Ngày hôm đó, lão đạo Xung
Linh lại tới, vẫn là viết phù văn cho cương thi mắt xanh.
Bỗng nhiên Xảo Nhi xuất hiện
ý tưởng, nếu như mình cũng học được điễn văn này, không phải có thể nói chuyện
với nó sao?
Cô nghiêng đầu suy nghĩ hồi
lâu, đưa tay muốn đánh thức cương thi mắt xanh đang lim dim trong quan tài.
Cương thi mắt xanh đã quá quen với những ý tưởng đột phát của cô, nó giữ vững
tư thế, không hề nhúc nhích.
Xảo Nhi đẩy hồi lâu không
thấy nó có phản ứng, hơi ngờ vực, kê sát mặt vào cẩn thận xem xét, phát hiện nó
lại đang giả bộ ngủ.
------------
Cô gục trên người nó, lại
lấy tay sờ sờ chà chà lỗ tai nó: "Anh dạy tôi viết điễn văn kia có được
hay không?"
Một hồi lâu, nó không nghe
động tĩnh gì nữa, lặng lẽ mở mắt, nhìn thấy hai mắt Xảo Nhi đang mở to trợn lên
nhìn nó.
Nó đưa tay hất bàn tay cô
đang nắm lỗ tai mình, Xảo Nhi lại kề sát vào nó "Dạy tôi đi."
Nó nghe chẳng hiểu gì. Xảo Nhi xốc nắp quan tài
ra, leo ra bên ngoài, đốt đuốc trong hang động lên. Cầm lá bùa ở trước quan tài
của lão đạo Xung Linh khoa tay múa chân với nó. Nó cũng nhận lấy lá bùa, ngó
Xảo Nhi đang ra dấu trước mặt.
Xảo Nhi đổ mồ hôi "Tôi không giỡn đâu, anh
dạy tôi viết cái này đi."
Cương thi mắt xanh nhìn cô hồi lâu, vẫn không
giải thích được ý nghĩa. Xảo Nhi vẽ những chữ viết cong cong quẹo quẹo quái dị
của lá bùa lên mặt đất "Viết chữ, biết không? Anh dạy tôi đi."
Lần này, cương thi kia như hiểu được, nó nhận lấy
lá bùa, nghiêng đầu, híp mắt suy nghĩ khá lâu. Rốt cuộc dùng ngón tay viết chữ
lên mặt đất. Viết xong, Xảo Nhi bắt chước viết lại hai lần, bộ dạng nó rất vui
sướng. Nhưng Xảo Nhi lại hỏi "Chữ này có ý nghĩa gì?"
Cương thi mắt xanh tựa như cũng biết cô không
hiểu. Nó đi tới đi lui hai vòng ở cửa động, đột nhiên nó "a" lên, té
trên mặt đất, giả chết.
Xảo Nhi vui mừng "Đó là chữ chết?"
Cô cũng bắt chước theo cương thi mắt xanh,
"a" lên rồi ngã ra đất, giả chết. Cương thi mắt xanh nghi ngờ đưa tay
chọc chọc cô, một người một thi cứ thế chơi đùa không ngừng nghỉ trong hang
động.
Từ đó, Xảo Nhi có việc làm để giết thời gian qua
mùa đông -- Đó là tập viết.
Trên vách, trên đất trong hang tràn ngập chữ viết
của cô. Ban đầu hết sức vụng về, nhưng cô luyện tập vô cùng chăm chỉ. Những ý
nghĩ của các chữ này, thường là do nó ra dấu, cô đoán. Có lẽ cũng không chính
xác, nhưng ý cơ bản cô cũng đoán được tám chín phần.
Ban ngày trong quan tài rất nhàm chán, nó cũng
vui vẻ dạy cô để giải sầu. Điễn văn cũng không có truyền lưu nhiều, phần lớn
chỉ là những từ ngữ ngắn gọn -- Dù sao đó cũng là tiếng mẹ đẻ của tà vật, bằng
sự thông minh của người đời, cao lắm chỉ lưu truyền được năm sáu ngàn chữ, làm
sao có thể diễn giải được hết chứ?
