Buổi sáng mơ mơ màng màng dậy lại ngửi được một cỗ hương, Kiều Mạch còn chưa tỉnh táo, liền nghe thấy bụng mình ục ục kêu vang.
Cửa phòng ngủ được đóng kín, ngăn cản thanh âm, lại ngăn cản không được mùi thức ăn, Kiều Mạch ở trên giường lăn lộn mấy cái, nhịn không được đi theo mùi hương đi ra ngoài.
Đinh Thu Vinh ở trong bếp bận rộn, trên người chỉ mặc một bộ đồ mỏng (đồ ngủ đấy! Không có ý câu nhân), Kiều Mạch như du hồn mơ mơ màng màng đi qua, từ phía sau ôm eo hắn, lười biếng đem đầu mình đặt ở trên vai hắn.
“Dậy rồi?” Đinh Thu Vinh nói nhưng động tác tay không dừng.
“Ừ.”
Đinh Thu Vinh vặn vẹo đầu, dùng khuỷu tay đẩy anh: “Mau đi đánh răng.”
“Ừm.” Kiều Mạch chậm rì rì buông tay, xoay người đi đánh răng.
Anh mới vừa tỉnh ngủ, cảm giác đầu mình có điểm không minh mẫn.
Chờ đến đánh răng xong, rửa mặt xong, lúc sau, mới xem như hoàn toàn tỉnh táo, ngồi trên sô pha, Đinh Thu Vinh đã làm xong bữa sáng.
Trên bàn cơm chén đũa đã dọn xong, cháo gạo kê, trứng chiên và bánh, bên tay phải còn đặt một ly sữa bò ấm áp, có thể nói là đảm đang vô cùng.
Kiều Mạch uống một ngụm sữa bò, cảm thấy mình lại bị Đinh Thu Vinh dưỡng rồi, sớm hay muộn dáng người sẽ biến dạng.
“Không ăn được à?” Nhìn Kiều Mạch ngơ ngác nhìn đĩa đò ăn cua mình mình, Đinh Thu Vinh một bên lấy cho bản thân một bát cháo, một bên hỏi.
Kiều Mạch lắc đầu.
Đinh Thu Vinh cười cười, ôn hòa nói: “Vậy anh nhanh ăn đi, bằng không đợi lát nữa bị muộn đấy.”
“Được.” Kiều Mạch buông ly sữa bò trong tay, cắp một khối bánh nhỏ ném vào trong miệng.
Z thị kẹt xe nghiêm trọng, nhà cách công ty cũng không gần, Kiều Mạch mỗi lần đều yêu cầu ra cửa trước một giờ mới có thể cam đoan mình không muộn. Công ty Đinh Thu Vinh hình như ở rất gần, bất quá Kiều Mạch không phải đặc biệt tìm hiểu rõ, sau khi hai người ở bên nhau, mỗi lần đều là hắn lái xe đưa anh đến dưới lầu công ty sau đó mới đi làm, thoạt nhìn thật nhàn nhã.
Kiều Mạch không có quản sinh hoạt cá nhân của đối phương, tuy rằng chuyện lần trước đã nhắc nhở anh một lần, nhưng Đinh Thu Vinh và anh là bạn bè tốt nhiều năm, hai người xem như hiểu nhau tận gốc rễ, Kiều Mạch đối hắn cũng không có tâm phòng quá lớn.
Ăn cơm sáng xong, hai người lên xe, Đinh Thu Vinh đưa Kiều Mạch đến dưới công ty, Kiều Mạch nghĩ nghĩ, thò lại gần cho hắn một cái hôn tạm biệt.
“Gặp lại.” Kiều Mạch xuống xe.
“Gặp lại.” Đinh Thu Vinh không nhúc nhích.
“Em thế nào còn chưa đi?”
Đinh Thu Vinh nói: “Em muốn nhìn anh vào.”
Trong lòng Kiều Mạch lộp bộp một cái, anh hiện đối với câu nói “Nhìn anh” này đã tạp thành bóng ma hằn sâu, trên cơ bản đó là mỗi khi nhắc đến, anh đều nhớ đến Trác Tuấn Vũ, lại nhớ đến khoảng thời gian bị người theo dõi từng ngày.
“Vẫn để anh nhìn em đi đi.” Kiều Mạch vội vàng mở miệng, anh không muốn để Đinh Thu Vinh biết bóng ma này trong lòng anh, đối với chuyện này cũng ngậm miệng không đề cập tới.
“Được.” Đinh Thu Vinh cũng không bắt buộc, cho kính cửa sổ xe kéo lên, dẫm ga, trước mặt Kiều Mạch phóng xe đi.
