Người Yêu Tôi Đều Mắc Bệnh Thần Kinh

Chương 22



Buổi tối tắm rửa xong, Kiều Mạch ngồi ở trên sô pha xoa mái tóc ướt dầm dề, một tay khác cầm điều khiển từ xa bấm.

Hiện tại đã gần 10h tối, anh chuẩn bị xem TV xong sẽ đi ngủ.

Di động trên sô pha  bỗng nhiên rung hai cái, sau đó lại an tĩnh, màn hình sáng lên, hiển thị anh có một tin nhắn mới.

Kiều Mạch tùy ý nhìn qua, ném điều khiển từ xa trong tay xuống, cầm lấy điện thoại di động, ngón tay ở trên màn hình nhẹ nhàng di di, giải khóa mở tin nhắn.

【 Số tiền cũ trong tài khoản của ngài là 7678 nhân dân tệ. Một tài khoản lạ vào ngày 09/09, 21h 45 phút đã chuyển cho ngài 360000.00 nhân dân tệ, Tài khoản hiện tại của ngài là 395685.49 nhân dân tệ. [Ngân hàng XX]】

Kiều Mạch nắm di động, nháy mắt ngốc.

Tài khoản đột nhiên nhiều ra tới ba mươi sáu vạn, đây là tình huống như thế nào?

Phản ứng đầu tiên của anh là có người gọi lộn số, lầm gửi tiền cho tài khoản anh. Bởi vì với số lương của Kiều Mạch, ngày thường phát tiền lương đều ở công ty, không chuyển bằng cách này, cũng không hay giao thiệp với ai khác. Huống chi là một số tiền lớn như vậy, càng không thể là của anh.

Nhưng rất nhanh, Kiều Mạch nhớ tới một việc.

—— Cậu dám đánh tôi một cái tôi cho cậu một vạn!

Lời nói của Nguyễn Thanh cứ quanh quẩn ở trong đầu Kiều Mạch, đánh anh một cái trở tay không kịp.

Đối phương thế mà thật sự cho anh ba mươi sáu vạn……

Kiều Mạch cau mày nhìn chằm chằm di động, giống như số tiền kia có thể khiến anh lùi bước bất cứ lúc nào. 

Số tiền này tới thật ngoài ý muốn, làm Kiều Mạch không biết nên làm thế nào cho phải, kỳ thật lúc buổi chiều anh ra tay đánh đã cảm thấy hối hận, cho dù đối phương có nói như thế nào thì đó cũng là cấp trên của mình, tuy rằng bản thân quyết định không cùng gã chung một thuyền, nhưng cũng không đại biểu rằng anh phải đi thương tổn gã.

Càng quan trọng là, trong lúc đánh anh  phát hiện thanh âm Nguyễn Thanh…… Giống như có chút hưởng thụ, điều này làm cho anh liên tưởng đến một vài chuyện.

Nói ví dụ như….. Khi trước Nguyễn Thanh bị thương.

Kiều Mạch  vẫn luôn cảm thấy kỳ quái, thể trạng Nguyễn Thanh thoạt nhìn cũng không yếu ớt, vì sao luôn dễ dàng bị thương như vậy, có những lúc rất dễ dàng tránh đi những nguy hiểm, nhưng sau khi bị thương không chỉ không chút nào để ý, ngược lại thoạt nhìn còn rất hưng phấn.

Đặc biệt là lúc trước, anh thấy đối phương bị thương khá nặng ở tay nhưng khuôn mặt lại không chút nào đau đớn, ngược lại rất hưởng thụ. 

Nguyễn Thanh có lẽ có khuynh hướng tự ngược.

Xoa xoa ấn đường, Kiều Mạch chuẩn bị ngày mai đi hỏi Nguyễn Thanh một chút xem rốt cuộc có phải gã chuyển qua hay không, nếu là gã thì còn dễ gửi lại, nếu không phải thì chắc phải chạy một chuyến ngân hàng, rốt cuộc Kiều Mạch tự nhận là mình vẫn là người không thiếu tiền.

