Đột nhiên cảm thấy, tối nay thật sự có chút lạnh giá.
Dù ngồi trong xe thể thao đã mở điều hòa, nhưng vẫn cảm thấy lành lạnh.
Mục Diệc Thần nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ của cô có chút ngạc nhiên, tiếp tục nói: "Đừng thấy tinh thần bây giờ của bà nội không tệ, nhưng, năm ngoái bà đã trải qua một cơn bệnh nặng, nếu không được cứu chữa kịp thời, có lẽ bây giờ đã qua đời rồi. Vì thế, những người trong gia đình đều nghe theo bà nội, không dám làm trái ý. Nhưng…"
"Nhưng, anh nói những lời nói kia ở ngay trước mặt của bà nội, hơn nữa còn bảo tôi nhận chiếc vòng ngọc kia, thật ra tất cả chỉ là để dỗ dành cho bà vui vẻ thôi, đúng không?"
Không đợi Mục Diệc Thần nói trước.
Những câu nói này, vốn dĩ đã nằm ngay trên khóe môi của Mục Diệc Thần.
Nhưng khi bị người phụ nữ này cướp lời, hắn lại hơi run run, trong lòng cảm giác không hề tốt chút nào.
Cảm thấy như mình đã nói sai cái gì đó.
Nhưng mà hắn rất nhanh đã ném cái suy nghĩ này ra khỏi đầu, tiếp tục nói: "Cô hiểu rõ là tốt rồi. Thực ra, lần đó bà nội ép tôi phải cưới cô chỉ là giả bệnh mà thôi, tôi đã sớm biết rồi, nhưng mấy năm nay bà nội cũng không rõ, ngay cả sức khỏe bản thân cũng không biết ra sao. Tôi cưới cô, chỉ muốn để cho bà nội vui vẻ mà thôi. Chỉ cần cô tiếp tục cẩn thận giả vờ, sau đó dù chúng ta ly hôn, tôi cũng sẽ không đối xử tệ bạc gì với cô đâu."
Nhìn thấy bà Mục ở chung với Đường Đường và người phụ nữ này giống như người một nhà thật sự nên tâm trạng của Mục Diệc Thần cực kỳ phức tạp.
Kỹ thuật diễn xuất của người phụ nữ này tốt đến mức nằm ngoài dự đoán của tất cả mọi người.
Trong nháy mắt cũng vì vậy mà hắn cũng tin tưởng tất cả đều là sự thật.
Nhưng so với bất cứ ai, hắn biết rất rõ bộ mặt thật của Lạc Thần Tâm.
Hắn không thể khiến cô ta coi mọi thứ là thật…để cho chính bản thân hắn coi là thật được.
Nghe Mục Diệc Thần nói, Lạc Thần Hi hoàn toàn bình tĩnh lại.
Đúng vậy, vừa nãy cô đang suy nghĩ cái gì vậy chứ? Mục Diệc Thần là ông xã quốc dân cũng đâu liên quan gì đến cô chứ?
Dù bây giờ hắn là ông xã của riêng cô cũng chỉ trên danh nghĩa mà thôi.
Bọn họ một người chỉ là dỗ dành bà nội vui vẻ, còn một người thì lấy tiền để cứu mẹ, cũng thật là...
Mỗi người đều có một ý đồ xấu xa của riêng mình.
Lạc Thần Hi gật đầu, "Hừm, tôi hiểu rõ ý của anh. Anh yên tâm, tôi sẽ cố gắng phối hợp với anh, tuyệt đối sẽ không có bất kỳ một suy nghĩ không an phận nào đâu."
Người phụ nữ này sao có thể gật đầu quyết đoán như thế được chứ, ngay cả một chút do dự cũng không có.
Ngực của Mục Diệc Thần như bị bóp nghẽn lại, suýt bị chết ngạt!
Đúng là…thực sự một chút nhớ nhung hắn cũng không có hay sao?
Lạc Thần Hi nghĩ tới điều gì, "À đúng rồi, cái vòng ngọc này dành cho cháu dâu của bà nội anh, đưa cho tôi thì có vẻ không thích hợp lắm nên tôi tháo ra trả lại cho anh nhé."
Nói xong, cô đưa tay ra muốn tháo vòng ngọc.
Nhưng khi cô vừa cử động liền bị Mục Diệc Thần đè trở lại. "Được rồi, cô nhớ kỹ cho tôi là được, chiếc vòng này bà đã đưa cho cô rồi, không lẽ tôi lại hẹp hòi đến mức cái này cũng muốn lấy đi hay sao?"
Lạc Thần Hi do dự một chút, rồi nói: "Vậy cũng tốt, đúng lúc bây giờ không tháo ra được, đợi về nhà tôi dùng xà phòng thử xem có tháo ra được không."
"Tôi nói rồi, chiếc vòng ngọc này cô giữ lại đi! Cô nghe không hiểu ý tôi sao?" Tiếng của Mục Diệc Thần đột nhiên tăng cao, chỉ cảm thấy như có một luồng nhiệt nóng từ trong ngực bốc lên, khiến hắn buồn bực đến mức không nói nên lời.
Lạc Thần Hi sợ hết hồn, "Sao anh lại hung dữ như vậy chứ?"