Kiều Mạch thở dài một hơi.
Còn may là bây giờ Trác Tuấn Vũ bị nhốt ở bệnh viện tâm thần, không thể theo dõi anh nữa, bằng không Kiều Mạch chắc chẳn lo lắng đêm không thể ngủ, rốt cuộc nhớ lại những gì được viết ở trong nhật ký của Trác Tuấn Vũ, Kiều Mạch lại thấy nổi cả da gà.
Đinh Thu Vinh hẳn là không có thói quen viết nhật kí, Kiều Mạch một bên đi vào công ty, một bên nghĩ, hai người ở chung mấy ngày nay, gần như không thấy đối phương viết nhật kí, cũng không làm Kiều Mạch cảm thấy có chỗ nào khác thường, hơn nữa hai người ở chung vô cùng hoà hợp, điều này làm cho Kiều Mạch cảm giác thật thoải mái.
“Linh king” một tiếng, thang máy ngừng lại, trong lòng Kiều Mạch nghĩ ngợi, cũng không bao lâu, nhấc chân đi ra ngoài, ai ngờ lại đâm đầu vào một bờ ngực rộng lớn.
Một mùi son phấn nhàn nhạt bay vào mũi Kiều Mạch.
Kiều Mạch nhíu nhíu mày, lui về phía sau một bước, ngẩng đầu mới phát hiện mình đã đâm vào lồng ngực Nguyễn Thanh.
“Xin lỗi, Nguyễn tổng.” Kiều Mạch lại lần nữa bất động thanh sắc lui về phía sau một bước.
Ánh mắt Nguyễn Thanh dừng trên người Kiều Mạch đánh giá: “Đây là tầng 20.”
Kiều Mạch sửng sốt một lát, đưa đôi mắt quét qua thang máy, xác nhận là tầng 20, anh lúc này mới nhớ tới, lúc mình vào căn bản không nhấn thứ tự tầng, phỏng chừng là Nguyễn thanh bên ngoài ấn mới để anh leo lên tầng 20.
“Ngại quá, tôi đi nhầm.”
Nguyễn Thanh cảm thấy Kiều Mạch có chút quen mắt, nhưng là nghĩ mãi không ra gặp đối phương khi nào, gã hơi suy tư một chút rồi từ bỏ, chỉ là gật gật đầu: “Không sao, cậu đi làm đi.”
Kiều Mạch vội vàng đi ra khỏi thang máy, lại đi xuống bằng thang lầu.
Mấy ngày gần đây, nhất là phòng tài vụ đều vội vã, Kiều Mạch mới ngồi vào chỗ ngồi đã phải nhận bao công việc lu bù, không biết qua bao lâu, anh nghe thấy một âm thanh nói chuyện nhẹ nhàng, ngẩng đầu lên.
Ở cửa số đối diện của anh, Nguyễn Thanh đang cùng giám đốc nói chuyện, bên người là một đám người khác theo đuôi, ánh mắt Nguyễn Thanh cũng quét khắp mọi nơi, Kiều Mạch trở tay không kịp, ánh mắt hai người chạm nhau.
Kiều Mạch đưa ánh mắt đi.
Anh đối với người tên Nguyễn Thanh này không có ác cảm, nhưng cũng không có hảo cảm, mình cũng chỉ gặp qua đối phương vài lần, chỉ gặp qua vài lần thôi nhưng đã mang đến bao nhiêu hiểu lầm, dĩ nhiên cũng chưa nói đến suy nghĩ có hảo cảm hay ác cảm.
“Người bên kia là ai?” Nguyễn Thanh không chút để ý hỏi.
“À, cậu ta tên Kiều Mạch, năm trước vừa vào thực tập sinh, năng lực làm việc cũng không tệ lắm, chờ đến sau khi tốt nghiệp rồi mới có thể chuyển chính thức.”
Ánh mắt Nguyễn Thanh lại lần nữa quét vài cái trên người Kiều Mạch, cảm thấy trên người đối phương giống như có một loại đặc tính và chất đặc biệt gì đó hấp dẫn mình, nhưng lại không thể nói là cái gì, Nguyễn Thanh suy nghĩ nửa ngày, có chút thất thần.
(Haki: Lại bị nhắm rồi -_-)
“Nguyễn tổng?” Người bên cạnh gọi vài tiếng, Nguyễn Thanh mới hồi phục tinh thần.
“Ừ?” Ánh mắt Nguyễn Thanh như cũ dời khỏi người của Kiều Mạch.
