Mạnh Miên Đông níu áo lấy lòng Văn Nhiên, nơm nớp hỏi: “Văn tiên sinh, anh giận sao?”
Văn Nhiên xoay người, nhìn Mạnh Miên Đông đang sợ hãi, lắc đầu nói: “Tôi không bao giờ giận em.”
“Vì sao anh không giận tôi?” Mạnh Miên Đông ngờ vực hỏi, “Rõ ràng tôi rất dễ chọc giận người khác.”
Giờ phút này Văn Nhiên không có cách nào thổ lộ tình cảm của mình với Mạnh Miên Đông, không thể làm gì khác hơn là nghiêm túc nói: “Mặc kệ em làm gì, tôi cũng không giận em. Những kẻ dễ dàng bị em chọc giận kia, em không cần để ý họ làm gì. Thật ra họ không phải bị em chọc giận, họ chỉ muốn kiếm chuyện với em thôi.”
Lời an ủi của Văn Nhiên rất giống mẹ cậu, Mạnh Miên Đông nhất thời đỏ vành mắt, nói: “Tôi không muốn người khác giận tôi.”
“Vừa rồi Mạnh Minh Xuân trông rất tức giận, vì sao em không theo anh ta trở về?” Văn Nhiên muốn cậu nghe theo trái tim mình, chứ không phải ủy khúc cầu toàn, giống như vừa rồi vậy.
Nhưng Mạnh Miên Đông lại cho rằng Văn Nhiên muốn đuổi cậu đi, cúi người, lễ phép nói: “Văn tiên sinh, cảm ơn anh ra tay tương trợ, tạm biệt.”
Thang máy vẫn chưa tới, Mạnh Miên Đông nói xong, muốn sang thang máy bên cạnh, lại bị Văn Nhiên bắt lấy cổ tay.
Văn Nhiên nhịn không được ôm cậu vào lòng, nhưng sau đó lại nhận ra làm như vậy sẽ dọa cậu sợ, thế là lập tức buông cậu ra ngay.
Anh nhìn Mạnh Miên Đông, chậm rãi nói: “Tôi chưa từng có ý nghĩ sẽ đuổi em đi. Miên Đông, tôi dẫn em đến bệnh viện.”
Mạnh Miên Đông vừa sợ vừa ngẩn ngơ, cúi đầu, không nói lời nào.
Đúng lúc này thang máy mở ra, Văn Nhiên đi vào trước, rồi nói với cậu: “Vào đi.”
“Vâng.” Mạnh Miên Đông gật đầu, lề mề đi tới một xó cách xa Văn Nhiên nhất, nép mình vào.
Ra khỏi thang máy rồi, Văn Nhiên thay cậu mở cửa xe sau, cậu ngồi xuống rồi lại co thành một cục.
Văn Nhiên trộm ngó Mạnh Miên Đông từ cửa kính chiếu hậu, thấy vậy, trái tim đau xót không thôi.
Ước chừng hai mươi phút sau, xe mới chạy tới bệnh viện, hôm nay người tới khám bệnh nhiều vô cùng, Văn Nhiên tìm mãi không thấy chỗ đậu xe, bèn lái khỏi bệnh viện, dừng ở ven đường.
Khi xe dừng hẳn, Mạnh Miên Đông tự giác xuống xe.
Văn Nhiên đi phía trước, Mạnh Miên Đông lẽo đẽo theo sau.
Phòng lấy số đông nghẹt người, Văn Nhiên quay đầu hỏi Mạnh Miên Đông: “Ngoại trừ trên mặt, em còn đau ở đâu không?”
Mạnh Miên Đông không quen được người khác quan tâm, chần chờ nói: “Chân trái, ngực, bụng đều rất đau.”
Bởi vì Mạnh Miên Đông che giấu quá tốt, ngoại trừ vết thương trên mặt và trên người mà anh cho là bất cẩn, anh cũng không phát giác những chỗ khác có khác thường.
Văn Nhiên không khỏi lo lắng nói: “Rốt cuộc ban nãy đã xảy ra chuyện gì?”
