Đám đạo sĩ xấu hổ bỏ trốn, Nữ Bạt cũng không có ý
đuổi theo. Cô ta vốn không có hứng thú với mấy việc thù hận thế tục. Tất cả
hứng thú của Bạt chỉ tập trung vào Phàn Thiếu Hoàng mà thôi. Khi mọi chuyện đã
xong, Bạt lập tức đi vào trong, canh chừng bên cạnh Phàn Thiếu Hoàng.
Xảo Nhi lo lắng những tên đạo sĩ này lại xảy ra
sự cố. Cô dùng phép ẩn giấu hơi thở theo dõi phía sau họ. Cho đến khi đối
phương ra khỏi Quan Thiên Uyển cô mới yên tâm. Trên đoạn đường theo dõi này Xảo
Nhi phát hiện ra có điều khác lạ -- Có thứ gì đó trong cơ thể mình vậy?
Giống như có một luồng khí nóng chạy khắp người
cô. Lúc đầu cô chỉ cho rằng thời tiết nóng bức, cũng không chú ý. Đến lúc này
khi làm phép lại cảm giác dị thường. Cô đọc qua rất nhiều sách, cảm thấy cái
này như là pháp lực. Nhưng pháp luật của cô ở đâu ra?
Cô làm phép lần nữa, pháp luật đến từ bên ngoài
lại tinh khiết tường hòa, từ từ di chuyển trong cơ thể cô. Trong lòng cô hoài
nghi, lúc này trời sáng choang, cô cũng không tìm ra được ai để hỏi. Cô trở về
Quan Thiên Uyển, mấy tiểu đạo sĩ đang bận rộn trấn an khách hành hương. Trên
thực tế, mấy người khách hành hương này cũng không cần trấn an. Không có ai
trong bọn họ kinh sợ, những vẻ mặt kia lại có vẻ như vui mừng...
Lúc Xảo Nhi đi vào phòng. Phàn Thiếu Hoàng vẫn
còn đang ngủ. Bạt ngồi bên cạnh hắn, bàn tay cô ta cầm lấy tay hắn. Vóc người
cao to của Phàn Thiếu Hoàng bên cạnh thân thể khổng lồ của Bạt cũng nổi bật lên
vẻ nhỏ bé.
Xảo Nhi đọc qua nhiều sách, đối với chuyện kết
tiên cơ cũng hiểu được chút ít "Trong thời gian ngắn sợ rằng anh ta cũng
sẽ không tỉnh lại. Cần gì cô phải trông chừng."
Bạt mím môi, giọng nói mang theo tiếng cười
"Cô không hiểu đâu."
Đúng vậy cô không hiểu được. Cô biết tôi sống bao
lâu không? Cô biết tôi và chàng quen nhau bao lâu và chia xa bao lâu sao? Cô có
thể đếm được mỗi một hạt cát trên bờ biển như tôi ư?
Ký ức dài đằng đẵng như sinh mệnh. Những thứ thảm
hại và huy hoàng, thù hận và ân ái từng trải qua. Chàng đã quên mất, chỉ còn
tôi nhớ mãi không quên.
Xảo Nhi không hiểu "Nếu như cô thật sự thích
anh ta. Sao không đổi lại hình dáng... Ặc, đổi lại gần giống hình dáng của loài
người một chút? Dù sao cùng chủng tộc cũng dễ dàng khiến anh ta vui vẻ
hơn."
Lúc này Bạt mới quay đầu. Trong mắt cô ta có
những đường vân kỳ lạ di chuyển, như biết đọc được ý nghĩ của người ta. Xảo Nhi
không dám nhìn lâu vào mắt Bạt, vội vàng quay mặt đi. Bạt chỉ cười hì hì, rồi
nói "Tôi như thế không đẹp ư?"
Bạt nghiêng đầu le lưỡi, lặng lẽ làm ra vẻ mặt
đáng yêu. Vẻ mặt đó vẫn thường xuyên xuất hiện trong cơn ác mộng nhiều năm sau
này của Xảo Nhi.
Buổi tối, đạo trưởng Hách gia vẫn dạy học cho các
cương thi và tiểu yêu. Quỷ Xa đến cửa sổ rình coi Phàn Thiếu Hoàng bị Bạt đâm
vào mắt bị thương. Nó không dám mắng Bạt, chỉ núp trong góc tường dụi mắt mình.
Đây cũng là điểm khiến Xảo Nhi bội phục -- Mắt của Quỷ Xa nhiều như thế mà chỉ
đâm một cái đã trúng hai cái. Thật đúng là công phu thật cao...
Tất cả cương thi đều nghe giảng bài trên bờ cát.
