"Tổng giám đốc, đây là tình hình tài chính chung của tập đoàn chúng ta trong quý này…"
Trác Phong báo cáo xong xuôi mọi thứ thì cẩn trọng nhìn sắc mặt của Mục Diệc Thần.
Không biết tại sao, hắn luôn cảm thấy tổng tài đại nhân hôm nay có chút mất tập trung.
Có mấy lần hắn ngẩng đầu lên nhìn, thậm chí còn cảm thấy tổng giám đốc đang ngẩn người...
Không không không, việc này không thể nào xảy ra được!
Trác Phong nhanh chóng lắc đầu, muốn xóa tan cái suy nghĩ hoang đường trong đầu mình đi.
Đại thiếu gia từ trước đến giờ là người cuồng công việc, làm sao có thể trong lúc làm việc mà ngẩn người được cơ chứ?
Mục Diệc Thần hơi nhướn mày, ánh mắt thâm trầm, vẻ mặt lạnh lùng,khiến Trác Phong càng nơm nớp lo sợ, chỉ lo bản báo cáo vừa nãy có vấn đề gì.
Chờ một hồi lâu vẫn chưa thấy chỉ thị của Mục Diệc Thần.
"Tổng... Tổng giám đốc."
Đột nhiên Mục Diệc Thần tỉnh lại, sắc mặt càng đen, "Cậu đã báo cáo xong chưa?"
"Vâng... rồi ạ..."
"Vậy cậu đi ra đi, để báo cáo lại đây!"
Chờ Trác Phong đi ra ngoài, Mục Diệc Thần mới không nhịn được mà đập bàn một cái.
Xảy ra chuyện gì vậy chứ? Lúc hắn đang nghe báo cáo của cấp dưới lại có thể thất thần.
Bắt đầu từ sáng sớm hôm nay, hắn đã cảm thấy không đúng, khuôn mặt nhỏ xinh đẹp kia không ngừng hiện ra trong đầu.
Không thể ngừng được việc suy đoán, cái người phụ nữ nhỏ nhắn như mèo kia có đến muộn hay không? Lại còn...sao không gọi điện cho hắn chứ?
Hôm qua hắn đã cho phép cô có thể điện thoại cho hắn rồi mà, không phải cô ấy đã đồng ý gọi điện hay sao?
Nhớ lúc trước, khi Lạc Thần Tâm vừa mới đính hôn với hắn xong, cứ một ngày ba bữa đều gọi điện thoại đến tập đoàn Mục thị, mãi đến khi Mục Diệc Thần bảo cô ta dừng náo loạn cô ta mới thôi hay sao!
Tại sao lần này lại không gọi chứ?
Ngay lúc này, điện thoại di động của hắn đang đặt trên bàn bỗng nhiên vang lên.
Vẻ ảo não trên mặt của Mục Diệc Thần biến mất không còn một chút dấu vết, nét mặt trở nên kiêu căng, "Quả nhiên, mình biết ngay là người phụ nữ này không thể nhịn được mà! Lúc làm việc còn tùy tiện gọi điện thoại, không hề hiểu chuyện một chút nào! Phải cho cô ta biết thế nào là quy củ mới được!"
Hắn cố ý để tiếng chuông reo một hồi lâu mới nghe.
Âm thanh lạnh lùng bật ra: "Tôi đã nhớ tôi nói với cô, không có việc gì thì không cho phép cho gọi tôi rồi mà."
"Tên nhóc thối tha, ngay cả điện thoại của bà mà còn không nghe nữa sao?"
"Bà? Sao bà lại gọi điện thoại cho cháu?"
Trong nháy mắt vẻ mặt của Mục Diệc Thần liền bình tĩnh trở lại.
Sao không phải của người phụ nữ kia chứ!
"Nếu như bà không gọi điện thoại thì cháu còn nhớ mình có một người bà hay không? Bộ xương già yếu này của bà cũng sắp bước vào quan tài rồi đấy, cũng không trách được tại sao các cháu không muốn nói chuyện với bà!"
"Bà ơi, sao bà lại nói như vậy chứ?" Mục Diệc Thần dở khóc dở cười.
Kể từ năm ngoài sau khi được cứu sau một cơn bệnh nặng, bà Mục đột nhiên giống như biến thành một người khác vậy.
Trước đây tinh thần tích cực, không khác gì thanh niên nhưng hiện tại lại hết sức bi quan, dù há mồm hay ngậm miệng đều nói mình sống không được bao lâu nữa.
"Cháu còn ngại không nói hay sao! Sức khỏe của bà không tốt, không thể tham dự được hôn lễ của cháu, cháu còn không đưa cô dâu đến đây cho bà gặp nữa! Có phải cháu còn oán giận bà để cháu cưới một người phụ nữ mà cháu không thích hay không hả?" Giọng điệu của bà Mục hết sức mất mát.
Nghe nói thế, Mục Diệc Thần mím môi.
Nói oán giận thực sự là quá nhẹ nhàng, lúc đó xém chút nữa hắn phát điên, hận không thể bóp chết người phụ nữ kia ngay tại chỗ!
Nhưng bây giờ...
Nghe được lời dặn dò từ đầu bên kia của bà Mục, bảo hắn đưa cô dâu tới thăm bà thì Mục Diệc Thần do dự một chút, rồi đồng ý.
Cúp điện thoại, hắn lập tức tìm danh bạ điện thoại gọi cho Lạc Thần Hi.
Chính bản thân hắn cũng không nhận ra, động tác của mình lại khẩn trương như thế nào.