Mạnh Miên Đông lí nhí đáp: “Tôi nhảy từ cửa sổ phòng mình xuống.”
Nhảy xuống?
Văn Nhiên bỗng nhiên nhớ đến thời điểm Mạnh Miên Đông nhảy lầu, cảnh tượng máu me dầm dề đã qua bốn năm mà vẫn kinh khủng như mới hôm qua.
Văn Nhiên như muốn ngừng thở, gấp gáp muốn hỏi rõ ràng, song sợ dọa Mạnh Miên Đông, không thể không nuốt thắc mắc vào bụng.
Anh chỉ chỉ mấy dãy ghế đằng kia, ôn nhu hỏi cậu: “Chân trái của em đang đau, đừng đi bộ, tôi ôm em ngồi bên kia được không? Đăng ký chắc không nhanh đâu.”
Mạnh Miên Đông vô thức từ chối: “Không cần, cảm ơn.”
Câu trả lời này nằm trong dự liệu của anh, anh cũng không thất vọng, vừa muốn nói thêm, lại nghe Mạnh Miên Đông nói: “Làm phiền anh rồi.”
Văn Nhiên nhìn chăm chú vào Mạnh Miên Đông, Mạnh Miên Đông lộ rõ sợ hãi, là vì sợ anh nên mới thay đổi quyết định?
Anh lui về sau ba bước, nói: “Tôi đi mượn xe lăn.”
Mạnh Miên Đông nhìn bóng nhiên Văn Nhiên, hơi hơi run rẩy.
Văn Nhiên này thật sự muốn lên giường với cậu? Thân thể của cậu thật sự có sức hấp dẫn lớn vậy sao? Nếu không… Vì sao Văn Nhiên đối xử tốt với cậu như vậy? Rõ ràng ngay cả người cùng chung dòng máu như ba cậu, anh trai, em gái cậu cũng chưa từng ân cần với cậu thế này.
Sau một lúc lâu, Văn Nhiên mượn xe lăn từ quầy phục vụ quay lại, nói: “Em ngồi lên đi!”
Mạnh Miên Đông nghe lời ngồi lên xe lăn, mặc Văn Nhiên đẩy cậu tới hàng ghế đằng kia.
Bên đó ít người hơn.
Văn Nhiên đến khoa xương và khoa tiêu hóa đăng ký.
Khoảng chừng nửa tiếng sau mới xong.
Anh đi về phía Mạnh Miên Đông, vẻ mặt cậu ủ rũ, cả người tràn đầy cảnh giác, tựa như chú mèo sinh hoạt giữa rừng nhiệt đới, thời thời khắc khắc duy trì cảnh giác để không bị ăn thịt.
Khi nhìn thấy anh, cảnh giác trên người cậu mãnh liệt hơn, khiến Văn Nhiên không khỏi hoài nghi mình có phải sài lang hổ báo không.
Văn Nhiên bất đắc dĩ tột cùng, cố tình không thể trách Mạnh Miên Đông, liền đẩy xe lăn đến khoa xương.
Bên trong phòng khám chật kín người, phải đợi khoảng một tiếng mới tới lượt Mạnh Miên Đông.
Mạnh Miên Đông tùy ý để bác sĩ cởi giày và vớ của cậu, cặp mắt cá chân lộ tra, rõ ràng đã sưng lên.
Bác sĩ hỏi: “Cậu bị thương như thế nào?”
Mạnh Miên Đông đáp: “Tôi nhảy từ lầu hai xuống.”
“Người thanh niên à, ngoan ngoãn đi, đừng làm chuyện điên rồ.” Bác sĩ cẩn thận soi xét Mạnh Miên Đông, hỏi tiếp, “Còn đau chỗ nào không?”
Mạnh Miên Đông cảm ơn bác sĩ, rồi mới trả lời: “Ngực đau.”