Duy chỉ có cương thi mắt xanh mới vừa ngoi lên đã bị Xảo Nhi lôi vào nhà gỗ.
Bạt vẫn ôm Phàn Thiếu Hoàng hôn mê phơi ánh trăng
trên bờ biển, thấy cảnh như thế tinh thần lập tức tỉnh táo. Trong thoáng chốc,
hai mắt lóe lên ánh sáng gian tặc "Đêm đen gió giật, trai đơn gái chiếc,
khó dằn lòng nỗi... Mau, Quỷ Xa lên đi!"
............
Hai người đi vào căn nhà nhỏ. Xác định không có
ai theo dõi, Xảo Nhi mới viết chữ lên ngực của cương thi mắt xanh. Cô cũng
không ngu ngốc, Phàn Thiếu Cảnh bị rút đi một phần lớn chân nguyên, trong thân
thể của mình lại có được tu vi bất ngờ...
Đôi mắt của cô long lanh như biển đêm, dịu dàng
nhìn thấu triệt để tất cả. Không hề ngoằn ngoèo, cô cứ hỏi thẳng nó: Là anh làm
sao?
Cương thi mắt xanh nhìn cô thật lâu. Dường như đó
chính là hình phạt nghiêm khắc nhất trên thế gian này. Ngay cả lời nói dối nó
cũng không thể thốt ra, cho nên lẳng lặng thừa nhận trong tay cô.
"Tại sao?" Xảo Nhi không biết phải hiểu
nó thế nào. Cô rất sợ "Đạo trưởng Phàn Thiếu Cảnh là một người tốt. Tại
sao anh lại làm tổn thương anh ấy chứ?"
Đôi mắt cô ngân ngấn. Trong truyền thuyết, cương
thi ăn tươi nuốt sống, đại gian đại ác khó dung. Cô sợ nó lệch khỏi chánh đạo
của loài người, lại không biết phải hướng nó phát triển theo hướng nào.
Cương thi mắt xanh hơi sốt ruột vò đầu mình. Đứng
thẳng xoay đầu né tránh không dám nhìn Xảo Nhi. Cứ như thế một hồi lâu không có
động tĩnh gì, nó lại lặng lẽ liếc mắt nhìn cô, lại thấy trong mắt cô sắp đổ lệ,
dáng vẻ như sắp khóc òa.
Nó luống cuống đưa tay lau mắt cô, lại nói thì
thầm liên miên bên tai cô. Tay của nó vẫn lạnh như băng. Xảo Nhi giơ tay cầm
lấy, mỗi đường vân trong lòng bàn tay cô đều vô cùng quen thuộc. Cuối cùng cô
không nhịn được rơi lệ.
Cương thi mắt xanh lo sợ trong lòng, bế cô lên đi
đi lại lại trong nhà gỗ. Trong miệng còn ngâm nga bài hát ru gì đó. Nó đã thấy
rất nhiều người dỗ trẻ con khóc nỉ non như thế. Nó nhớ được mỗi khi loài người
khóc, đều phải dỗ dành thế này.
Hai tay Xảo Nhi choàng qua cổ của nó. Thân thể nó
vẫn sạch sẽ như cũ, tản ra mùi thơm thoang thoảng. Cô viết chữ lên ngực nó
"Anh hãy hứa với em. Sau này cho dù có như thế nào, cũng không được hút
máu người, được hay không?"
Cương thi mắt xanh lại nhẹ nhàng gật đầu, giống
như đồng ý với mấy việc vặt vãnh với cô như ngày xưa.
Xảo Nhi rúc vào ngực của nó. Nó ôm cô đi qua đi
lại trên bờ cát. Ánh trăng chiếu khắp bãi biễn, bọt sóng trắng xóa lấp lánh.
Đám cương thi cũng ngưng học, ngây ngô nhìn Lão Nhị ôm Lão Đại trên bờ cát dài.
Ngoại trừ việc đi tới đi lui, còn ngâm nga bài hát dân gian không ra giai điệu
gì.
Ngày kế, Phàn Thiếu Hoàng đã tỉnh lại. Vết thương
cũng cũng lành. Chỉ có điều hành động vẫn không nhanh nhẹn như lúc trước. Bạt
kết tiên cơ có thể sau này khiến hắn tu luyện nhanh gấp rưỡi. Lần này bị trục
xuất khỏi sư môn, xem kỹ cũng không có gì tổn thất.
Bạt cầm chén thuốc đưa đến. Cô ta rất thích xem
dáng vẻ cau có khi hắn nhìn chén thuốc. Có ai biết được, Ứng Long dám đánh nhau
với Hà Bá, dám thay Đại Vũ trị thủy, dám đánh một trận với Xi Vưu(1);
Không sợ trời không sợ đất, lại sợ uống thuốc...