Sáng sớm ngày hôm sau, Kiều Mạch bị điện thoại đánh thức, anh còn đang trong giấc mộng, di động trên bàn ong ong rung không ngừng, anh dùng sức chớp chớp mắt, sờ di động nhìn thoáng qua.

Là một dãy số lạ, vô cùng xa lạ. 

Anh treo điện thoại, đưa điện thoại di động tùy tay ném, lại ‘oa’ một tiếng trở về giường.

Di động lại lần nữa vang lên.

Kiều Mạch nhíu nhíu mày, chuyển điện thoại.

“Xin chào, xin hỏi tìm ai?” Vừa mới tỉnh, thanh âm Kiều Mạch còn có điểm khàn khàn, có chút trầm thấp.

Điện thoại bên kia đoạn quỷ dị trầm mặc một hồi.

Kiều Mạch ngáp một cái: “Ai a, không nói lời nào tôi cúp máy.”

“Là tôi.” Người kia lên tiếng, “Cố Nhan Tân.”

Lần này Kiều Mạch tức khắc thanh tỉnh, anh xoát một cái ngồi dậy: “Là anh.”

“Ừ.” Cố Nhan Tân lời ít mà ý nhiều, “Tôi bảo cậu gần đây nên quan sát Nguyễn Thanh, cậu có phát hiện cái gì hay không?”

Kiều Mạch sờ sờ cằm, nghĩ trong khoảng thời gian gần đây nhất cử nhất động của Nguyễn Thanh như thế nào, sau một lúc lâu chậm rãi mở miệng: “Tôi cảm thấy……Đầu óc Nguyễn Thanh có chút vấn đề.”

“Hừm? Nói nghe một chút.”

“Anh ta có lẽ là một kẻ thiểu năng trí tuệ.”

“…… Cái gì?” Cố Nhan Tân giống như chưa hiểu. 

“Trí lực của anh ta có chút chướng ngại.” Kiều Mạch nói, “Có lẽ còn có khuynh hướng tự ngược, cũng có lẽ là bởi vì có khuynh hướng tự ngược nên khiến trí lực anh ta có chướng ngại.”

Cố Nhan Tân:…………

“Tôi không hiểu cậu đang nói cái gì.”

Kiều Mạch đành phải kiên nhẫn kể những chuyện xảy ra lúc trước giải thích một lượt, sau đó hỏi: “Anh cảm thấy thế nào?”

“Dựa theo như cậu nói đích xác thật có hiện tượng như vậy, nhưng cái này không phải chướng ngại trí lực, cái này gọi là chướng ngại tâm lý.” Cố Nhan Tân nói, “Gã hiện tại có phải có vọng tưởng hay không, hưng phấn, trí lực giảm thấp linh tinh.”

“Ừ.”

“Xem ra là chướng ngại tâm lý, cái này bao gồm tương đối rộng.” Cố Nhan Tân suy nghĩ nói, “Hoạt động chướng ngại tinh thần phản xạ, chính là bệnh tâm thần, cảm giác chướng ngại, hết thảy đều có đối thượng cụ thể. Cậu……”

Thanh âm Cố Nhan Tân bỗng nhiên ngừng lại, qua sau một lúc lâu lồng ngực như có áp lực, tức giận nói: “Câm miệng! Ồn muốn chết!”

Kiều Mạch:……

“Hành hành hành, tôi biết, lần sau…… Đệt! Mẹ nó ngươi thắng……” Bên Cố Nhan Tân cũng không biết nói chuyện với ai, còn nói thô tục, thanh âm sau đó một lần nữa vang lên.

“Kiều Mạch, anh chừng nào thì lại đến a?”

Kiều Mạch:……

“Tôi gần đây học trợ thủ đắc lực đánh nhau, mình đánh mình, đặc biệt thú vị.” Cố Nhan Tân vội vàng mở miệng, “Thật sự, anh đến rồi tôi sẽ biểu diễn cho anh xem.”

Kiều Mạch:……

Kiều Mạch xoa xoa ấn đường, không nói hai lời cúp điện thoại.