Thầy giáo này của Xảo Nhi thật sự không tệ.
Mà Xảo Nhi từ nhỏ đã sinh ra trong gia đình nghèo
khó, quen làm việc nặng trong phủ Liễu viên ngoại. Đây cũng là lần đầu tiên cô
tập viết, nên lúc đầu cũng không nhớ được. Khi đó cương thi mắt xanh bực mình
nhắm mắt giả chết, không nhúc nhích.
Nó coi như đang chơi đùa với cô, chỉ có khi tâm
tình rất vui mới có thể kiên nhẫn dạy cô. Xảo Nhi chỉ đành phải dùng mọi cách
lấy lòng nó. Mỗi lần cũng ôm cổ nó khen ngợi "Đứng lên đi, tôi biết anh là
người đàn ông tốt nhất, đừng tức giận nữa, tôi sẽ chăm chỉ hơn. Anh đứng lên đi
mà..."
Nó thích cô dán lên lỗ tai nhẹ giọng nói chuyện
với nó như thế. Cho nên mỗi lần cô chọc nó tức giận, lại rủ rỉ bên tai nó, nó
sẽ đứng dậy dạy cô.
Một lúc sau, Xảo Nhi cũng biết, nó thích mềm
không thích cứng. Cho nên thường xuyên lần lượt mang trái cây gì đó lấy lòng
nó. Đương nhiên nó không ăn trái cây, nhưng đối với bất kỳ thức ăn gì đưa nó
nếm trước, nó rõ ràng vô cùng vui vẻ, cho nên sau đó cũng sẽ dốc lòng dạy cô viết
chữ.
Những trái cây kia đưa cho nó, cuối cùng vẫn là
rơi vào miệng của Xảo Nhi không thiếu một trái. Xảo Nhi nghĩ đây có lẽ là đạo
lý mà mọi người thích cúng bái thần linh -- Đồ này dâng lên, nhiều lắm thần
linh chỉ xem qua chút, tìm chút cảm giác ưu việt, mà cuối cùng mình lại là
người ăn.
Cho nên nói ra, cõi đời này thật sự là không có
chuyện gì có lời bằng đi cúng bái thần linh.
Vào một đêm, cương thi mắt xanh vẫn cõng Xảo Nhi
đến thành Tương Dương cách núi bốn mươi dặm để quấy rối. Khi trở về, cương thi
mắt xanh phát hiện ra một nơi có linh khí dồi dào, vì thế dừng lại đây hút linh
khí đất trời. Xảo Nhi lại ở bên cạnh chơi đùa.
Đột nhiên phía sâu trong rừng cây vang lên tiếng
người, mơ hồ còn xen lẫn tiếng dã thú tru thấp. Xảo Nhi tò mò định đi xem,
nhưng hành động của cương thi mắt xanh nhanh hơn cô rất nhiều. Đầu cô còn chưa
ló ra, đã lần nữa nằm trên vai nó.
Đến một nơi khá cao, cô nhanh chóng nhìn thấy
nguyên là hai đạo sĩ đánh một con cương thi. Cương thi kia tránh né bùa hỏa,
hành động nhanh lẹ, nhìn ra cũng có chút đạo hạnh.
Đương nhiên cương thi mắt xanh cũng đã nhìn thấy,
đứng phía sau quan sát khá lâu. Thấy cương thi kia sắp không địch lại, Xảo Nhi
lại hơi không đành lòng.
Cô từng nghe những truyền thuyết về tà vật này.
Trong truyền thuyết kia, cương thi ma quỷ luôn ăn tươi nuốt sống, giết người
không chớp mắt. Nhưng ngoài đời thật, bọn chúng cũng rất đáng thương. Loài
người, cũng không có bé nhỏ yếu ớt như trong truyền thuyết miêu tả. Những việc
trong truyền thuyết hở chút là làm phúc thiên hạ, cứu vớt thương sinh thật ra
lại rất buồn cười. Một đứa bé loài người mười tuổi đã thông minh, nhưng những
thần linh yêu ma kia dốc lòng tu luyện bao nhiêu năm mới được như thế?
