Cậu quỳ xuống trên nền gạch, khí lạnh men theo lòng bàn chân cậu bò lên trên, quấn lấy tứ chi, nhanh chóng khiến cậu lạnh cóng.
Cậu cố gắng đứng dậy, muốn đi súc miệng, nhưng còn chưa kịp đi tới bồn rửa mặt, cảm giác nôn mửa đã dâng lên.
Cậu không thể không chạy đến nhà vệ sinh, nôn một bãi nước chua.
Cổ họng cậu bị vị chua làm đau, ngay cả hít thở cũng khó khăn.
“Văn Nhiên…” Không biết vì sao, cậu lại nhớ Văn Nhiên, người đối xử dịu dàng với cậu.
Cậu nỗ lực đứng lên, bất chợt ngã xuống bên cạnh bồn cầu, nền gạch thật lạnh, cũng thật cứng, sau khi nôn mửa, cả người cậu suy yếu, song không có ai đến dìu cậu một cái, cậu phải dựa vào sức lực của mình.
Mình nhất định có thể đứng lên.
Không chưa kịp đứng lên, chứng nghiện rượu vì nôn mửa mà cậu không rảnh quan tâm lại nổi lên.
Cậu đè xuống cảm giác nghiện, chịu đựng thật lâu, lâu đến mức bên ngoài vắng vẻ không tiếng động, trời vào đêm, cậu rốt cục không nhịn được nữa.
Cơn nghiện thúc giục cậu đứng lên, cậu mặc quần áo, vội vã đến cửa hàng tiện lợi trước tiểu khu mua một chai Vodka 54 độ.
Cậu gấp gáp ôm rượu Vodka trở về nhà, y như những kẻ nghiện ma túy vậy.
Thân thể cậu còn hơi rung động, may mắn dọc theo đường đi không có ai, nếu không…Sẽ dọa người mất!
Cậu về đến nhà, khui rượu Vodka, đặt lên môi, chợt do dự.
Cậu rõ ràng đã đáp ứng Văn Nhiên sẽ tốt hơn.
Trong vòng nửa ngày ngắn ngủi cậu đã thất hứa, cậu quá vô dụng.
Có điều không sao, cậu đối với Văn Nhiên mà nói, chỉ có thân thể này quan trọng thôi, chỉ cần thân thể còn có thể để Văn Nhiên đè là được rồi, cái gì ca khúc chủ đề phim mới, cái gì phối nhạc, cái gì để cậu tới diễn nhân vật chính, đều là Văn Nhiên lừa gạt cậu.
Cậu không thể làm gì hết, dù là ca khúc chủ đề, phối nhạc hay đóng phim, Văn Nhiên không thể không nhìn ra điều này.
Cậu đã tàn tật, nên an tâm làm một cái kẻ phế, không nên bị ảo mộng đẹp đẽ mê hoặc!
Cậu không phải là cậu trên sân sân khấu của ba năm trước nữa, cậu là một người điếc, vĩnh viễn không có khả năng lại trở lại, vĩnh viễn không đáng được Văn Nhiên thích.
Cậu uống một ngụm rượu Vodka, vị rượu cay xè xông qua yết hầu, cậu khó chịu đến nỗi chảy nước mắt, song khao khát trong thân thể lấn át mọi thứ.
Cậu uống cạn một chai Vodka 500 ml 54 độ, sau đó, cậu cảm thấy mơ màng.
Đúng vậy, cậu chỉ cần có rượu là đủ rồi, những cái khác không cần, không cần sân khấu, không cần khán giả, càng không cần Văn Nhiên quan tâm.
Để cậu say chết đi.
Cậu loạng chà loạng choạng đi về phía giường ngủ, muốn dưới tác dụng của rượu ngủ một giấc, tiếng đập cửa chợt vang lên quanh tai.
“Là ai…” Cậu hàm hàm hồ hồ đáp, loạng choà loạng choạng đi mở cửa, cửa vừa mở ra, hai mắt của cậu nói cho cậu biết Văn Nhiên tới rồi.
Nhưng Văn Nhiên không phải chạy đi xem Phó đạo rồi sao?
Cho nên, đây chắc chắn không phải là Văn Nhiên, là ảo giác của cậu mới đúng.
Cậu bị ảo giác ôm lấy, một cái ôm vô cùng ôn nhu và ấm áp.
“Ừm… Văn Nhiên…” Cậu nghĩ mình say quắc cần câu rồi, thế mà lại muốn cùng Văn Nhiên trong ảo giác lên giường.
