Nền văn minh Maya tiên đoán ngày 21 tháng 12 năm 2012 bóng đêm sẽ sập xuống, bình minh ngày 22 tháng 12 vĩnh viễn không xuất hiện.
Người nào cũng xem lời tiên tri ấy là xàm xí, ai tiêu phí thời gian cứ tiếp tục tiêu phí thời gian, ai ngây ngốc sống qua ngày cứ tiếp tục ngây ngốc sống qua ngày.
Bạn gái thậm chí còn bướng bỉnh yêu cầu kết hôn vào ngày 22 tháng 12 năm 2012, tuyên bố muốn cử hành một hôn lễ tận thế thật long trọng hoành tráng.
“Chẳng lẽ em không thấy chuyện đó rất không may mắn hả?” Châu Kiều bất lực đỡ trán.
Bạn gái hung dữ nguýt anh: “Vậy không kết hôn nữa.”
Châu Kiều lập tức chịu thua: “Nữ thần chọn ngày nào thì là ngày đó! Tiểu nhân tuyệt đối tuân theo!”
Bạn gái rốt cục cũng mỉm cười, ghé đến thưởng cho Châu Kiều một nụ hôn, Châu Kiều chìm đắm vào nụ hôn ngọt ngào này, anh nhắm mắt tưởng tượng cuộc sống sau hôn nhân.
Tính cách của bạn gái ngoại trừ hơi điêu ngoa, còn những mặt khác đều tốt không chỗ chê, dáng người ngoại hình tuyệt vời, quan trọng nhất là có vòng một rất đáng kiêu hãnh, bọn anh là bạn thời đại học, năm nhất thì hai người nhất kiến chung tình, qua lại 4 năm, giữa thời gian ấy cũng chia tay tái hợp chia tay tái hợp miết, bởi vì bạn gái thật sự quá xuất sắc, luôn có đám thanh niên cố gắng thọc gậy bánh xe, Châu Kiều với tinh thần chiến binh NTR kiên cường vượt khó xông lên, cuối cùng vào năm thứ 4 hai người quen nhau, anh cầu hôn thành công. Vì đã từng mất đi, nên Châu Kiều đặc biệt trân trọng bạn gái, cô ấy khá tùy hứng cũng khá điêu ngoa, nhưng Châu Kiều có thể nhịn thì sẽ nhịn.
Nhẫn kết hôn là do Châu Kiều bớt ăn bớt mặc cộng thêm vay tiền mua, bạn gái rất ngưỡng mộ lòng chân thành ấy, chuyến du lịch trăng mật được đặt tại Thanh Đảo, bạn gái thích biển, luôn huyên thuyên muốn ngắm mặt trời mọc ở ven biển, mặc dù đau lòng cho số tiền chi ra nhưng đổi lấy được sự ngọt ngào ấm áp của bạn gái cũng xem như xứng đáng.
Quả thật Châu Kiều vẫn luôn tâm niệm mong ngóng đến ngày 22 tháng 12 năm 2012.
Anh tin chắc rằng đến ngày hôm đó, bạn gái sẽ mặc chiếc váy cưới tinh khôi xinh đẹp, cầm đóa hoa tươi, thanh nhã bước trên thảm đỏ đến chỗ Châu Kiều, bọn họ sẽ đối diện nhau giữa tiếng chúc phúc của người thân bạn bè, mỉm cười, trao nhẫn, hôn môi, ôm nhau.
Thậm chí Châu Kiều chưa từng gọi bạn gái là “vợ”, chỉ vì giữ lại cho ngày hôn lễ, trong ánh nhìn rửa tội của tất cả mọi người thâm tình gọi cô ấy.
Nhưng, ngay ngày hôn lễ, Châu Kiều giơ tay che khuất tia nắng chiếu xuống mặt mình xuyên qua cửa sổ, anh dần hé mở mắt, dán mắt vào đèn bàn hình cá sấu ở đầu giường, ngây đơ trong chốc lát.