Tuổi thọ loại người tuy ngắn, nhưng tốc độ sinh
sôi nảy nở còn nhanh chóng vượt xa so với thần linh yêu ma. Cho nên nếu bàn về
kéo dài chủng tộc, nhiều năm sau, có lẽ thần linh cũng suy sụp, yêu ma cũng bị
diệt sạch. Nhưng loài người, tất nhiên có thể truyền thừa đời đời, không ngừng
sinh sôi.
Xảo Nhi nhìn thấy con cương thi sắp bị loài người
giết này, trong lòng mang tâm tình của một kẻ mạnh thương hại cho một kẻ yếu.
Hãy nhìn xem, thật ra loài người chưa bao giờ cần ai cứu rỗi. Dã thú ăn thịt
người, cho nên có thợ săn. Cương thi hút máu người, cho nên có đạo sĩ.
Vô số thiện nam tín nữ nực cười cầu xin thần linh
che chở. Họ không biết lực lượng mạnh nhất, thật ra là loài người mình. Có lẽ
câu Nhân Định Thắng Thiên sẽ không đúng hoàn toàn, nhưng trời muốn thắng người,
chẳng lẽ không khó hơn hay sao?
Cương thi mắt xanh vẫn còn đang ở chổ tối. Hai
đạo sĩ kia nhanh chóng xử lý con cương thi kia. Đột nhiên cương thi mắt xanh
nhe nanh nhảy ra, hai đạo sĩ cũng sợ mất hồn, đợi đến lúc thấy rõ thì sắc mặt
đại biến -- Con cương thi này có mắt màu xanh lá, hiển nhiên đã là đại cương
thi biết bay, đáng sợ hơn là nó lại còn cõng một cô gái.
Hai đạo sĩ liếc mắt nhìn nhau, đều kinh hãi vô
cùng. Mặc dù trong sách cổ cũng có ghi lại, có một số yêu ma có thể thu phục
làm tọa kỵ, nhưng có thể cưỡi đại cương thi biết bay thì phải là thần thánh
phương nào chứ?
Hai người đó cũng không dám trì hoãn, khó khăn bỏ
trốn.
Cương thi mắt xanh nhìn con cương thi nằm trên mặt
đất hồi lâu. Cương thi kia vẫn chưa chết, còn đang khẽ run run. Xảo Nhi cho
rằng nó muốn cứu con kia, không ngờ nó đưa tay chụp lên đầu của con kia, luồn
sáng xanh lục từ đỉnh đầu của cương thi kia xông ra, chảy vào thân thể nó.
Một hồi lâu Xảo Nhi mới hiểu được -- Nó đang hút
linh lực của cương thi kia,
Cuối cùng cương thi kia cũng không còn sức phản
kháng, khi cương thi mắt xanh thu tay lại, nó đã không còn nhúc nhích. Xảo Nhi
không biết có phải cương thi đó đã chết hay không, nhưng trái tim cô lạnh lẽo
"Anh... Sao anh có thể làm vậy?"
Cô mở miệng, cũng không để ý nó không nghe hiểu
"Đây là anh thừa dịp cương thi gặp nguy có hiểu không? Huống chi nó vẫn là
đồng loại của anh. Anh không giúp nó cũng không sao, sao lại có thể bỏ đá xuống
giếng như vậy? Anh thật là quá đáng."
Đương nhiên cương thi mắt xanh nghe không hiểu cô
nói gì, vẫn cõng cô về núi. Nhưng Xảo Nhi vẫn canh cánh trong lòng "Không
ngờ tới anh lại là người như thế! Không đúng, phải là không nghĩ đến anh lại là
cương thi như thế."
Tựa như cương thi mắt xanh kia cũng cảm thấy cô
om sòm, nên khẽ rống cô. Xảo Nhi lại nổi nóng "Anh còn dám rống tôi, tôi
nói không đúng sao? Anh là tiểu nhân hèn hạ! Không đúng, là tiểu cương thi hèn
hạ."
Nó coi như không hiểu cô nói gì, nhưng nghe ra
cũng chẳng phải lời lẽ tốt đẹp. Cho nên nó cũng rất tức giận, lại cúi đầu gầm
thét.
