Bởi vì cuộc gọi của Đoàn Tư Tinh, bầu không khí trở nên vô cùng ngột ngạt, nhưng Văn Nhiên vừa về, tất cả đều bay biến hết.
Sự săn sóc một tuần nay của Văn Nhiên dành cho cậu không những khiến cậu bớt sợ hãi mà còn khiến cậu sản sinh ra cảm giác ỷ lại.
Cậu ỷ lại Văn Nhiên, có Văn Nhiên ở đây, cậu sẽ có cảm giác an tâm.
Cậu rất dễ dàng sinh ra cảm giác ỷ lại người khác, bởi vì thường xuyên bị ăn hiếp, chỉ cần đối phương cho cậu một vài ngon ngọt, cậu sẽ cho rằng đối phương khác biệt, chắc chắn sẽ không ăn hiếp cậu.
Thật tế chứng minh, không có ai đối xử tốt với cậu ngoại trừ mẹ, ai cũng vờ đối xử tốt với cậu rồi sau đó lộ bộ mặt thật, bạn cùng bàn hồi cấp hai muốn cậu làm giúp bài tập, bạn cùng phòng đại học muốn cậu nhường tư cách cử đi học nghiên cứu sinh…
Văn Nhiên sẽ giống như bọn họ sao?
“Văn tiên sinh…” Cậu nhìn Văn Nhiên, nói, “Rốt cuộc anh…” Muốn gì ở tôi?
Cậu còn chưa nói hết câu, di động lại vang lên, người gọi đương nhiên là Đoàn Tư Tinh.
Cậu liếc nhìn màn hình điện thoại, chưa kịp có phản ứng gì, Văn Nhiên đã nhận: “Chào cô, phiền cô sau này đừng liên lạc với Mạnh Miên Đông nữa.”
Sau đó, Văn Nhiên ngắt cuộc trò chuyện và tắt nguồn.
Làm xong những thứ này, anh chợt cảm thấy chính mình hơi quá đáng, anh hoàn toàn chưa hỏi qua ý kiến Mạnh Miên Đông, dù Mạnh Miên Đông bị bệnh, cậu tuyệt đối sẽ không đưa ra dị nghị, nhưng anh vẫn trả điện thoại cho cậu, đồng thời xin lỗi: “Xin lỗi, em muốn khởi động máy thì khởi động máy, em muốn nghe điện thoại thì nghe đi!”
Mạnh Miên Đông nhận lấy di động, lắc đầu: “Tôi không muốn khởi động máy, cũng không muốn nghe điện thoại, Văn tiên sinh…”
Cậu chần chờ nói: “Tôi có thể đổi số điện thoại không? Lỡ bọn họ không vui thì sao?”
Tuy Mạnh Miên Đông hơi tỏ ra do dự, có điều cậu có thể có suy nghĩ đổi số điện thoại đã là một tiến bộ lớn rồi, Văn Nhiên khích lệ: “Đương nhiên có thể, bọn họ không thèm để ý em vui hay không, em cần gì phải để ý họ vui hay không chứ.”
“Ừm.” Mạnh Miên Đông ít khi đưa ra thỉnh cầu với Văn Nhiên, cậu nói “Mai là thứ bảy, nếu anh không đi làm, anh có thể cùng tôi đi tới tiệm di động không?”
Văn Nhiên lại cười nói: “Em muốn thì đi thôi, chúng ta thuận tiện ra ngoài ăn trưa luôn nhé?”
Mạnh Miên Đông dè dặt nói: “Ừm, cảm ơn.”
Hôm sau, Văn Nhiên dẫn Mạnh Miên Đông đến tiệm điện thoại đổi sim, bởi trời đông giá rét, họ quyết định đi ăn lẩu.
Hai người kêu một nồi lẩu uyên ương, lại kêu thêm dê cuộn, thịt ba chỉ, thịt bò thái lát, thịt lăn bột, bò viên, cá phi lê, tôm hùm, cua hoàng đế, bánh quẩy, mì căn, rau cần, nấm cùng với một ly nước chanh kumquat.
Suốt quá trình chờ đợi nước lẩu sôi, Mạnh Miên Đông vẫn cúi đầu bấm điện thoại, Văn Nhiên không nhìn thấy vẻ mặt Mạnh Miên Đông, nhưng anh có thể dễ dàng thấy đôi tay run rẩy của cậu.
Văn Nhiên không tiện can thiệp quá nhiều chuyện của Mạnh Miên Đông, một lát sau, anh không kiềm chế được, nghĩ ra một câu hỏi phù hợp: “Miên Đông, em muốn nước chấm gì?”