Bác sĩ xử lý vết thương trên mặt Mạnh Miên Đông trước, sau đó nói: “Có lẽ cậu đã bị gãy xương, cậu nên đi chụp X quang để kiểm tra kỹ hơn.”
Bác sĩ điền thông tin tạm thời vào phiếu khám bệnh của Mạnh Miên Đông, quay sang nói với Văn Nhiên: “Chăm sóc em trai cậu cho tốt.”
“Tôi biết rồi, cảm ơn bác sĩ.” Văn Nhiên cũng không giải thích mình không phải anh trai của cậu, ngồi xổm người xuống, mang vớ cho Mạnh Miên Đông, rồi đẩy Mạnh Miên Đông đi vào phòng chụp X quang.
Người đến chụp X quang không đông lắm, không đến mười phút đã đến phiên Mạnh Miên Đông.
Có điều chụp X quang phải nằm xuống, Văn Nhiên không cho phép Mạnh Miên Đông cậy mạnh, không hề hỏi cậu, trực tiếp bế cậu đến.
Không đợi Mạnh Miên Đông kịp phản ứng, Văn Nhiên đã buông Mạnh Miên Đông ra.
Sau khi chụp xong, Văn Nhiên lại tiến đến, ôm cậu về xe lăn.
Kết quả một tiếng sau mới có, vì thế Văn Nhiên tranh thủ đẩy Mạnh Miên Đông đến khoa tiêu hóa.
Khoa tiêu hóa cũng không đông, bác sĩ trực ca hỏi thăm vài câu, kết luận Mạnh Miên Đông nhịn đói lâu quá nên mới bị đau, cho vài liều thuốc, dặn dò Mạnh Miên Đông phải ăn uống đúng giờ.
Họ rời khỏi khoa tiêu hóa, lại ngồi chờ một chút rồi đi lấy kết quả chụp X quang.
Văn Nhiên mang Mạnh Miên Đông về khoa xương, bác sĩ xem kết quả xong, nói: “Mạnh Miên Đông, xương sườn thứ ba bên trái và mắt cá chân trái của cậu đã bị gãy.”
Đây là cái giá phải trả vì chống lại anh trai sao?
Mạnh Miên Đông nghĩ như vậy, lại bị Văn Nhiên ôm lên giường bệnh, để bác sĩ bó thạch cao cho chân của cậu.
– Ngực không cần phải bó thạch cao.
Văn Nhiên đóng viện phí rồi dẫn Mạnh Miên Đông ra khỏi bệnh viện.
Ai ngờ hơn nửa đêm rồi mà cũng bị dán hóa đơn phạt!
Anh thừa dịp Mạnh Miên Đông không chú ý, vò nát nó trong lòng bàn tay, nhét vào ống tay áo, kế đó mới ôm Mạnh Miên Đông lên xe.
Vừa ngồi lên xe, Mạnh Miên Đông lập tức nhỏ giọng hỏi: “Tiền thuốc bao nhiêu vậy? Để tôi lấy điện thoại chuyển cho anh.”
Văn Nhiên biết Mạnh Miên Đông không muốn chịu ân huệ của anh, vì thế nên anh mở miệng nói một con số.
Mạnh Miên Đông sờ sờ túi tiền, không tìm thấy di động mình đâu, nghĩ chắc là lúc bị ông chú kia đè lên giường bị rớt ra.
Cậu áy náy nói: “Tôi để quên di động ở nhà rồi, hôm nào trả lại cho anh được không?”
“Được.” Văn Nhiên nói xong, bên trong xe nhất thời im lặng đến nỗi có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
Anh trầm mặc lái xe, về đến nhà, mùi cháo thơm phức đã truyền tới.
Anh bới cho cậu một chén cháo trắng, rồi đẩy Mạnh Miên Đông đến bồn rửa mặt bên cạnh.
“Đừng…” Mạnh Miên Đông tưởng Văn Nhiên muốn lột quần áo của cậu, xâm phạm cậu trong phòng tắm, sợ đến phát khóc.
Chân trái đang bó thạch cao, hoàn toàn không thể di chuyển.