Thở dài một hơi thật mạnh, Kiều Mạch đảo ra sau, một lần nữa nằm duỗi ra giường, duỗi cái lười eo, bỗng nhiên cảm thấy giúp Cố Nhan Tân cũng là một quyết định sai lầm. 

Thời gian rời giường cũng không còn sớm, Kiều Mạch cũng không ngủ tiếp, rời giường thay quần áo, tự làm cho mình bữa sáng, đi xe công cộng đến công ty.

Lúc đến văn phòng Nguyễn Thanh còn chưa tới, Kiều Mạch chậm rãi pha cho mình một ly trà.

Qua một hồi lâu, Nguyễn Thanh mới đẩy cửa văn phòng, tiến vào, thấy bóng dáng Kiều Mạch, trên mặt gã lộ ra một ý vị thâm trường.

“Kiều Mạch.”

Kiều Mạch đang suy nghĩ, vừa nghe thấy tiếng Nguyễn Thanh gọi mình, đầu cũng không nâng, theo bản năng mở miệng: “Lăn.”

Nói xong anh mới phục hồi tinh thần lại, vội vàng ngẩng đầu nhìn Nguyễn Thanh, chỉ thấy trên mặt đối phương lộ ra biểu cảm hưởng thụ: “Nói một câu nữa đi.”

Kiều Mạch:…………

“Anh đi ngồi kia đi.” Kiều Mạch chỉ chỉ sô pha.

Nguyễn Thanh ngoan ngoãn đi qua ngồi, vẻ mặt chờ mong nhìn Kiều Mạch: “Có phải muốn đánh tôi nữa hay không?”

Kiều Mạch đè đè huyệt Thái Dương, tận lực không làm gân xanh mình nổi lên, anh hít sâu một hơi, ngồi đối diện Nguyễn Thanh: “Tối hôm qua tài khoản của tôi là do anh chuyển qua?”

“Ừ, một lần một vạn.” Nguyễn Thanh gật đầu.

Kiều Mạch cười lạnh một tiếng: “Anh co thể đừng tiện như vậy không, một một hai hai phải cầu người khác đánh mình.”

“Đúng vậy.”

Kiều Mạch:…………

Kiều Mạch phát hiện mình thật không biết nên làm gì người này, lúc này quả thực chính là dở khóc dở cười. Nguyễn Thanh có da mặt thật dày, mặc kệ là đánh hay là mắng, đối phương đều rất hưởng thụ, trừ lần đó ra, anh giống như thật sự không có biện pháp gì đối phó với gã.

“Vậy ba mươi sáu vạn kia lát nữa tôi sẽ gửi vào tài khoản của anh.”

“Đừng a, hôm nay còn muốn tiếp tục, đổi tới đổi lui, nhiều phiền toái.” Nguyễn Thanh nghiêm túc nói.

Kiều Mạch lười đến nhìn gã, đứng dậy, đi đến văn phòng nhỏ.

“Cậu hôm nay không đánh tôi sao?” Nguyễn Thanh trong giọng nói mang theo nỗi thất vọng nồng đậm.

Kiều Mạch làm bộ không nghe thấy, tiếp tục đi.

“Một lần hai vạn.”

“Một lần ba vạn.”

“Một lần bốn vạn, không đánh sao, không đánh sao.”

Sắc mặt Kiều Mạch xanh mét, quay người lại đè Nguyễn Thanh kéodây lưng gã xuống lại vụt một phát: “Có thể thôi được hay chưa!”

Nguyễn Thanh một bên ở trong lòng yên lặng đếm, bên ngoài miệng trêu chọc Kiều Mạch: “Cậu đánh tôi tôi sẽ ngừng một lát.”

Kiều Mạch nghiến răng nghiến lợi: “Tôi thật muốn đánh chết anh.”

“Tới đi tới đi, đánh không chết không phải nam nhân!”

Kẻ Đi Săn Sung Sướng: Lần đầu tiên bị đánh ta chỉ có thể nói… Sướng, lần thứ hai bị đánh ta chỉ có thể nói…. Quá sướng.

Ngày 10/09/2016 · đăng từ trang web · chia sẻ 103 bình luận 287 tán thành 609

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.