Lương Bác Văn khổ sở muốn khóc. Ngu Y Kiệt nhìn thấy Lương Bác Văn run rẩy, cậu không biết tại sao lòng người có thể đáng sợ như vậy, Trần Vũ Thành ra tay hung ác với cậu đã đành, còn lợi dụng sự tin tưởng và tình cảm của Bác Văn. Ngu Y Kiệt vẫn luôn không nghĩ ra hắn vì cái gì lại làm như vậy, vì sao chỉ sau hai năm hắn đã trở thành loại người mà cậu không hề ngờ tới. Ngu Y Kiệt tựa ở trên vai Lưu Đồng đối với Lương Bác Văn nói
“Anh không sao… Anh chỉ muốn… Nhanh quên đi…”
“Anh Y Kiệt… Anh có muốn báo cảnh sát không?”
“Anh… Thôi… Bây giờ anh như thế này… Nếu để người khác nhìn thấy…”
“Thật xin lỗi, đều là lỗi của em… Thật xin lỗi…”
Ngu Y Kiệt cảm thấy mí mắt dần nặng nề, dù trong xe rất ấm, lại được Lưu Đồng chặt, nhưng cả người cậu vẫn lạnh buốt. Thân thể chậm rãi chìm dần, bên tai là lời xin lỗi của Lương Bác Văn, Y Kiệt từ từ nhắm mắt, bất động trong ngực Lưu Đồng.
Lưu Đồng có chút khẩn trương, không biết làm sao ôm Ngu Y Kiệt. Lương Bác Văn vội vàng thu hồi cảm xúc bi thương an ủi Lưu Đồng:
“Không có việc gì đâu, cũng sắp về đến nhà rồi… Anh Y Kiệt chắc là… Quá mệt mỏi đi.”
“Tên xấu xa kia lại khi dễ Y Kiệt… Y kiệt nhìn rất đau… Tonny nên làm cái gì…”
Lưu Đồng đau lòng ôm Ngu Y Kiệt, tức giận rất lâu mới nói ra một câu như vậy. Tuy anh rất giận, nhưng lại không biết làm sao cả, chỉ hận không thể đem Trần Vũ thành đánh một trận cho bõ ghét.
Vì là Lễ Giáng Sinh nên trên đường đông đúc. Một đoạn đường ngắn cũng phải rất lâu mới tới nơi, Lương Bác Văn cũng có chút mệt mỏi mở cửa xe, cùng bước xuống, dù gì cũng vừa tan làm trở về, một giây nghỉ ngơi y cũng không có. Lưu Đồng cẩn thận đem Ngu Y Kiệt ôm trở về phòng, sau đó mở máy điều hoà. Ngu Y Kiệt không dám cởi áo khoác xuống, cậu không muốn để cho anh nhìn thấy một thân đầy vết tích khó xử, kéo lấy thân thể mỏi mệt muốn đi tắm rửa
“Bác Văn, làm phiền cậu giúp anh tìm một bộ quần áo, anh muốn đi tắm…”
“A… được, có cần em giúp một tay hay không?”
“Không… anh tự làm được…”
Lương Bác Văn hỏi Lưu Đồng lấy quần áo ở đâu, anh bèn giúp Lương Bác Văn chọn quần áo. Lưu Đồng lấy ra một bộ đồ ngủ tương đối dày dặn, muốn đem cho Ngu Y Kiệt lại bị Lương Bác Văn ngăn cản
“Anh Tonny, để em đưa cho…”
“Anh muốn giúp Y Kiệt tắm rửa, Y Kiệt đang bị thương.”
“Anh ấy bị thương không muốn để cho anh nhìn thấy, anh ấy biết anh cũng rất khổ sở. Cho nên anh đừng đi, chờ ở đây có được hay không.”
Lưu Đồng cau mày, một lúc sau mới miễn cưỡng gật đầu, đem quần áo đưa cho Lương Bác Văn. Ngu Y Kiệt ngồi trong bồn tắm, ánh mắt đều có chút ngốc trệ. Lương Bác Văn gọi mấy lần cậu mới nghe được
“Anh Y Kiệt, anh Y Kiệt… Anh có sao không? Anh Y Kiệt?”
“A… Anh không sao, có chút thất thần thôi… Bây giờ cũng không còn sớm nữa. Cậu ở lại ngủ một đêm đi.”