Mạnh Miên Đông ngẩng đầu lên, không đáp lại, ngược lại nói: “Tôi xóa hết liên lạc trong danh bạ rồi…”
Văn Nhiên biết rõ Mạnh Miên Đông đang cố gắng phân rõ giới hạn cùng với những kẻ ăn hiếp cậu, lại không khỏi nghĩ, “hết” có bao gồm anh không?
Ngay sau đó, anh nghe thấy Mạnh Miên Đông nói tiếp: “Trừ số của anh và mẹ tôi ra, mẹ đã mất nhưng tôi không nỡ xóa số bà.”
Cho nên, bây giờ anh trở thành người quan trọng nhất của Mạnh Miên Đông rồi sao? Quan trọng đến mức có thể ngang hàng với mẹ Mạnh Miên Đông?
Văn Nhiên nhất thời vui sướng rạo rực, trên mặt vẫn thong dong, song khóe môi đã âm thầm gương lên.
Anh nhịn nhịn một hồi, rốt cục vẫn đặt câu hỏi: “Miên Đông, tôi đối với em rất quan trọng ư?”
Mạnh Miên Đông trịnh trọng trả lời: “Rất quan trọng, anh là ân nhân của tôi.” Chỉ cần anh không có mưu đồ khác.
Về cách chữa căn bệnh rối loạn nhân cách phục tùng này, điểm mấu chốt là làm người bệnh nhận thức và khẳng định giá trị của mình, học được làm cách làm chính mình, lý giải nhu cầu của mình, biểu đạt nhu cầu của mình.
Câu trả lời của Mạnh Miên Đông làm cho Văn Nhiên hiểu Mạnh Miên Đông đã bước đầu tin tưởng anh, như vậy, kế tiếp, anh nên cố gắng làm cho Mạnh Miên Đông nhận thức giá trị của mình, bắt đầu từ khích lệ đi.
Văn Nhiên chân thành nói: “Hôm nay em đổi số điện thoại, còn xóa bỏ số điện thoại của những người đó, em làm tuyệt lắm.”
Mạnh Miên Đông rất sợ người khác không vui, cậu lấy hết dũng khí để đổi số và xóa số điện thoại, hai tay của cậu run rẩy đến nỗi suýt làm rơi điện thoại xuống đất.
Văn Nhiên khích lệ làm cho cậu lần nữa xác nhận mình không làm sai, cậu cười cười với Văn Nhiên: “Cảm ơn anh.”
Nồi lẩu uyên ương cuối cùng cũng sôi sùng sục, khói trắng lượn lờ, Văn Nhiên nhúng một miếng thịt dê, cho vào trong miệng mới ý thức được mình vậy mà không dùng nước chấm, mà cả nước chấm cũng quên lấy.
Là vì ban nãy Mạnh Miên Đông nói mình là người quan trọng chăng?
Vừa đụng đến Mạnh Miên Đông, anh liền quên bén những thứ lặt vặt khác.
Anh đứng dậy, nói: “Tôi đi múc nước chấm, em có muốn không?”
Mạnh Miên Đông đang dùng đũa nóng để nhúng cho chín lẩu, nghe vậy, nói: “Anh đẩy tôi qua đó đi.”
Văn Nhiên đẩy Mạnh Miên Đông đi chỗ nước chấm, bỗng nhiên một âm thanh mềm mại xen vào: “Anh họ, lâu rồi không gặp.”
Văn Nhiên phát hiện thân thể Mạnh Miên bị âm thanh làm cho căng thẳng, theo tiếng gọi nhìn lại, hóa ra là Đoàn Tư Tinh.
Đoàn Tư Tinh đang ăn kem, trêu ghẹo: “Anh họ, anh và Văn tiên sinh đang hẹn hò hả?”
Mạnh Miên Đông đang muốn phủ nhận, Đoạn Tư Tinh ý vị thâm trường mà cười duyên nói: “Văn tiên sinh, anh đừng quá hà khắc với anh ấy, dù sao anh họ cũng là lần đầu tiên…hẹn hò với người ta.”
Đoàn Tư Tinh tức đến nghiến răng nghiến lợi, nếu không có Văn Nhiên ở đây, nhỏ nhất định sẽ lôi Mạnh Miên Đông đánh một trận, rồi đòi chút tiền mới hả giận.
Mạnh Miên Đông biết Đoàn Tư Tinh dừng một chút là cố ý, nhìn Đoạn Tư Tinh nghênh ngang đi xa, cậu khó chịu vô cùng, bởi cậu cảm giác được lửa giận hừng hực của Đoàn Tư Tinh, theo bản năng muốn xin lỗi, cầu xin Đoạn Tư Tinh đừng giận cậu.