Cô ta cảm thấy rất vui mừng, đã nhiều năm tháng
qua đi, cô lại có thể nhìn thấy dáng vẻ ngày xưa trên người hắn. Cho nên cũng
không quan tâm đến việc có ích hay không. Thế là cô lấy rất nhiều thuốc cho hắn
uống, chỉ vì muốn xem vẻ mặt đau khổ của Phàn Thiếu Hoàng.
Dĩ nhiên, Phàn Thiếu Hoàng không hề vui mừng. Hắn
trợn mắt nhìn chén thuốc đối diện --- Làm gì đây, sao nhiều thuốc vậy chứ?
May mà Bạt cũng không thể nán lại trên nhân thế
lâu. Cô ta vốn là Hỏa Thần, hỏa nguyên trong cơ thể rất nặng. Lại thêm phần lây
dích trọc khí(2) nhân
gian, nơi cô ở sẽ là đất đai cằn cõi ngàn năm, bệnh dịch hoành hành. Cho dù
Thần giới không phát hiện ra cô trốn ra được, cô cũng phải trở về ma giới.
Những ngày qua, Bạt cũng khá thích Xảo Nhi. Lúc
gần đi đã tặng Xảo Nhi Ánh Thế Kính. Xảo Nhi vô cùng yêu thích. Vì yêu ai yêu
cả đường đi lối về, nên ngay cả Bạt, Xảo Nhi cũng cảm thấy không tệ.
Ngày Bạt đi, chỉ có Xảo Nhi tiễn cô ta. Phàn
Thiếu Hoàng không hề hay biết. Dĩ nhiên nếu như hắn biết chắc chắn sẽ rất vui
sướng. Lúc gần đi, Bạt cố ý đi xuống biển, dứt khoát để lại dấu môi son trên
mặt đám con cháu của mình. Đám cương thi hoảng sợ đến mức bỏ chạy tán loạn. Mặt
biển tại Quan Thiên Uyển dậy sóng mãnh liệt, giống như biển động.
Lúc Bạt đi, Xảo Nhi tiễn cô ta đến tận chân núi.
Bạt rất vui, thỉnh thoảng dùng mũi giày trêu đùa mấy hoa cỏ dại ven đường. Cuối
cùng lấy một đóa cài lên tóc Xảo Nhi "Trở về đi, tôi đi đây."
Xảo Nhi nhìn Bạt càng lúc càng xa. Cuối cùng,
không còn thấy bóng dáng màu hông kia đâu nữa. Cô hơi có cảm giác buồn bã. Dù
gì cũng đã sống chung với nhau rất nhiều ngày tháng. Kết quả là đừng nói bạn cũ
tri giao, ngay cả người đưa tiễn cũng không có một ai.
Cô một mình âm thầm tự buồn bã một mình. Bên kia,
Bạt ngỡ đã đi xa lại lặng lẽ quay lại. Cô ta nói dịu dàng bên tai Xảo Nhi
"Đừng thương tâm, mặc dù cô không quốc sắc thiên hương bằng tôi, hoho,
nhưng cũng đâu có xấu." =.=
Bạt nói xong lại đi về phía trước. Xảo Nhi đưa
mắt nhìn theo, một hồi lâu Bạt lại xuất hiện "Đúng rồi, đừng quên dặn
chàng uống thuốc đúng hạn, hì hì thật muốn ở lâu thêm một chút."
.............
Xảo Nhi lại đưa mắt nhìn cô ta rời đi lần nữa.
Một lúc lâu sau cô ta lại quay lại, vẻ mặt nghiêm túc, nhưng trong đôi mắt mang
theo chút nghịch ngợm "Cái đứa cháu Mắt Xanh của tôi, rất trung hậu đàng
hoàng, cô không được ăn hiếp nó nhé. Đúng rồi, thật ra cương thi cũng có thể
cùng con người hoan ái. Dù sao toàn thân nó cũng cứng rắn, không khác loài
người các người nhiều lắm. Nhất định cô phải thử xem nhé..."
Lần này Xảo Nhi cũng ném nỗi đau buồn lên đến 9
tầng mây. Lập tức mếu máo nhìn chiếc thùng nước đại bát quái này. Bạt, cô có
thể cút, thật đó...
Bạt đi thật, Xảo Nhi im lặng nhìn theo bóng dáng
cô trực tiếp biến mất vào hư không. Mới hiểu ra hình ảnh cô đơn bước đi mấy lần
lúc nãy cũng chỉ trêu chọc Xảo Nhi thôi....
(1) Xi Vưu: Tham
khảo tạihttp://vi.wikipedia.org/wiki/Xi_V%C6%B0u