Lúc dẫn bạn gái đi dạo trong cửa hàng gia đình, Châu Kiều ngay tức khắc chọn trúng cái đèn bàn đó, nhưng không chờ anh mở miệng, bạn gái đã cầm đèn thủy tinh màu hồng phấn đi tính tiền.
Thế thì vì sao bây giờ nó lại xuất hiện trên đầu giường Châu Kiều?
Châu Kiều chuyển tầm mắt sang cái đồng hồ báo thức bên cạnh đèn bàn: 12:30.
Anh giãy nảy nhảy xuống giường như cá chép, lòng lạnh ngắt đi một nửa.
Châu Kiều nhớ tối hôm qua mình rõ ràng có đặt báo thức trước rồi mà!
Anh luống cuống tìm quần áo mặc, thì phát hiện trên giường chỉ có chiếc áo thun chưa từng thấy qua, nhãn hiệu nước ngoài hoàn toàn xa lạ, không hề có bộ âu phục chú rể đêm trước xếp gọn gàng để trên giường!
Đã vậy ——
Châu Kiều nhìn ngắm bốn phía, cách trang trí xa lạ trần nhà xa lạ dụng cụ xa lạ, đây không phải phòng ngủ của anh.
Hoặc có thể nói không phải nhà của Châu Kiều.
Châu Kiều bắt bản thân phải bình tĩnh, cẩn thận nhớ lại chuyện tối hôm qua.
Đầu tiên là bị đám bạn kéo vào bar tham gia cái gì mà tiệc độc thân cuối cùng, xong anh đưa thằng bạn say khướt về nhà trọ của nó, rồi tự mình bắt xe về. Sắp ngủ thì gọi cho bạn gái, Châu Kiều nhớ cô ấy nói rất dịu dàng: “Đây là cuộc điện thoại cuối cùng chúng ta lấy thân phận bạn trai bạn gái gọi cho nhau đấy nha.”
Hiếm khi bạn gái dịu dàng như thế, nên rất lâu sau Châu Kiều cũng không nỡ cúp điện thoại, đến khi bạn gái dữ dằn ra lệnh: “Mau ngủ đi! Ngày mai mà dám đến muộn nửa giây ly hôn tại chỗ!”
Vậy là anh cúp máy rồi đi ngủ sớm.
Chỉ có điều vẫn ngủ dậy muộn, còn muộn đến quá đáng.
Thế nhưng với tính cách của bạn gái, Châu Kiều trễ thế này, cô ấy chắc chắn sẽ thẹn quá hóa giận mặc áo cưới trực tiếp xông vào nhà anh đâm chết anh ngay tại chỗ. Mà vì sao mãi đến giờ vẫn không có động tĩnh gì? Đừng nói chạy đến đây đâm chết anh, ngay cả một cú điện thoại cũng không có.
Châu Kiều sinh nghi trong lòng, ôm quyết tâm quyết tử gọi điện thoại tạ tội với bạn gái, nhưng cái iphone 4 hay 5 gì đó trên bàn vốn không phải điện thoại của anh, Châu Kiều rất trung thành bất khuất với Đảng Nokia, ngay lúc Châu Kiều “như hòa thượng sờ mãi không thấy tóc” thì cửa phòng ngủ bị đẩy khẽ, một người đàn ông xa lạ bưng khay thức ăn đến, ngũ quan điển trai, mỉm cười dịu dàng hỏi: “Tỉnh rồi? Anh làm sandwich rồi đây, ăn chút đi.”
Châu Kiều đơ người ngồi trên giường, lắp bắp hỏi: “Anh… là ai?”
Người đàn ông đặt khay thức ăn xuống bước đến chỗ Châu Kiều, Châu Kiều thấy thân hình cao lớn của y ngày càng áp sát thì dấy lên nỗi hoang mang không tên, anh theo bản năng lùi ra sau, đầu đập vào tường, người đàn ông đến gần Châu Kiều, giơ tay xoa chỗ bị đập: “Sao không cẩn thận vậy?”
Châu Kiều nuốt ngụm nước bọt, trong đầu xoay vần vô số dấu chấm hỏi.