Say rượu mất lý trí chính là như thế!
Cậu lung tung kéo rơi quần áo Văn Nhiên, lộ một thân cơ bắp khiến người khác tràn đầy cảm giác an toàn, mỗi một múi đều rõ ràng, giống y như những gì cậu thấy trong phim, khác với thân thể gầy yếu của cậu.
Cậu chưa nhìn thấy thân thể ai bao giờ, vậy nên không khỏi khẩn trương.
Nhưng không sao, không sao hết, dù sao cũng ở trong ảo giác.
Cậu đưa tay tới, lại bị Văn Nhiên tránh thoát, sau đó Văn Nhiên một tay ôm gáy cậu, một tay nâng cằm cậu, phủ lên môi cậu.
Cậu bị Văn Nhiên mê hoặc, nhón chân lên, lớn mật giơ tay câu láy gáy Văn Nhiên, lớn mật hôn trả Văn Nhiên.
Trong lúc hôn môi, cậu cảm giác bản thân mình biến hóa, nhất thời vừa cấp thiết vừa khó chịu, bị ép phải rên rỉ một tiếng, đuôi mắt đỏ ửng hệt như kẻ mắt.
Ngay sau đó, Văn Nhiên kết thúc nụ hôn, cậu không thỏa mãn mà muốn Văn Nhiên hôn tiếp, lại chợt bị cái nóng rực nhấn chìm lý trí cậu.
Văn Nhiên cúi đầu vẫn đẹp trai như thường, thần thái lúc này đây ưu nhã khó có thể xoi mói.
Khoái cảm xa lạ không ngừng ập đến, làm cậu trầm mê, thoát không được, cũng không muốn thoát.
Đây là ảo giác, để ảo giác này duy trì lâu thêm một chút!
Mạnh Miên Đông định nghĩa anh là ảo giác đang ngủ mê man, lại không ngờ tới, Văn Nhiên đang ngắm gương mặt say ngủ của cậu, thở dài.
Văn Nhiên tạm biệt Mạnh Miên Đông, ngồi hai giờ máy bay đi thăm Phó đạo.
May mắn Phó đạo đã cấp cứu kịp thời, tuy vẫn còn trong giai đoạn nguy hiểm, nhưng anh thực sự không yên lòng Mạnh Miên Đông, nên chạy trở về.
Khi anh đứng trước cửa nhà Mạnh Miên Đông, đã là rạng sáng bốn giờ rưỡi, nếu là mùa hè trời đã sáng mất rồi.
Anh vốn không định gõ cửa, trong khe cửa lại mơ hồ truyền đến mùi rượu.
Anh nhất thời có chút thất vọng, rồi lại cho rằng đó là chuyện đương nhiên.
Anh mang hết các loại rượu cao độ một cách vô trách nhiệm, không hề chăm sóc Mạnh Miên Đông đàng hoàng, Mạnh Miên Đông có ra ngoài mua rượu cũng là đương nhiên.
Cửa mở ra, anh nhìn thấy Mạnh Miên Đông say bét nhè, Mạnh Miên Đông vẫn cười với anh, một nụ cười ngây ngô mà chân thật, trong lòng anh rung động, vòng tay ôm Mạnh Miên Đông.
Anh nghe Mạnh Miên Đông gọi anh là “Văn Nhiên”, sau đó Mạnh Miên Đông lôi kéo quần áo của anh.
Mạnh Miên Đông say rượu vô cùng dính người, sau khi anh đóng cửa không bao lâu, quần áo của anh đã bị lột sạch sẽ.
Cũng có thể là do anh không chống cự.
Anh muốn cùng Mạnh Miên Đông thân thiết.
Sau khi cởi hết, Mạnh Miên Đông nhìn chòng chọc anh một hồi, mặt mày đỏ bừng do say rượu thêm một tầng ngại ngùng, nhưng động tác lại rất lớn mật.
Anh không quên Mạnh Miên Đông bị thương, vết thương vừa khỏi, cho nên anh tránh tay Mạnh Miên Đông, ôm Mạnh Miên Đông vào ngực hôn.
Mạnh Miên Đông nhiệt tình thừa nhận nụ hôn của anh, lớn mật đáp lại anh.
Anh cảm thấy Mạnh Miên Đông khác thường, không chút do dự cúi đầu xuống.
Rất ngọt, Mạnh Miên Đông rất ngọt.
Anh dao động, nhưng không tiến thêm một bước, đứng dậy đến buồng vệ sinh tự mình giải quyết, mới về ôm lấy Mạnh Miên Đông đã ngủ mất.