Lý trí nói cho cậu biết cậu không thể làm vậy, nếu không… Việc đổi số và xóa số điện thoại sẽ thành công cốc.
Cậu phải thay đổi bản thân, lúc này cậu không thể bị căn bệnh ảnh hưởng.
Cơ mà, thân thể cậu, thậm chí mỗi một tế bào đều đang kêu gào, ra lệnh cho cậu hướng về phía Đoàn Tư Tinh xin lỗi.
Chỉ cần cậu nói lời xin lỗi, cho Đoàn Tư Tinh tiền, Đoàn Tư Tinh sẽ tha thứ cho cậu.
Đơn giản cỡ nào chứ, sao cậu lại làm cho Đoàn Tư Tinh không vui?
“Văn tiên sinh… Tôi có thể nắm tay anh không?” Cậu nghe thấy mình nói như vậy, rồi như bị ma nhập mà nắm chặt tay Văn Nhiên.
Tính cách Văn Nhiên độc lập, không sợ bất kỳ ai, cậu muốn giống như Văn Nhiên.
Tay của Văn Nhiên rất ấm áp, cậu có thể nhờ nó hấp thu sức mạnh chống lại chứng rối loạn nhân cách phục tùng này.
Văn Nhiên nhìn tay Mạnh Miên Đông đang dính chặt tay mình, tự nói với mình không thể nóng ruột, phải tiến hành theo tuần tự, mới không trở tay nắm lấy tay cậu.
Lát sau, Mạnh Miên Đông buông tay Văn Nhiên ra, ngượng ngùng nói: “Chúng ta đi lấy nước chấm đi!”
Văn Nhiên nhìn chằm chằm mảng đỏ sau tai Mạnh Miên Đông, ép bản thân đừng mở mắt ra nữa.
Bên kia, Đoàn Tư Tinh ngồi trước bàn ăn, vừa nhỏ nhẹ ăn vừa nhìn người đàn ông trung niên đối diện, cười quyến rũ.
Người đàn ông trung niên này là nhỏ quen biết ở một trang web tìm bạn, đồng ý mua nhỏ một đêm với giá một vạn tệ.
Ăn lẩu xong, nhỏ liếc Mạnh Miên Đông một cái, rồi kéo tay người đàn ông trung niên ra khỏi nhà hàng lẩu.
Bọn họ đi mướn phòng, một đêm qua đi, nhỏ như nguyện chiếm được 1 vạn tệ, cũng nhân lúc người đàn ông trung niên ngủ bù cầm tất cả tiền mặt của gã.
Nhỏ cao hứng bừng bừng vào trung tâm thương mại mua túi xách Hermes, trở về nhà một chuyến, rồi quay về trường.
Bài tập lớp mười hai rất nhiều, nhưng bài tập của nhỏ từ trước đến nay đều được nam sinh tranh tiên khủng hậu (tranh giành) lấy lòng nhỏ, vì vậy nhỏ vừa ngồi xuống đã bị cả nhóm nam sinh bao vây lấy.
Được chúng tinh phủng nguyệt như thế này, gương mặt nhỏ lộ vẻ mỉm cười, nhưng trong lòng đã sớm không kiên nhẫn.
Những nam sinh không có tiền, chỉ biết làm bài tập thật sự quá nhiều!
Buổi tối tự học thứ ba, nhỏ và thầy chủ nhiệm ước hẹn thời gian với nhau, nhỏ vờ đau đầu, xin trở về phòng ngủ trước, đi vào văn phòng của thầy chủ nhiệm.
Thầy chủ nhiệm kéo chặt rèm cửa sổ, khóa cửa, uống một viên thuốc tráng dương, sau đó bước tới cởi đồng phục học sinh của nhỏ.
Nhỏ mềm mại ngã vào lòng của thầy chủ nhiệm, ngửi mùi trên cơ thể ông ta, kinh tởm muốn ói.
— Ông già này không chịu tắm trước!
Nhỏ nương theo động tác của ông ta, giả vờ hưởng thụ, nhắm mắt lại, không muốn nhìn đống thịt béo đang ma sát trên người mình.
Đột nhiên, cửa văn phòng đang bị khóa bất ngờ mở ra.
Trong chớp mắt, nhỏ và thầy chủ nhiệm bị một đống người bao vây, trong đó còn có người khiêng một cái máy chụp ảnh.
Nhỏ không kịp chuẩn bị, không kịp che lấp tình trạng của bản thân, cứ như vậy bị chụp.