“Cậu ta có cái gì vấn đề sao?” Giám đốc thật cẩn thận hỏi, hiện tại công ty là của vị chủ lớn này, tất cả mọi người đều thật cẩn thận hầu hạ, sợ người xui xẻo tiếp theo là mình.
Tháng này công ty rung chuyển lớn, trong lòng mọi người đều gương sáng tỏ, ai cũng đều biết chuyện gì xảy ra, Cố tổng nằm viện, yêu cầu tiếp thu trị liệu, Nguyễn tổng tự nhiên sẽ khơi mào đại cục, một đời vua một đời thần, công ty cơ hồ sắp thay máu, cũng may đã nhiều năm, không có cái gì gọi là đại loạn, dựa theo tình huống bây giờ, phỏng chừng công ty mấy tháng nữa mới có thể hoàn toàn trở lại quỹ đạo.
Không biết Cố tổng khi nào có thể trở lại, nếu mấy tháng mới trở về, còn có thể khác hơn nữa.
Đôi tay Nguyễn Thanh đút ở trong túi, sau một lúc lâu chưa nói xong, bỗng nhiên lại nâng bước chân bước đến nơi Kiều Mạch đang ngồi, rất nhanh đã đứng ở trước bàn Kiều Mạch.
Lúc ở trước thang máy đã thấy mặt nhau một lần, lúc ấy trên mặt đối phương có chút ngây người, Nguyễn Thanh còn không cảm thấy đối phương có chỗ nào khác biệt, hiện tại đứng ở trước mặt anh mới phát hiện đối phương cũng giống như một túi da đẹp, mặt mày có chút tinh xảo, lúc nghiêm túc làm việc, trên người tản mát ra một loại khí chất đặc thù, làm Nguyễn Thanh nhìn không chớp mắt.
“Cậu tên Kiều Mạch?” Hai tay Nguyễn Thanh chống ở trên bàn, ánh mắt lướt qua máy tính đối phương.
“Ừ.” Nguyễn Thanh ba phải cái nào cũng gật gật đầu, thân thể đứng thẳng, nhìn thẳng đối phương, “Cậu khi nào vào công ty?”
“Tháng 12 năm ngoái.”
Nguyễn Thanh ừ một tiếng, không nói gì, ngược lại là làm lòng Kiều Mạch có chút thấp thỏm, không biết đối phương suy nghĩ cái gì, chẳng lẽ là nhớ lại chuyện lần trước? Nhớ rõ lúc anh lỡ đụng phải gã chăng?
Kiều Mạch rũ lông mi nhìn hai mắt Nguyễn Thanh, trên mặt đối phương không có gì biểu cảm gì, không nhìn ra được gì.
“Cậu dọn đồ vật một chút đi.” Nguyễn Thanh thu hồi tay mình, ánh mắt quét một lượt trên bàn Kiều Mạch, không thấy có đồ vật gì dư thừa, chỉ là một ít đồ dùng làm việc, nói vậy dọn sẽ rất nhanh, “Dọn đến văn phòng tôi.”
“…… Hả?” Kiều Mạch không nghe rõ.
“Tôi thiếu trợ lý.” Nguyễn Thanh xoay người đi ra ngoài, “Đừng để tôi chờ lâu quá.”
Kiều Mạch không biết nói gì đứng tại chỗ thật lâu trong chốc lát, thật sự không biết nên nói cái gì, chỉ có thể dọn dẹp đồ đạc một chút, ôm lấy thùng giấy lên lầu.
Chuyên môn của anh là kế toán, ở phòng tài vụ ngốc một thời gian, bỗng nhiên lại bảo anh làm trợ lý gì đó, chuyên môn thì không được làm, cũng không biết trong đầu óc của Nguyễn Thanh đang nghĩ trò vui gì.
Lên lầu, Kiều Mạch phát hiện cửa văn phòng không đóng, Nguyễn Thanh đang ngồi ở bàn làm việc, lật xem văn kiện trong tay, anh đưa ra một bàn tay gõ gõ cửa, sau đó đi vào.
Nguyễn Thanh ngẩng đầu liếc mắt nhìn anh một cái: “Bàn làm việc của cậu ở bên kia.”
Kiều Mạch quay đầu nhìn, thấy một bên trong góc bị kính mờ cách thành một gian văn phòng nhỏ, nửa, thực thông thấu, cảm giác tiến vào cũng không áp lực, đặc biệt là đồ vật bên trong đặt mua đầy đủ hết, bàn làm việc tuy rằng so với cái bàn lớn của Nguyễn Thanh thì có chút nhỏ, nhưng phía sau còn có một cái kệ sách nhot dùng để cất trữ tư liệu, hơn nữa bên ngoài cũng bố trí nước uống, nói thật ra, so với nơi dưới lầu thoải mái hơn nhiều.