“Không được, em phải trở về… Có một số việc vẫn phải nói cho rõ ràng. Anh Y Kiệt, nếu như anh muốn báo cảnh sát, em sẽ làm chứng cho anh!”
“Được rồi… Bị như thế này… báo cảnh sát cũng phải tốt lắm. Cám ơn Bác Văn, cậu đi nghỉ ngơi một chút đi.”
“Không được, em phải về ngay, em… Em không biết nên làm sao để an ủi anh nữa… Thực xin lỗi.”
“Anh không sao, nhưng anh không tiễn cậu được, lái xe cẩn thận một chút.”
Lương Bác Văn gật gật đầu sau đó đi ra khỏi phòng tắm, Lưu Đồng còn nghểnh cổ nhìn theo:
“Bác Văn… Cậu phải đi về sao?”
“Phải, em muốn về nhà.”
“Cậu về nhà sẽ gặp lại tên xấu xa kia. Hắn khi dễ cậu thì làm sao bây giờ. Ở lại nhà anh đi.”
“Dù như vậy, nhưng đó là nhà của em, em sớm muộn cũng phải trở về. Cám ơn anh Tonny, anh nhớ chăm sóc tốt cho anh Y Kiệt.”
“Anh nhất định!”
Lưu Đồng không biết Ngu Y Kiệt bị thương như thế nào, đơn thuần nghĩ là cậu bị Trần Vũ Thành đánh. Trong suy nghĩ của anh cường bạo là hành vi không tài nào tưởng tượng nổi.
Lưu Đồng mở cửa cho Bác Văn về xong liền ngồi yên trước cửa nhà tắm chờ Ngu Y Kiệt. Anh nghĩ sau khi Ngu Y Kiệt bước ra, anh sẽ giúp cậu thoa thuốc, an ủi cậu vài câu liền có thể thấy cậu cười rồi, anh cũng cười, tất cả sẽ lại ổn thôi.
Nhưng mà Lưu Đồng không hề biết sự thật so với những gì anh nghĩ phức tạp hơn rất nhiều.
Lương Bác Văn lái xe trở lại chung cư, dọc đường đi tâm tình phức tạp lại nặng nề, phẫn nộ lại đau đớn, lúc về đến nhà, Trần Vũ Thành đang ngồi ở trên ghế sa lon. Đồ trang trí cho Giáng Sinh, thức ăn ngon đều vẫn chưa được động vào, tựa như một vở kịch hạ màn trong thất bại, mà tất cả chỉ là những món đạo cụ hỏng bét.
“Bác Văn, em về rồi…”
“Nói đi! Vì cái gì? Tôi không tin anh làm tất cả chuyện này chỉ vì anh bị Tonny đánh hai cái.”
“Anh không tin. Anh vẫn không hiểu tại sao Y Kiệt có thể ở bên một tên điên. Y Kiệt là người anh yêu nhất, cậu ấy chỉ được của riêng anh, tên điên kia dám cướp Y Kiệt… Y Kiệt còn vì nó mà vứt bỏ anh, anh không thể tha thứ được.”
“Yêu? Đối với anh mà nói yêu là có thể tùy tiện tổn thương người khác sao? Quả nhiên… Tôi còn tưởng rằng anh đã nghĩ kĩ, nguyện ý bắt đầu lại cùng tôi… Thì ra tất cả chỉ là vì tìm cơ hội trả thù… Anh gạt tôi, tôi còn có thể không trách anh. Nhưng chuyện bẩn thỉu như vậy anh cũng dám làm, tôi thật không còn cách nào với anh nữa.”
Lương Bác Văn nói xong bỏ về phòng. Trần Vũ Thành vội đứng lên ngăn cậu lại. Lương Bác Văn lập tức tránh né, hất tay hắn đang nắm cổ tay mình ra, cảm xúc rất kịch liệt nói:
“Đừng chạm vào tôi! Bàn tay bẩn thỉu của anh, có rửa bao nhiêu cũng rửa không sạch…”
“Bác Văn, mặc dù… Mặc dù anh không yêu em, thế như anh chưa bao giờ có ý định tổn thương em.”
“Loại người như anh không có tư cách nói câu đó.”
