập tức.
Nhưng còn bây giờ thì sao hả?
Còn liên tiếp nói chuyện thay cho cô ta nữa chứ?
"Con… mẹ thấy em gái của con nói đúng đấy, con bị người phụ nữ kia làm lú đầu luôn rồi! Có người làm ba như con sao hả? Cưới được một người phụ nữ, thì mặc kệ con gái của mình sao?"
Nghe nói như thế, Mục Diệc Thần nhíu mày, "Mẹ, thật sự cái mà mẹ nghĩ và cô ta thật sự không giống nhau đâu! Thôi quên đi, bây giờ con nói gì mẹ cũng không tin, mẹ ở thêm vài ngày sẽ biết thôi."
Nói xong, hắn ngẩng đầu nhìn lên phía cầu thang.
"Sắp đến giờ cơm tối rồi, mẹ à, trước tiên mẹ đi nghỉ ngơi một lát đi, Vừa nãy con đã gọi điện thoại rồi, ngày hôm nay Diệc Lăng cũng về nhà ăn cơm."