Anh cảm thấy chung quanh tựa hồ có chỗ nào đó không thích hợp.
“Anh có phải gần đây áp lực quá lớn không?” Đinh Thu Vinh có chút lo lắng đưa tay lên sờ trán của anh, nhưng cảm giác được nhiệt độ cơ thể bình thường, đối phương không có sinh bệnh.
“Hẳn là không phải đâu?”
Nói thật ra, Kiều Mạch cũng có phần không khẳng định, nhưng gần đây so với trước mệt mỏi hơn nhiều, từ khi anh phòng tài vụ dọn vào văn phòng tổng tài lên làm trợ lý, Kiều Mạch liền cảm thấy mình chưa từng trải qua tháng ngày nhẹ nhàng nào.
Lúc trước anh cảm thấy Nguyễn Thanh là một người dễ ở chung, anh đúng thật là mù tám đời rồi.
Nguyễn Thanh biến thái anh xem như đã biết, làm da đầu người ta tê dại chế dục thật là ăn không tiêu, Kiều Mạch thậm chí có ý định từ chức.
Ngày hôm sau, kính mờ ở gian văn phòng của anh đã bị đổi thành trong suốt, bởi vì Nguyễn Thanh nói như vậy có thể phòng ngừa Kiều Mạch bên trong lười biếng. Này chưa tính là gì, rốt cuộc lời nói của đối phương có đạo lý, đối phương là chủ, nhưng Nguyễn Thanh còn quản cả việc ngày hôm nay anh dùng loại kem cạo râu có hương như thế nào, lý do làm anh nghe mà sinh khó chịu.
Nể mặt gã là cấp trên, Kiều Mạch đành phải nhịn xuống, mấy ngày nay ở chung, anh cảm thấy mình không phải là đi làm nữa rồi, mà là hầu hạ tổ tông.
Trách không được cảm thấy mình gần đây hình như tiều tụy đi không ít, thật vất vả bị dưỡng ra một chút thịt lại đẫ mất, Đinh Thu Vinh đau lòng làm Kiều Mạch vô cùng băn khoăn, trong lòng hắn thậm chí có ý từ chức.
Nhưng trước hay sau gì thì Kiều Mạch cũng không lo lắng, mà lo lắng về chuyện khác, anh cảm thấy mình giống như bị người ta theo dõi.
Không, cũng không thể nói là bị người theo dõi, bởi vì anh cũng không có phát hiện có ai đằng sau mình, mang cho anh cảm giác bị nhìn chằm chằm, anh cảm thấy không biết có phải Trác Tuấn Vũ từ bệnh viện tâm thần chạy ra. Trong lòng nôn nóng làm Kiều Mạch phải gọi điện thoại xác nhận, Trác Tuấn Vũ bây giờ xác thật còn ở trong ấy thành thành thật thật, mỗi bước đều không rời khỏi ánh mắt của người giám sát.
Thế nhưng Kiều Mạch vẫn cảm thấy chuyện không chỉ như vậy, tìm không ra ngọn nguồn lại càng làm anh thêm lo lắng.
Kiều Mạch chỉ có thể đem cảm giác đó của mình nói ra với Đinh Thu Vinh.
Đinh Thu Vinh chớp chớp mắt, nhịn không được cười một tiếng: “Em thấy có phải Trác Tuấn Vũ đã gây cho anh bóng ma quá lớn hay không mà làm cho anh còn chưa trở lại bình thường?”
Kiều Mạch lắc đầu.
Nói thật, anh kỳ thật là một người có sinh hoạt vô cùng tích cực, từ nhỏ đến lớn đều không có suy nghĩ tiêu cực gì, gặp cái gì khó có thể lướt, anh cũng sẽ không cưỡng bách mình mỗi ngày không có việc gì thì phải suy nghĩ, anh sẽ chậm rãi buông, đây đại khái cũng là một trong các ưu điểm của anh.
Cho nên Trác Tuấn Vũ tuy rằng mang cho Kiều Mạch bóng ma trong lòng, nhưng từ đối phương biến mất trong thế giới anh, anh suýt chút còn nhớ tới đối phương, nên cũng sẽ không làm anh sinh ra ảo giác.
“Được rồi, thả lỏng đi.” Đinh Thu Vinh thò lại gần hôn Kiều Mạch một cái, “Cơm hẳn là xong rồi, em đi dọn đây, chúng ta ăn cơm trước đi.”
Kiều Mạch gật gật đầu, tạm thời đem chuyện này gạt sang một bên.
Trong không khí tràn ngập hương vị đồ ăn, đã sớm đem bụng Kiều Mạch thèm kêu vang lên, anh ngồi ở bàn ăn, mắt trông mong nhìn Đinh Thu Vinh, nhón chân chờ đợi.
Đinh Thu Vinh đeo cái bao tay thật dày, đem nồi lẩu bưng tới, bày biện ở trên bàn cơm, lúc này mới ngồi, tháo cái bao tay, múc cho Kiều Mạch thịnh một bát.
Quả nhiên, hôm nay đồ ăn chính vẫn là thịt, tuy rằng ăn rất ngon, nhưng mà Kiều Mạch vẫn là nhịn không được có điểm thất vọng: “Thu Vinh, gần đây sao toàn thịt vậy?”
Anh tuy rằng thích ăn thịt, nhưng mấy ngày nay ăn thịt, hoặc nhiều hoặc ít vẫn cảm thấy chán ngấy, tuy rằng Đinh Thu Vinh nấu đích thực rất ngon, mỗi lần đều có sắc thái không giống nhau.