Tư thế ngủ của Mạnh Miên Đông co ro giống như đứa trẻ, anh nhẹ nhàng vỗ lưng, mới thoáng thả lỏng.
Mạnh Miên Đông thế giới này là cô nhi – Giống Mạnh Miên Đông ở thế giới hiện thực, đêm trừ tịch, Mạnh Miên Đông bị mẹ ruột ném trước cửa cô nhi viện.
Bởi mẹ ruột vô cùng hoảng sợ, ngay cả chuông cửa cũng không bấm, thẳng đến sáng hôm sau, viện trưởng dậy sớm mới phát hiện Mạnh Miên Đông nho nhỏ đang bọc tã.
May mắn đêm trừ tịch – đêm 30 chưa có tuyết rơi, nếu không… Mạnh Miên Đông có lẽ đã bị chết rét.
Viện trưởng thấy Mạnh Miên Đông hô hấp yếu ớt, lập tức ôm Mạnh Miên Đông đến bệnh viện, trải qua cấp cứu, Mạnh Miên Đông mới sống lại.
Mạnh Miên Đông từ nhỏ đã thông minh ngoan ngoãn, năm ba tiểu học đã tự học hết toàn bộ chương trình cấp hai, còn giúp những đứa trẻ trong cô nhị viện học bù.
Năm mười bảy tuổi, Mạnh Miên Đông được Hàn Thừa khai quật, cố gắng mua một căn nhà.
Năm mười tám tuổi, đĩa nhạc đầu tiên của Mạnh Miên Đông thịnh hành toàn quốc, ca khúc chủ đề là <Độc>, đĩa nhạc này khiến cậu giành được giải thưởng người mới xuất sắc nhất trong tất cả các giải thưởng âm nhạc trong nước.
Nếu như không bị điếc đột ngột, Mạnh Miên Đông vẫn sẽ là thiếu niên hăng hái của trước kia! Chứ không phải là cái xác không hồn trong ngực anh.
Miên Đông của anh…
Nhanh tốt lên đi!
Anh hôn đỉnh đầu Mạnh Miên Đông, lại ôm chặt Mạnh Miên Đông hơn, mới ngủ.
Anh bị động tĩnh của Mạnh Miên Đông đánh thức, anh mở hai mắt ra, quay sang nhìn Mạnh Miên Đông, Mạnh Miên Đông lại biến thành một con nhím, đẩy ra anh, dựng gai nhọn, châm chọc: “Không phải anh đi thăm Phó đạo sao? Sao lại quay về rồi, luyến tiếc cơ thể tôi như thế sao?”
Tuy giọng Mạnh Miên Đông có hơi cường ngạnh, nhưng thật ra cậu vừa tỉnh lại, hoảng sợ nhiều hơn.
Đó không phải Văn Nhiên không phải trong ảo giác của cậu sao? Vì sao biến thành Văn Nhiên chân thật? Vì sao bị cậu lột sạch sẽ? Vì sao anh ta không mặc quần?
Mọi thứ tối qua không phải ảo giác của cậu?
Cậu chủ động câu dẫn Văn Nhiên, sau đó bị Văn Nhiên ngậm lấy?
Sao Văn Nhiên muốn làm như vậy? Không cảm thấy khuất nhục sao? Không cảm thấy dơ bẩn sao?
Văn Nhiên đối với cậu mà nói là cao cao tại thượng, không cần phải … Làm như vậy.
Cậu muốn hỏi Văn Nhiên rõ ràng, cậu muốn xin lỗi Văn Nhiên, nhưng cuối cùng lại mở miệng châm chọc.
Cậu không muốn bại lộ nội tâm của mình, nếu Văn Nhiên chỉ thích thân thể cậu, một khi bại lộ nội tâm, cậu không có cách nào bảo vệ mình nữa.
Văn Nhiên không tức giận, mà ôn nhu nói: “Phó đạo đã bị cấp cứu thành công rồi, anh không yên tâm về em, thế là trở về.”
Anh xuống giường, đi tới cửa, nhặt quần áo bị Mạnh Miên Đông cởi ra, mặc vào, lại nhớ tới Mạnh Miên Đông trước mặt, quan tâm nói: “Đói không? Anh làm bữa trưa cho em nhé?”
“Làm bữa trưa…” Mạnh Miên Đông giật mình, lại nghe thấy Văn Nhiên mở tủ lạnh nói: “Em chờ chút, anh ra ngoài mua thức ăn.”