Một người một thi cứ gây lộn như gà với vịt suốt
trên đường trở về, ai cũng vô cùng tức giận. Lúc trở lại hang động, Xảo Nhi vẫn
còn đang giận dỗi, mặc bốn lớp áo bông. Cương thi mắt xanh đưa tay mở ra, Xảo
Nhi lại giữ chặt không thèm để ý đến nó.
Nó biết đồ chơi này rất dễ bị thương, nên lúc
chơi đùa cùng cô cũng không bao giờ duỗi ra móng tay, cũng không quá mạnh, cho
nên giật hồi lâu cũng không giật xuống được.
Nó vô cùng khó hiểu, trợn tròn mắt quan sát Xảo
Nhi. Xảo Nhi quay mặt giả bộ ngủ, nó lại giật giật không xong, rốt cuộc sờ
soạng tay cô, viết chữ vào lòng bàn tay, là điễn văn. Xảo Nhi có thể phiên dịch
được -- Sao vậy?
Xảo Nhi việt lại lên ngực nó -- Tôi đang giận!
Nó đưa tay định viết lên ngực Xảo Nhi, Xảo Nhi
xấu hổ tức tối, vỗ lên tay nó.
Hôm đó, nó học được từ Xảo Nhi một loại tâm tình
gọi là giận dỗi. Thì ra sau khi chuyện chấm dứt, còn có thể tiếp tục tức giận.
Xảo Nhi học điễn văn không được nhiều, nó chỉ có
thể giải thích đơn giản với cô -- Tất cả cương thi, chỉ cần có thể, cũng sẽ làm
như vậy.
Đây chính là khác biệt chủng tộc. Thật ra sự
chênh lệch của động vật bậc cao và động vật cấp thấp, cũng không phải chỉ có
năng lực thông minh. Nếu nói về lĩnh vực tâm hồn, chẳng qua là bởi vì loài
người bị ràng buộc đạo đức, hiểu lễ nghi liêm sĩ, nhưng bọn chúng thì không.
Xảo Nhi cảm thấy việc này thật khó khơi thông. Cô
cũng không tìm được từ ngữ để diễn tả, chỉ đành phải vậy thôi. Cương thi mắt
xanh thấy cô không có viết gì nữa, lại vươn tay mở áo bông của cô.
Xảo Nhi không để ý đến nó, nó nhanh chóng mở ra
mấy lớp áo, ngay cả lớp áo trong cùng cũng muốn giật đi. Xảo Nhi cả giận, lúc
này mới nắm chặt lấy cổ áo, đọ sức với nó.
Nó thấy cô phản ứng lại, cũng vô cùng vui sướng,
nên càng hăng hái kéo tới kéo lui với cô.
Sáng sớm ngày kế, Xung Linh lão đạo đi vào hang
động, ông ta đốt sáng đuốc nhìn thấy mấy chữ cong vẹo trên vách hang và mặt
đất, chỉ nhìn trong giây lát, sắc mặt đã thay đổi lớn.
Tên đạo sĩ Tiểu Tứ cũng nhìn "Sư phụ, trên
đây viết cái gì vậy?"
Xung Linh lão đạo mang tâm sự nặng nề đổi thức ăn
và nước uống cho Xảo Nhi. Tuy có một số chữ trên kia, ngay cả ông ta cũng khó
phân biệt được. Nhưng ông ta có thể nhìn ra đây là cái gì.
Trong quan tài, Xảo Nhi vẫn gục trên người cương
thi mắt xanh. Cô hơi sợ lão đạo Xung Linh, vẫn nằm sát vào cương thi mắt xanh không
lên tiếng. Cây đuốc đốt sáng tỏa ra mùi tùng hương trong hang động mờ tối.
Trong lúc vô tình, Xảo Nhi thấy ánh mắt của ông
ta, thế nhưng trong đôi mắt kia lại có vài ý định giết chóc. Xảo Nhi rùng mình
hoảng sợ, vội vàng nhắm mắt lại giả bộ ngủ.