“Vừa lòng không?” Đầu Nguyễn Thanh không ngẩng lên, mở miệng hỏi.
Kiều Mạch nào có quyền lực gì để nói không hài lòng, chuyện này còn không phải nghe theo Nguyễn Thanh, chỉ có thể cười gật đầu: “Nguyễn tổng lo xa, tôi không có gì không vừa lòng.”
“Thật không?” Nguyễn Thanh khẽ cười một tiếng, rốt cuộc đem giấy tờ trong tay đặt xuống, “Bình thường tôi sẽ giao cho cậu trọng trách và công việc thường ngày, nhưng hôm nay cậu vừa mới bắt đầu tiếp xúc, tôi cũng không thể an bài công việc cho cậu, cậu tùy ý làm quen, quen rồi là được.”
Kiều Mạch liên tục gật đầu, Nhan Hàn lại cười nói: “Cậu không cần khẩn trương, công việc ngày thường không nhiều lắm, quen thuộc rồi sẽ cảm thấy nhẹ nhàng, chủ yếu là vì dự phòng một vài tình huống khẩn cấp.”
Kiều Mạch lại gật đầu, tỏ vẻ nhớ kỹ, Nguyễn Thanh lúc này mới một lần nữa cầm lấy tập văn bản trước mặt mình, bắt đầu lật xem.
Nhìn đồng hồ, mới 11 giờ, còn chưa đến thời gian cơm trưa, Kiều Mạch nhìn thoáng qua tập văn kiện màu lam trên bàn, mở hai mắt nhing, bên trong xác thật một số công việc của trợ lý.
Kiều Mạch nhìn qua một lần, yêu cầu cần chú ý đến chữ ký, trọng điểm là vậy, dù sao cũng là không tiếp xúc qua nhiều đồ vật, tóm lại vẫn là phải tốn chút thời gian đi học tập. Cũng may không phải đặc biệt khó, chỉ là hỗ trợ Nguyễn Thanh hoàn thành một chút chuyện thôi, Kiều Mạch nhìn cái phòng nhỏ, cũng có thể hiểu một vài chức trách mà mình cần xử lý.
Buổi tối, Kiều Mạch cơm nước xong thì bắt đầu ngồi trên sô pha ôm laptop chuẩn bị xem phim, Đinh Thu Vinh bưng dâu tây từ trong phòng bếp ra.
“Làm gì vậy?” Đinh Thu Vinh đặt đĩa hoa quả lên bàn, lúc này mới xoay người ngồi vào bên cạnh Kiều Mạch.
Hai người ở trên sô pha, dựa vào cùng nhau, Đinh Thu Vinh tùy tay đút cho Kiều Mạch một quả dâu tây.
Kiều Mạch có điểm nhàm chán: “Anh cũng không biết làm gì, muốn tìm phim để xem.”
Đinh Thu Vinh quét hai mắt: “Vừa lúc em cũng muốn xem phim.”
Kiều Mạch di một tiếng, tinh thần tỉnh táo: “Em muốn xem cái gì?”
Nghĩ nghĩ, Đinh Thu Vinh thò lại gần, ngón tay ở trên bàn phím nhẹ gõ vài cái, sau đó ấn Enter.
“Xem Hannibal đi.” Đinh Thu Vinh tùy ý nói.
Hannibal……
Bộ điện ảnh này Kiều Mạch nghe nói qua, nội dung nói về một người có chỉ số thông minh cao tuyệt đỉnh, nghe nói được khen ngợi rất nhiều, chẳng qua anh vẫn chưa xem qua.
Yết hầu Đinh Thu Vinh giật giật, trên mặt hiện lên hai mạt ửng đỏ, hắn dựa vào trong lòng ngực Kiều Mạch, cầm lấy tay đối phương, tựa hồ như vậy có thể đè nén xuống cảm xúc mệnh mông trong lòng.
Kiều Mạch ôm sát hắn.
Lâu chủ: Ở chung ngày thứ chín.
Vì không để anh ấy gặp phiền toái, mình đã bắt đầu cắt đứt hoàn toàn mọi xã giao lẩn quẩn.
Gần nhất vẫn luôn ăn rau dưa, gắng đạt được thân thể hoàn mỹ mong đợi mà mình chăm sóc bấy lâu nay.
Nhưng tính cảnh giác của anh ấy tựa hồ rất mạnh, người trươc đã để lại bóng ma cho anh ấy, cũng may anh ấy rất tín nhiệm mình.
Mình sẽ không thương tổn anh ấy, mình chỉ là muốn hoà làm một với anh ấy mà thôi