Văn Nhiên thật sự mua đồ ăn trở về, vừa tiến vào, lập tức cởi bỏ mũ lưỡi trai, kính đen, khăn quàng cổ, sau đó đến phòng bếp, thuần thục làm đồ ăn.
Mạnh Miên Đông rửa mặt xong, ngồi trên ghế salon, nhìn Văn Nhiên, lòng tràn đầy nghi hoặc: Vì sao Văn Nhiên làm cơm cho mình? Vì sao Văn Nhiên không trách mình say rượu? Văn Nhiên thật chỉ vì cơ thể mình? Vì cơ thể mình thì không nên làm thế này!
Văn Nhiên bưng nấm kim châm tỏi nhuyễn, thịt bò tiêu đen thái hạt lưu, cá sốt cà chua, và nồi cháo tôm ra, mới nói với cậu: “Miên Đông, tới ăn cơm.”
Mạnh Miên Đông không biết mình có thể không tiếp thu thiện ý của Văn Nhiên không, cậu cho rằng mình không đáng được Văn Nhiên đối xử thế này.
Một lát sau, cậu từ chối: “Tôi không đói bụng, anh tự ăn đi.”
Văn Nhiên đi tới trước mặt Mạnh Miên Đông, dỗ dành: “Ăn cơm đi.”
Mạnh Miên Đông kiên trì nói: “Anh tự ăn đi, tôi gọi đồ bên ngoài là được rồi.”
Cậu đã quen gọi thức ăn bên ngoài rồi, nếu quen cơm Văn Nhiên làm sẽ không tốt.
Văn Nhiên không thể không trái lương tâm nói: “Không phải em bán mình cho anh một lần à? Em không ăn cơm, lúc đó làm sao anh thoải mái được?”
“Ừm, tôi biết rồi, tôi sẽ ngoan ngoãn ăn cơm.” Văn Nhiên quả thật là vì cơ thể của mình.
Mạnh Miên Đông ngồi vào cái ghế Văn Nhiên cố ý lót đệm ở trên, im lặng ăn.
Cậu phải thừa nhận tài nấu nướng Văn Nhiên tốt vô cùng, rất hợp khẩu vị cậu, có thể làm cậu mê luyến.
Lỡ thế thật thì sao?
Vì vậy, cậu vừa ăn, vừa không ngừng thôi miên: Thật khó ăn, thật khó ăn, thật khó ăn…
Ăn cơm xong, khi Văn Nhiên rửa chén, cậu lại lên cơn nghiện rượu.
Không có rượu Vodka, cậu chỉ có thể cầm bia cho đủ số.
Bia mười độ kém rất xa rượu vodka 54 độ, chả khác gì uống nước lã.
Văn Nhiên ra khỏi hòng bếp, đập vào mí mắt là Mạnh Miên Đông đang uống bia.
Anh không nói gì, chỉ lặng lẽ ngồi bên cạnh Mạnh Miên Đông.
Mạnh Miên Đông tràn đầy hổ thẹn, nhưng lại không muốn tâm sự với Văn Nhiên.
Sau khi uống xong một lon bia, cậu không lấy lon thứ hai, mà quay sang nói với Văn Nhiên: “Chúng ta hoàn thành giao dịch đi!”
Văn Nhiên nhìn Mạnh Miên Đông nói: “Em rất muốn thoát khỏi anh?”
Mạnh Miên Đông nhàn nhạt nói: “Đúng, tôi rất muốn thoát khỏi anh.”
Tối hôm qua Mạnh Miên Đông say, to gan như vậy, là muốn mau sớm hoàn thành giao dịch, nhanh chóng thoát khỏi anh!?
Văn Nhiên bất đắc dĩ nói: “Được, anh biết rồi.”
Mạnh Miên Đông nghe nói như thế, nhắm mắt, chủ động hôn Văn Nhiên.
Văn Nhiên đẩy Mạnh Miên Đông ra nói: “Nếu em chịu viết và biểu diễn ca khúc chủ đề cho bộ phim mới của anh, chờ có thành phẩm rồi, anh không quấn em nữa.”
Nói xong, anh hỏi hệ thống 001 trong đầu: “Như vậy có thể tính là chữa khỏi Miên Đông không?”
Hệ thống 001 đáp: “Không thể, bởi vì dù cậu ấy thành công viết và biểu diễn ca khúc chủ đề, cũng không phải là tự nguyện, mà là bị anh uy hiếp.”