Lương Bác Văn thái độ lạnh như băng, hất tay Trần Vũ Thành ra liền bỏ về phòng mình. Trần Vũ Thành trong nháy mắt cảm giác xung quanh trống rỗng, dưới chân như xuất hiện một khoảng không không ngừng kéo hắn chìm xuống. Hắn, khi đó tự tin như vậy, đắc ý như vậy, chỉ một mực muốn trả thù, thoả mãn bản thân, sau đó thì sao? Trả thù rồi hắn nhận được cái gì? Cuối cùng cũng chính hắn tự rước thêm khó chịu vào người…
Lương Bác Văn tự giam mình ở trong phòng, đau đớn trong lòng khiến y muốn khóc lớn, không phải khóc vì thất tình, mà là khóc cho sự tin tưởng y từng dành cho Trần Vũ Thành. Nghĩ lại lúc trước, y còn từng thầm cảm tạ ông trời đã ban cho mình một cơ hội cùng hắn làm người yêu, chỉ là không nghĩ tới hắn thực sự là một kẻ tâm cơ đáng sợ. Bị đánh có hai cái, hắn liền đem tất cả dự tính trả thù để lợi dụng mình, còn đem tất cả giận dữ phát tiết lên người mà hắn luôn miệng nói là yêu. Giáng Sinh là ngày của yêu thương, của hạnh phúc, cuối cùng lại thành ra cái dạng khổ sở này.
Thế nhưng người bị tổn thương nhiều nhất vẫn là Ngu Y Kiệt. Cậu đem mình ngâm trong bồn tắm thật lâu, cảm giác dù làm thế nào cũng không thể tẩy sạch thân thể này. Lưu Đồng ngồi ở ngoài phòng tắm, tâm phiền ý loạn không biết làm sao. Rốt cuộc trong lúc anh ngủ người anh yêu đã xảy ra chuyện gì, trăm ngàn phỏng đoán trong lòng khiến Lưu Đồng cảm thấy một trận hàn ý. Anh biết chắc chắn chuyện đó không tốt đẹp gì, nhưng anh cũng hiểu không nên hỏi cậu, nếu không Ngu Y Kiệt sẽ lại càng khổ sở.
Lưu Đồng cuối cùng kìm nén không được bực bội cùng bất an trong lòng, đứng phắt dậy mở cửa phòng tắm. Ngu Y Kiệt đang thất thần ngâm mình trong bồn, nghe được cửa phòng tắm vang động liền hoảng hồn, vội đem cả người giấu ở trong nước. Cậu nhìn thấy người đi vào là Lưu đồng mới yên lòng một chút, nhưng thần kinh vẫn là hết sức khẩn trương.
Lưu Đồng đau lòng nhìn Ngu Y Kiệt tràn đầy hoảng sợ. Anh ngồi xổm ở bên bồn tắm nhẹ nhàng xoa lên gương mặt Ngu Y Kiệt:
“Y Kiệt… Thật xin lỗi… Tonny không nên ngủ, để em bị người xấu khi dễ.”
“Đồ ngốc, cái này sao lại trách anh được.”
“Bác Văn cũng khổ sở, Y Kiệt cũng khổ sở… Cái tên kia thật là quá xấu xa.”
“Đúng vậy, hắn rất xấu.”
Ngu Y Kiệt trong nước nhẹ duỗi tay ra chạm nhẹ mu bàn tay Lưu Đồng. Cậu không muốn hành vi bẩn thỉu của Trần Vũ Thành hôm nay làm ỗ nhiễm Lưu Đồng thiện lương. Nếu như Lưu Đồng còn chưa kịp hiểu, cậu hi vọng Lưu Đồng hãy cứ nhanh quên đi ngày hôm nay.
“Y Kiệt, em tắm rất lâu rồi… Đi ra nha. Chỗ bị thương anh giúp em bôi thuốc.”
“Không… Em không sao…”
Nhắc đến vết thương, trong lòng Ngu Y Kiệt liền lạnh toát, vết thương nơi riêng tư còn đang ẩn ẩn đau.
Lưu Đồng lấy khăn tắm ra đứng bên bồn tắm
“Y Kiệt, tắm xong rồi ra đi. Tonny ôm em về phòng đi ngủ.”