“Anh không thích ăn sao?” Đinh Thu Vinh có chút mất mát.
“Cũng không phải không thích ăn, anh chỉ là……”
Thanh âm Kiều Mạch dừng lại.
Thịt mới được nấu mang theo nhiệt độ nóng bỏng, hới trắng bốc lên nghi ngút, Kiều Mạch cảm thấy không rõ biểu cảm lúc này Đinh Thu Vinh cho lắm, một màn này mang theo cảm giác quen thuộc nào đó, làm lòng Kiều Mạch chợt lạnh, không chỉ có câu chuyện đột nhiên im, ngay cả trong đũa trong tay cũng lạch cạch một tiếng rơi xuống đất.
Thời điểm anh và Trác Tuấn Vũ ăn lẩu, dường như với tình huống bây giờ cũng tương tự.
“Sao lại không cẩn thận như thế.” Đinh Thu Vinh có chút oán trách nhìn thoáng qua Kiều Mạch, đem ghế dựa lùi ra sau, khom lưng nhặt chiếc đũa, lại đứng dậy đến phòng bếp lấy cho Kiều Mạch một đôi mới.
Kiều Mạch nhịn không được gõ gõ đầu, cưỡng bách mình từ trong trí nhớ phục hồi tinh thần.
Đinh Thu Vinh và Trác Tuấn Vũ khác nhau! Đối phương là học trưởng anh quen đã nhiều năm, được công nhận là nhân vật ưu tú, lại ôn nhu xuất sắc, anh loạn tưởng cái gì vậy!
Nghĩ thế, Kiều Mạch nhịn không được cười một tiếng, anh cảm thấy ý nghĩ của mình quá hoang đường.
“Cười cái gì?” Đem đôi đũa sạch đưa tới tay Kiều Mạch, Đinh Thu Vinh có chút nghi hoặc nhìn anh một cái.
Kiều Mạch chống cằm, chọc chọc bát thịt, lại ngẩng đầu nhìn bát rau dưa của Đinh Thu Vinh ở bên kia: “Anh thấy em gần đây vẫn luôn ăn rau dưa, có phải sắp biến chính mình trở thành con thỏ không.”
“Cái này gọi là cân bằng dinh dưỡng trong cơ thể, bổ sung một ít vitamin.” Đinh Thu Vinh dừng một chút, lại cười nói, “Anh gần đây gầy ốm như vậy, yêu cầu bổ sung nhiều một chút.”
Xác thật gần đây có chút gầy, Đinh Thu Vinh nói có lý, anh hẳn phải bồi bổ, nghĩ như vậy, cũng không kháng cự bát thịt nữa, huống chi Đinh Thu Vinh còn nấu ngon như vậy.
Trong chén canh thịt tản ra mùi hương phác mũi, Kiều Mạch uống một chút canh, lại dùng chiếc đũa kẹp một miếng thịt ăn, anh thật nói không nên lời với mùi vị trong miệng.
“Đây là cái gì thịt vậy, khá ngon dâyd.” Kiều Mạch nhịn không được lại cắn một miếng nữa.
Trong bát của Kiều Mạch có ba bốn miếng thịt, một khối thịt ở canh, bên trong có vài miếng bí đao, Kiều Mạch nếm không ra đây là thịt gì, nhưng thấy thịt này ăn rất ngon, so ra trước Đinh Thu Vinh nấu thịt còn ăn ngon hơn.
“Thịt dê?” Kiều Mạch có chút tò mò, “Hoàn toàn nếm không ra hương vị thịt dê, một chút cũng không tanh, cũng không ngấy, ăn rất ngon a.”
“Là là thịt đùi.” Đinh Thu Vinh nói, “Đã xử lý một chút, cho nên nếm không ra mùi tanh.”
“Ồ.” Kiều Mạch thực ra cũng không hiểu, anh trước nay không yêu cầu cao, chỉ cần ăn được là tốt rồi, sẽ không tỏ vẻ muốn đồ ngon, “Bên trong giống như có hương vị gì đó, em là bỏ thêm dấm?”
Đinh Thu Vinh lắc đầu: “Em bỏ thêm một chút nước chanh.”
Kiều Mạch ngậm miệng, anh phát hiện Đinh Thu Vinh sau khi nói xong lại làm mình càng thêm mờ mịt, nước chanh không phải đồ uống sao? Hoá ra còn có thể nấu ăn, thật đúng là mở rộng kiến thức.
“Ăn ngon không?” Đinh Thu Vinh hỏi anh.
Không biết vì cái gì, Kiều Mạch cảm thấy hỏi câu hỏi này, Đinh Thu Vinh tựa hồ có chút khẩn trương, nhưng anh cũng không để ý, nếu là mình nấu ăn, lúc chờ đợi người khác đánh giá khẳng định cũng sẽ khẩn trương, cho nên Kiều Mạch khẳng định gật gật đầu.
“Ăn ngon!”
Đinh Thu Vinh vui vẻ cười.
Lâu chủ: Ở chung ngày thứ 16.
Anh ấy giống như phát hiện điều gì đó, nhưng mà tạm thời sẽ không hoài nghi mình có chút khác thường.
Hôm nay làm thịt dê cho anh ấy, bỏ thêm một chút nước chanh, anh ấy ăn không chút cự tuyệt.