Văn Nhiên không thích hệ thống 001 quan sát đời sống của mình, cho nên lại tắt 001 đi.
Đồng thời, anh thầm bổ sung: Miên Đông, anh chỉ có thể nuốt lời, bất kể như thế nào, anh cũng sẽ quấn lấy em.
Mạnh Miên Đông nghe thấy điều kiện của Văn Nhiên, cười lạnh: “Nếu tôi không đồng ý, anh định quấn tôi cả đời sao? Tôi không tin anh kiên trì với tôi đến thế.”
Văn Nhiên gật đầu nói: “Anh rất có kiên nhẫn với em.”
“Thật không?” Mạnh Miên Đông thúc giục, “Lúc nào chúng ta hoàn thành giao dịch? Tôi không muốn nợ anh mãi.”
Văn Nhiên không muốn làm tình với Mạnh Miên Đông tự nhận mình là nam kỹ, nhận định anh là khách làng chơi, có điều Mạnh Miên Đông luôn mồm nói anh là vì thân thể, sau khi lên giường, chỉ cần anh đối với cậu trước sau như một, Mạnh Miên Đông có thể tin anh không phải vì thân thể cậu không?
Vì vậy, anh nói: “Ngày mốt! Tối ngày mốt, chúng ta làm.”
Tối ngày mốt? Chờ Văn Nhiên lên giường với cậu, nhất định sẽ chán ngán, điều kiện Văn Nhiên đưa ra cũng hủy bỏ theo, bộ phim mới của Văn Nhiên sẽ có người khác đến sáng tác và biểu diễn ca khúc chủ đề.
Đợi ngày kia tỉnh lại, cậu chỉ còn lại một mình.
Tốt, cái này rất tốt…
Mạnh Miên Đông lộ ra nụ cười: “Tôi chờ anh tới làm tôi.” Tôi hi vọng lúc đi anh sẽ nói tạm biệt tôi, giống như vậy: Tạm biệt, Miên Đông.
Đến lúc đó, cậu rộng rãi trả lời: Tạm biệt, Văn Nhiên.
Sau đó, Văn Nhiên sẽ không bao giờ gặp cậu nữa, nhưng cậu còn có thể nhìn thấy Văn Nhiên trên ti vi, laptop, nếu cậu muốn ra ngoài, cậu còn thể nhìn thấy Văn Nhiên ở rạp chiếu phim, thấy anh trên poster phố lớn ngõ nhỏ — Có điều không phải là Văn Nhiên ôn nhu đối đãi với cậu.
Sau khi hai người giao hẹn, Văn Nhiên không hề rời đi, vẫn bồi bên cạnh Mạnh Miên Đông, thẳng đến đêm khuya mới rời khỏi.
Mạnh Miên Đông không để ý đến Văn Nhiên, không phải chơi game thì là xem tiểu thuyết.
Suốt ngày hôm sau, Văn Nhiên không xuất hiện, nhưng có bảo người đưa ba bữa cho Mạnh Miên Đông.
Hơn chín giờ tối, Văn Nhiên mới gõ cửa nhà Mạnh Miên Đông, Mạnh Miên Đông mở cửa, nói với anh: “Anh muốn đẩy thời gian giao dịch lên trước à?”
Văn Nhiên lắc đầu nói: “Anh chỉ muốn đến thăm em một chút, hôm nay em có uống rượu không?”
Trên đầu Văn Nhiên còn có keo xịt tóc, trên mặt vẫn còn dặm phấn, chắc là mới ghi hình xong, cả người nhìn qua mệt mỏi rã rời.
Mạnh Miên Đông không nhịn được nói: “Không phải anh rất mệt mỏi à? Sao lại muốn tới nhìn tôi? Tôi cũng sẽ không chạy mất.”
Văn Nhiên trong lòng ấm áp: “Em đang quan tâm anh ư?”
Mạnh Miên Đông phủ nhận: “Tôi chỉ hi vọng anh nghỉ ngơi, như vậy thì không cần phải gặp mặt anh.”
Văn Nhiên không phản ứng gì với những lời này, chỉ mỉm cười nói: “Có thể nói cho anh biết hôm nay em có uống rượu hay không?”
Mạnh Miên Đông không nhịn được nói: “Có, một chai rượu vang đỏ, ba lon bia, một lon rượu mơ.”
Cậu cho là Văn Nhiên sẽ tức giận, song Văn Nhiên vẫn ôn nhu như thường: “Không uống cao độ rượu là tốt rồi, từ từ tới, Miên Đông, em sẽ tốt hơn.”
