Lâm ngồi trong phòng làm vuốt trán, mấy ngày nay công việc trong công ty chồng chất cộng thêm chuyện của cô chủ nhỏ khiến anh khá mệt mỏi.
Bỗng tiếng gõ cửa vang lên:
“ Quản lý Lâm, là tôi, Trịnh Bình đây.”
“ Mời vào”
Trịnh Bình là trưởng phòng bên tiếp thị, gã ngồi được vào vị trí đó cũng nhờ một phần là cháu Trịnh Hải. Trong công ty X ( công ty của bố Châu), Trịnh Hải là cổ đông đang nắm 20% cổ phần. Ông ta mặt ngoài tỏ vẻ hữu hảo với Tổng giám đốc Nguyễn Phùng nhưng trong lại đang âm thầm xây dựng thế lực, có mưu đồ bất chính.
Trịnh Bình với Lâm trước giờ rất ít đụng mặt trong công ty, hôm nay gã lại tìm anh …
“Anh ngồi đi” Lâm đứng lên nói với Trịnh Bình. Rồi anh lấy tách rót trà cho gã.
Chờ Trịnh Bình nhấp một ngụm trà, Lâm mới hỏi gã:
“ Hôm nay trưởng phòng Bình tìm tôi có chuyện gì vậy?”
Trịnh Bình nhìn anh:
“ Không phải chuyện công việc”
Lâm nhíu mày.
Gã lắp bắp nói tiếp: “ Thật ra…tôi muốn…”
Đôi mắt Lâm làm ra vẻ sợ hãi: “ Chẳng lẽ …anh muốn tỏ tình với tôi!”
“…” Sự khoa trương của Lâm làm cho gã cũng hoảng theo.
“Tôi nghĩ chúng ta không hợp đâu!”
“…Không… không phải thế…Tôi…”
Lâm cười vui vẻ: “ Vốn là trưởng phòng bên tiếp thị thì phải luôn lưu loát tuôn chuyện chứ, anh lắp bắp nãy giờ tôi không thể nào không hiểu sai đâu.”
Trịnh Bình thoáng bình tĩnh lại, nói:
“ Tôi muốn hỏi chuyện về con gái tổng giám đốc.”
“Hửm?” Người này cũng quá trực tiếp đi- Lâm nghĩ.
“…Tôi biết yêu cầu của mình nghe không đúng đắn nhưng…”
“ Là rất không đúng đắn.” Vẻ mặt Lâm nghiêm lại, đôi mắt anh nhìn thẳng Trịnh Bình “ Là một nhân viên của công ty mà trong giờ làm việc lại đi tìm hiểu gia đình của tổng giám đốc. Chuyện này nếu lộ ra ngoài thì gay go cho công tác sau này của anh đấy.”
Trịnh Bình im lặng, một lát sau anh nói:
“ Anh có cảm thấy tôi ngốc không?”
Lâm nhìn gã rồi gật đầu.
“ …Kì thật tôi vào được công ty là nhờ bác tôi.”
Lâm bất ngờ khi nghe gã nói lời ấy.
“ Tôi mới ra trường được một năm rưỡi, tốt nghiệp bằng khá. Hơn nữa lại vụng về, nói năng thì không lưu loát, hùng hồn, hay làm hỏng việc.. Người tài giỏi không được tuyển dụng vào vị trí này. Mà một tên vô dụng như tôi lại được chấp thuận nhờ quan hệ. Tôi nghĩ ai cũng khinh tôi cả… Anh cũng vậy chứ?” Giọng Trình Bình buồn buồn.
“…” Lâm quả thật muốn nói đúng rồi đấy.
Anh nhẹ lắc đầu: “ Tôi không quan trọng việc cậu vào công ty bằng cách nào. Chỉ cần cậu cố gắng hoàn thiện bản thân, hoàn thành tốt công việc được giao là ok rồi.”
Chất giọng chân thành của Lâm khiến đôi mắt gã ánh lên nét vui vẻ.
“ Chuyện con gái chủ tịch tôi cũng biết chút ít, nói cho anh cũng không thể không được”-Lâm nói tiếp: “ Nhưng phải ở thời điểm không làm việc.”
“Cảm ơn anh.” Trịnh Bình nói.
Lâm đưa ánh mắt đầy ý cười nhìn gã:
“ Nếu cuối tuần rảnh tôi sẽ hẹn anh đi uống một ly. Giờ hai ta quay lại làm việc thôi…Ráng cày kiếm tiền rồi rước vợ đẹp về nhé!”
Trịnh Bình mặt đỏ bừng, gã lắp bắp chào Lâm rồi ra khỏi phòng.
Lâm ngã người ra ghế xoay, đôi mắt khép hờ không rõ cảm xúc.
Chậc, không ngờ dưới trướng của cáo già Trịnh Hải lại là một con cừu ngốc thế.
Hoặc …có khi là một con sói đội lốt cừu…
Nếu đúng là vế sau thì khả năng diễn xuất của gã ấn tượng thật.
Rồi anh nghĩ đến chuyện đính hôn của cô chủ nhỏ…Lâm thở dài, không biết tình hình bên phu nhân thế nào rồi.