Sao người đàn ông trước mắt lại thân mật với mình thế chứ! Hai người thân quen lắm hả?
Tại sao mình lại xuất hiện ở đây? Rốt cục người đàn ông này là ai? Là y đưa mình đến đây? Bắt cóc? Vơ vét? Sát nhân biến thái liên hoàn?
“Anh vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi,” Châu Kiều cảnh giác cách xa y một mét, hỏi, “Anh là ai? Đây là đâu? Sao tôi lại ở đây?”
Người đàn ông bất đắc dĩ cười khổ: “Anh tên Thiện Tịch, đây là nhà anh, em là người yêu của anh, đương nhiên sẽ ở với anh rồi.”
Nói xong lại giơ tay xoa đầu Châu Kiều: “Thỏa mãn chưa?”
Châu Kiểu nổi da gà toàn thân, anh nhìn y bằng vẻ mặt như ăn phải ruồi bọ, nửa ngày cũng không tiêu hóa nổi lời y nói.
Đây là nhà của y? Y là người yêu của anh?! Viết chuyện cười gì đấy!
Châu Kiều bắt đầu hoài nghi bản thân có phải xuyên vào nhân vật nữ chính trong tiểu thuyết ngôn tình, có sắc đẹp tuyệt trần, chỉ số IQ thiên tài với gia thế không ai sánh kịp không?
Tiếp theo có lẽ anh nên tìm một tấm gương để soi mặt xem có xảy ra biến hóa nào khác?
“Châu Kiều, đừng nghịch nữa, ăn điểm tâm đi.” Người đàn ông nói.
Y gọi tên của mình, xem ra không hề xuyên qua. Châu Kiều thở phào.
Chờ đã, bây giờ quan trọng nhất là hôn lễ! Bất luận anh là nữ chính ngôn tình hay là sát nhân biến thái liên hoàn thì hiện tại điều quan trọng nhất là gọi điện thoại tạ tội với bạn gái!
Châu Kiều vội vàng bước xuống giường, phát hiện mình chỉ mặc một cái quần lót chữ nhật (boxer briefs), còn người đàn ông lại đang đứng bên nghiêm túc đánh giá mình, anh lúng túng chỉ áo thun với quần jean không biết nhãn hiệu nước nào nằm trên giường hỏi: “Có thể cho tôi mượn mặc tạm không?”
Y cười khẽ: “Nói ngốc gì vậy, đó không phải quần áo của em sao?”
Châu Kiều ba chân bốn cẳng mặc quần áo tử tế, lại chỉ điện thoại nằm trên bàn: “Có thể cho tôi mượn dùng không?”
Dường như người đàn ông ý thức được chỗ nào là lạ, anh ta nhíu mày im lặng.
Châu Kiều mặc kệ, cầm điện thoại lên bấm số bạn gái, đầu kia truyền đến giọng nữ máy móc: “Số máy quý khách vừa gọi hiện không có thật, xin quý khách vui lòng kiểm tra lại.”
Không thể nào, rõ ràng tối hôm qua vừa mới gọi nói chuyện mà.
Châu Kiều bấm nhiều lần, đáp lại anh vẫn là giọng nữ lạnh nhạt kia.
Hai tay anh run rẩy dữ dội, nhìn thấy thời gian hiển thị trên màn hình điện thoại là: Ngày 21 tháng 12 năm 2015.
Chắc chắn là điện thoại có vấn đề rồi, luôn như thế mà, dù có là dòng điện thoại nào hoặc nhiều hoặc ít cũng đều sẽ có chút vấn đề, màn hình trắng, tự động tắt nguồn, chuông báo không đúng giờ đặt, sai thời gian vân vân.
Chắc chắn là vậy.
Nhưng mà.
Lịch trên tường, quảng cáo trên ti vi, trang bìa cuốn tạp chí nằm trên bàn đều ghi những chữ thật to (năm 2015).
—— Tất cả những chuyện này mẹ nó rốt cục bị quái quỷ gì?