Cậu không khỏi thầm nghĩ: Sẽ không khá hơn, tôi không nhẫn nhịn được bao lâu, e rằng ngày mai tôi sẽ tiếp tục uống rượu cao độ.
Văn Nhiên chống tay lên khung cửa, lại hỏi: “Hôm nay anh có thể ở nhờ không? Anh không về nhà nổi nữa.”
Mạnh Miên Đông hỏi ngược lại: “Hàn Thừa đâu? Trợ lý của anh đâu?”
Văn Nhiên đáp: “Anh để họ về trước rồi.”
Mạnh Miên Đông chắc chắn nói: “Anh cố ý.”
“Đúng vậy, anh cố ý.” Văn Nhiên thử thăm dò xoa gò má Mạnh Miên Đông, nói, “Anh thích em, anh muốn cùng em một chỗ.”
Mạnh Miên Đông hơi né ra sau, muốn đóng cửa lại, rốt cuộc nhẹ dạ mà cho Văn Nhiên vào.
Văn Nhiên đi thẳng tới bên ghế salon, nằm xuống, ngã đầu ngủ.
Từ rạng sáng bốn giờ anh đã bắt đầu ghi hình chương trình, mãi cho đến vữa nãy mới xong, ngay cả mắt cũng không mở nổi.
Mạnh Miên Đông dòm Văn Nhiên, nghĩ đi nghĩ lại, vẫn chọn lấy khăn ướt lau phấn trên mặt Văn Nhiên.
Hết thảy diễn viên xuất hiện dưới ống kính đều hóa trang, dù nam hay nữ cũng thế, trong đó không thiếu những người thoa rất dày, lớp phấn trên mặt Văn Nhiên rất mỏng, rất dễ dàng lau đi.
Văn Nhiên ngủ rất yên tĩnh, Mạnh Miên Đông đem khăn ướt ném vào thùng rác, rồi lấy khăn ướt khác tới, lau keo xịt tóc cho Văn Nhiên, ngồm xổm trước ghế salon, nhìn Văn Nhiên.
Văn Nhiên là người đối xử tốt với cậu nhất trong hai mươi mốt năm qua, nếu Văn Nhiên thực sự thích cậu thì tốt biết mấy?
Văn Nhiên đang hot trong vòng giải trí, lại là ảnh đế, đối tượng lực chọn nhiều lắm, sao lại chọn kẻ tàn phế như cậu?
Cậu không kìm lòng nổi mà hôn Văn Nhiên một, rồi nhanh chóng chuồn về máy vi tính, chơi tiếp trò chơi đang dở dang.
Cậu không thể không thừa nhận, không đơn thuần là thân thể, trái tim cậu cũng có vị trí dành cho Văn Nhiên.
Ba năm qua, ngoại trừ Hàn Thừa thỉnh thoảng tới, cậu luôn một mình, cậu sa vào vũng bùn, cậu mẫn cảm tự ti, Văn Nhiên là người duy nhất muốn kéo cậu, cậu không thể không rung động.
Nhưng cậu vẫn không tin rằng kẻ sa vào bùn lầy như mình có chỗ nào đáng giá để Văn Nhiên động tâm.
Ngày thứ ba, cũng chính là ngày bọn họ hẹn nhau, Văn Nhiên ăn xong bữa sáng rồi ra ngoài, lúc trở về đã hơn nửa đêm.
Khi Mạnh Miên Đông mở cửa, anh nói: “Anh mới từ bệnh viện về, Phó đạo đã qua giai đoạn nguy hiểm, đã tỉnh lại, có điều bây giờ vẫn không thể bắt đầu làm việc, bởi vì anh còn có mấy cảnh phải quay bổ sung, nên bộ phim mới sẽ trì hoãn thời gian khai máy.”
Mạnh Miên Đông không để ý nói: “Tôi biết rồi.”
Văn Nhiên không tiếp tục đề tài này, ngược lại hỏi Mạnh Miên Đông: “Em còn đau phải không?”
“Sớm đã hết đau.” Mạnh Miên Đông bình tĩnh nói, “Tôi đã tắm, anh đi tắm trước đi!”
“Được rồi.” Văn Nhiên đi thẳng tới phòng tắm, tắm xong, mặc áo choàng tắm của Mạnh Miên Đông, mới ra ngoài.
Mạnh Miên Đông đang ngồi trên ghế salon, vừa nhìn thấy Văn Nhiên, liền nói: “Chúng ta lên giường đi!”