Cậu cảm thấy mình y hệt như cá trên thớt, lọt vào tay Văn Nhiên.
Lát sau, cậu thấy Văn Nhiên lấy một chậu nước, đặt ở bồn rửa mặt, lấy khăn mới lau nó bằng nước nóng, ngâm vào, tiếp đó Văn Nhiên lấy đồ ngủ sạch sẽ đưa cho Mạnh Miên Đông, đi ra ngoài.
Văn Nhiên đưa lưng về phía cửa phòng tắm nói: “Em bó thạch cao không thể động nước, lau sơ đi!”
Mạnh Miên Đông giật mình, nghe thấy Văn Nhiên bước chân ra ngoài, lẳng lặng chờ đợi thêm một lát mới lau mình, thay đồ ngủ.
Cậu thay quần áo xong, đẩy xe lăn ra khỏi phòng tắm, liếc mắt một cái liền nhìn thấy Văn Nhiên đang ngồi trầm tư trên ghế salon, vẻ mặt tựa hồ rất cô đơn.
Nhưng khi Văn Nhiên ngẩng đầu lên nhìn cậu, đôi mắt kia vẫn sáng như cũ.
Cậu mê man nghĩ: Là vì Văn Nhiên cảm thấy hứng thú với cơ thể mình?
Văn Nhiên đứng dậy, đẩy Mạnh Miên Đông tới bàn ăn, nói: “Cháo đã nguội, có thể ăn rồi. Em bị khàn giọng, dạ dày cũng không tốt, tôi không cho đậu hũ hay rau cải vào, em ăn một chút nhé!”
Văn Nhiên quay lại ghế salon ngồi, Mạnh Miên Đông vừa cố gắng uống cháo, vừa trộm nhìn Văn Nhiên.
Uống xong, Văn Nhiên lại hỏi: “Còn muốn không?”
Mạnh Miên Đông lắc đầu nói: “Thôi.”
“Vậy đi ngủ đi.” Văn Nhiên cúi nhìn đồng hồ đeo tay, “Trễ lắm rồi, chừng nào năm giờ tôi kêu em dậy.”
“Cảm ơn anh.” Mạnh Miên Đông được Văn Nhiên đẩy đến phòng khách, rồi được Văn Nhiên ôm lên giường.
Trong nháy mắt cậu lại nghĩ đến tình trạng lúc trước, liều mạng chống cự.
Văn Nhiên bỗng nhiên bị Mạnh Miên Đông tát một cái, không hề giận dữ chút nào, trái lại ôn nhu nói: “Miên Đông, tôi không làm gì em hết.”
“Anh…” Mạnh Miên Đông rúc vào trong chăn, chỉ lộ ra một đôi mắt, mở to mắt nhìn Văn Nhiên.
Không bao lâu sau, cậu theo bản năng cầu khẩn: “Văn tiên sinh, anh đừng nóng giận, tôi không cố ý.”
Trên gò má trái của Văn Nhiên có năm dấu tay cực kỳ chói mắt, nhưng ánh mắt của anh rất đỗi dịu dàng, mở miệng nói: “Tôi sẽ không giận em, ngủ đi”
Anh gắp gọn quần áo đã thay của cậu, thả lên tủ đầu giường, ra khỏi phòng khách, đóng cửa lại, ở trong lòng âm thầm bổ sung thêm một câu: Ngủ ngon nhé, Miên Đông của anh.
Anh nằm trong phòng ngủ, trong lòng ngổn ngang trăm mối.
Phải mất bốn năm ròng rã anh mới có thể nhìn thấy Mạnh Miên Đông chân chân thật thật, không có điều gì khiến anh mừng hơn điều này, song anh lại vô cùng lo lắng cho tình trạng của cậu.
Còn chuyện Mạnh Miên Đông chống cự, sợ hãi với anh, anh chỉ cảm thấy đau lòng, anh đã chuẩn bị đầy đủ kiên trì, tất nhiên có đủ tự tin khiến Mạnh Miên Đông mở rộng cửa lòng.