“Ừm…”
Ngu Y Kiệt có chút xấu hổ đứng người lên. Lưu Đồng nhìn vết thương chi chít trên người cậu liền đau lòng. Anh đem khăn tắm mở ra bao lấy Ngu Y Kiệt cực kỳ chặt chẽ. Ngu Y Kiệt muốn bước đi, lại phát hiện nhấc chân cũng một việc rất khó khăn. Cả người đều đau đến không còn khí lực. Lưu Đồng đem cánh tay vươn ra ôm lấy cậu
“Nào, anh ôm em.”
Ngu Y Kiệt dựa vào Lưu Đồng. Cậu biết từ trước đến nay nơi an toàn, đáng tin nhất che chở cho cậu vẫn luôn là vòng tay anh.
Lưu Đồng đem Ngu Y Kiệt ôm ra, lại đặt ngồi trên nắp bồn cầu. Anh dùng khăn lau khô người cho cậu, còn giúp Ngu Y Kiệt mặc quần áo, thậm chí là đồ lót. Ngu Y Kiệt ngâm mình trong nước nóng hồi lâu đã khiến toàn thân đều ửng hồng, lúc này lại càng đỏ hơn, ngoại trừ thẹn thùng cùng xấu hổ còn có cảm động vô bờ. Lưu Đồng từ nhỏ đến lớn là một thiếu gia có người hầu hạ, vậy mà anh lại có thể chiếu cố cậu đến nhường này, hơn nữa còn vừa ôn nhu vừa cẩn thận.
Giúp Ngu Y Kiệt mặc quần áo xong, Lưu Đồng lại ôm cậu về phòng. Giường chiếu đều đã được anh trải tốt, bình thường trải giường đều là Ngu Y Kiệt giúp anh làm. Lưu Đồng đem cậu đặt lên giường sau đó đem chăn mền cẩn thận giúp Ngu Y Kiệt đắp thật kín, tắt đèn xong thì nằm ở bên cạnh cậu, vươn cánh tay đem Ngu Y Kiệt ôm vào lòng. Ngu Y Kiệt khổ sở muốn rơi nước mắt, tuy Lưu Đồng vẫn luôn rất ôn nhu với cậu, nhưng cậu chưa hề nghĩ đến anh lại có thể chăm lo cho mình đến mức này. Cậu trốn ở trong ngực Lưu Đồng nức nở. Lưu Đồng không dám hỏi, vỗ nhè nhẹ lưng Ngu Y Kiệt dỗ dành:
“Y kiệt không khóc… Có anh ở đây rồi. Y Kiệt đừng sợ.”
Ngu Y Kiệt run rẩy gật đầu, nhưng là thẳng đến lúc ngủ cậu cũng không thể ngừng nức nở. Cảm nhận thân thể người bên gối run rẩy, Lưu Đồng nhẹ nhàng sờ sờ tay cùng cổ Ngu Y Kiệt, rất nóng. Lưu Đồng cho là cậu đang sợ, một mực ôm cậu không dám buông tay.
Ngu Y Kiệt ngủ cũng không tốt, nhắm mắt lại trong đầu liền xuất hiện cảnh tượng đáng sợ khi bị xâm phạm. Đầu đau muốn nứt ra, cũng không biết trải qua bao lâu, cậu liền mở to mắt. Cậu vốn nghĩ anh đã ngủ rồi, thế nhưng Lưu Đồng vẫn còn thức, trong mắt anh đều là đau lòng cùng xót xa nhìn cậu. Lưu Đồng đã buồn ngủ đến mức không mở nổi mắt, nhưng thấy Y Kiệt tỉnh liền lấy lại tinh thần. Anh nhoài người mở đèn nhỏ trên tủ đầu giường, sau đó nhẹ nhàng sờ trán Ngu Y Kiệt hỏi
“Y kiệt, thế nào rồi?”
“Đau đầu… Tonny… Sao anh còn chưa ngủ… Mấy giờ rồi ? Trời ạ, hai giờ rồi! Là em đánh thức anh đúng không?”
“Tonny không ngủ…”
Cổ họng Ngu Y Kiệt rất đau, thân thể cũng cảm thấy rất lạnh, cậu biết mình phát sốt rồi. Ngu Y Kiệt khàn khàn tiếng hỏi Lưu đồng
“Sao lại không ngủ?”
“Tonny không ngủ… Tonny ngủ…Y Kiệt mới bị người xấu khi dễ… Tonny không ngủ.”