Văn Nhiên cầm bôi trơn và áo mưa, theo Mạnh Miên Đông vào phòng ngủ.
Mạnh Miên Đông nằm ở trên giường, hai mắt khép lại, mở rộng tứ chi.
Văn Nhiên hôn Mạnh Miên Đông trước, sau đó mới dùng ngón tay đưa bôi trơn vào.
Trong khúc dạo đầu dịu dàng và kiên nhẫn của Văn Nhiên, Mạnh Miên Đông sớm đã thần hồn điên đảo mất rồi, không hề chống cự, nhanh chóng tiếp nhận Văn Nhiên.
Cơ thể Văn Nhiên rất nóng, cậu biết mình cũng vậy, thậm chí nóng hơn Văn Nhiên nhiều.
Đây là lần đầu tiên của cậu, hơi có chút đau, nhưng không bao lâu sau, đã bị khoái cảm thay thế.
Có lẽ đây cũng là lần cuối cùng của cậu, bởi vì cậu lại lần nữa xác nhận mình thích Văn Nhiên, cậu sẽ không muốn làm loại chuyện này với ai khác ngoài Văn Nhiên.
Nhưng Văn Nhiên… Nhưng Văn Nhiên sẽ không muốn làm lần thứ hai. Dù sao bây giờ cậu đã là người tàn phế, lại là một con sâu rượu, dẫu là gương mặt hay vóc dáng cũng không tài nào so với người khác, những nam nữa diễn diễn viên từng hợp tác với Văn Nhiên, không ai là không hơn cậu.
Tính tình của cậu cũng rất kém, hơn nữa cậu không có kỹ thuật gì, cậu hoàn toàn không biết, cậu chỉ biết thành thật bộc lộ biểu hiện chân thật của mình mà thôi.
Cậu biết làm tình với cậu sẽ không thoải mái chút nào.
Văn Nhiên có lẽ chỉ cả thấy mới mẻ.
Do anh ấy lớn như thế, chưa từng thấy kẻ tàn tật như vậy chăng?
Cậu thoáng chốc đỏ cả vành mắt, muốn khóc lên lại không muốn làm ảnh hưởng cảm xúc của Văn Nhiên, càng không muốn làm Văn Nhiên mất hứng.
Tay chân cậu quấn lấy Văn Nhiên, đồng thời âm thầm hít mũi một cái.
Ngay lập tức, Văn Nhiên hôn lên khóe mắt cậu, liếm những giọt nước mắt nhỏ vụn.
Văn Nhiên không tiếp tục, mà nhìn Mạnh Miên Đông, áy náy nói: “Rất đau? Xin lỗi.”
Mạnh Miên Đông ôm lấy hông Văn Nhiên, dụ dỗ: “Không đau… Không đau…”
Văn Nhiên nhẹ nhàng hôn gương mặt trắng nhợt của Mạnh Miên Đông: “Anh biết em đau lắm, đừng gạt anh.”
Mạnh Miên Đông lắc đầu, hơi nức nở nói: “Làm đi.”
Văn Nhiên không nghe theo, ngược lại vuốt ve gò má Mạnh Miên Đông, nói: “Đừng khóc, coi như là giao dịch hoàn thành rồi đi.”
“Không được…” Không được, không được, không được, tôi muốn hoàn toàn cảm nhận được anh, tôi muốn anh lưu giữa trong cơ thể tôi, tôi muốn nhớ lâu hơn một chút, tốt nhất là cả đời.
Văn Nhiên không có hành động gì, Mạnh Miên Đông ương bướng cầm lấy tay anh, đâm vào.
Cuộc đời Văn Nhiên còn rất dài, e rằng một thời gian sau sẽ quên mất cậu là ai, cậu vẫn hy vọng xa vời rằng Văn Nhiên có thể nhớ lâu một chút.
Nếu có thể nhớ lâu giống cậu thì quá tốt.
Có điều, không thể nào có chuyện đó được.
Vết tích của cậu trong cuộc đời Văn Nhiên quá mức yếu ớt, cậu và Văn Nhiên cùng nhau xuất hiện cộng lại chưa tới mười ngày.
Cậu chưa nói với Văn Nhiên rằng cậu rất thích phim của anh, mê muội với các nhân vật mà anh hóa thân, cho nên mới nói cái gì mà một triệu một lần.
Cậu không có ý định nói cho Văn Nhiên hay.
Cậu nghe thấy mình thở hổn hển, khẽ rên rỉ, những thanh âm này đập vào tai phải thì bình thường, nhưng lọt sang tai trái cũng là thay đổi, ngay cả âm thanh va chạm cũng trở nên quỷ dị.
Đúng vậy, cậu là một người tàn phế.
70-80% thính lực đủ để cho cậu sinh sống như người bình thường, lại không thể làm cho cậu cầm nhạc cụ lên lần nữa, soạn nhạc một lần nữa, đứng trên sân khấu một lần nữa.
Cậu bỗng nhiên nghĩ: Âm thanh của mình có phải rất khó nghe không? Dù sao âm thanh của kẻ điếc chắc chắn không dễ nghe.
Vì vậy, cậu một tay chống ngực Văn Nhiên, một tay bưng kín đôi môi mình.
Cậu nhìn mồ hôi chỗ kia dính lên người Văn Nhiên, không sạch sẽ chút nào, muốn rời Văn Nhiên xa một chút, miễn cho Văn Nhiên cảm thấy chán ghét, nhưng thân thể này lại luyến tiếc.
Một lát sau, cậu không còn sức lực nữa, chỉ có thể cầu xin Văn Nhiên: “Anh tới đi.”
Văn Nhiên luôn dùng ánh mắt yêu thương nhìn Mạnh Miên Đông, chỉ do Mạnh Miên Đông quá mức sa vào tâm tình của mình, không phát giác mà thôi.
Nghe thấy Mạnh Miên Đông nhờ vả mình, trong lòng Văn Nhiên ngổn ngang, anh quan sát vẻ mặt Mạnh Miên Đông, dịu dàng thúc đẩy.
Từ đầu chí cuối, Mạnh Miên Đông đều tỏ vẻ thương tâm, cuối cùng bật khóc, vì bị anh cưỡng ép? Dùng một triệu cưỡng ép?
Mạnh Miên Đông vì hoàn thành giao dịch, không cho anh rời khỏi.
Mạnh Miên Đông hiếu thắng, kiêu ngạo từ trong xương, như Mạnh Miên Đông của ba năm trước.
Các loại dấu hiệu đều minh chứng chuyện này, tỷ như vừa rồi, nhưng anh vẫn hy vọng Mạnh Miên Đông tỏ ra yếu kém.
Mạnh Miên Đông cảm thấy cơ thể mình ẩm ướt và sau đó trống rỗng, gắng gượng nói với Văn Nhiên: “Cảm ơn đã chiếu cố.”
Còn chưa dứt lời, cậu đã ngất đi.
Văn Nhiên ôm Mạnh Miên Đông đi tắm xong, đổi ra trải giường, rồi mới ôm Mạnh Miên Đông trở về giường.
Hôm nay anh ngồi máy bay hơn bốn tiếng, tiếp nhận phỏng vấn của một tòa soạn, chụp mấy bức ảnh, lại cùng Mạnh Miên Đông lên giường, đương nhiên mệt mỏi vô cùng, anh không muốn ngủ chút nào, chỉ muốn nhìn Mạnh Miên Đông mãi thôi.
Anh nên làm như thế nào mới tốt? Làm như thế nào mới có thể có được kết cục trọn vẹn?
Anh không thể cưỡng ép Mạnh Miên Đông nữa, Mạnh Miên Đông lại không chịu tiếp thu công việc anh cho, anh hoàn toàn không có cách nào tiếp cận một Mạnh Miên Đông đóng cửa không ra.
Mạnh Miên Đông nói cảm ơn đã chiếu cố, sáng sớm ngày mai sẽ tỉnh đánh đuổi anh đi?
Anh có thể ăn vạ không đi không?
Giờ khắc này, anh hi vọng người mắc chứng điếc đột ngột này là anh, người mắc chứng nghiện rượu là anh, mà Miên Đông của anh vẫn là thiếu niên ca hát trên sân khấu kia.
Nhưng mà, đây là chuyện không có khả năng.
Bởi vì trong thế giới hiện thực, người nhảy lầu tự sát là Mạnh Miên Đông, chứ không phải anh.
Nếu anh sớm nhận ra Mạnh Miên Đông mắc bệnh trầm cảm thì tốt biết mấy?
Anh lăn qua lộn lại nghĩ như thế, càng nghĩ càng bất lực.
Không biết Miên Đông tỉnh dậy lúc nào, chui ra từ trong lồng ngực của anh, gương mặt tái nhợt, cố vờ ra vẻ yêu hoặc của trai bao, liếm môi nói: “Quý khách có muốn làm thêm một lần không? Một triệu một lần.”