Chuẩn bị xong những thứ cần thiết, Kiều Mạch lập tức ném những thứ mình đã sơ chế vào nồi, bật bếp một tiếng ‘cạch’, có làn khói trắng phiêu phiêu, lại bị máy hút khói hút ra ngoài.
Xào một lúc, Kiều Mạch lại đánhtheem một quả trứng gà vào, xào đều đều. Mùi hương hoà quyện dần tràn ngập căn phòng, cùng với mùi hành phiêu phiêu.
Kiều Mạch tiếp tục xào, cuối cùng mú ra bát, giơ tay lấy một cái mâm sạch sẽ, chuẩn bị rửa rồi đem một màn mâm thịnh soạn bưng ra.
Kết quả quay đầu lại liền thấy Cố Nhan Tân đứng ở cửa phòng bếp, cau mày trông mong nhìn anh.
“Dậy rồi?” Kiều Mạch hỏi.
Cố Nhan Tân gật gật đầu, vẫn đứng ở đó không nhúc nhích: “Anh đang xào cái gì, thơm quá.”
“Mướp xào trưng gà.”
“Ồ.” Cố Nhan Tân vẫn không nhúc nhích.
Điều này làm Kiều Mạch cảm thấy có chút kỳ quái: “Cậu đứng ở đó làm gì?”
Cố Nhan Tân nói thật: “Anh nói không cho em vào phòng bếp.”
Kiều Mạch:……
“Cậu thật nghe lời.” Kiều Mạch gật đầu nói.
“Ừm.” Cố Nhan Tân ngượng ngùng.
Sau khi y về thì vẫn say giấc, mơ mơ màng màng tỉnh dậy cũng không nhớ rõ chuyện gì đã xảy ra. Vừa rồi, y mới tỉnh lại, phát hiện đã tới buổi tối, thể chất hắn vẫn tốt, tuy rằng hai người không tiết chế làm ba ngày, cả người y đau nhức. Nhưng cũng may thể chất không tồi, nghỉ ngơi một ngày cũng có chút tốt lên, việc đi lại cũng tốt hơn, nhưng không được tự nhiên.
Nhưng giờ thấy Kiều Mạch, y vẫn nhịn không được cảm thấy hai chân mình nhũn ra.
“Được rồi, vào đi.” Kiều Mạch xoay người múc đồ ăn lên, sau đó đặt lên mâm, đạt sang một bên, sau đó lấy chảo đặt trước bồn rửa tráng xà phòng và nước, vặn vòi nước rửa đôi tay.
Một đôi tay từ phía sau ôm lấy eo anh, Cố Nhan Tân lười biếng gác đầu lên trên vai Kiều Mạch, môi y đặt trên cổ hôn: “Bảo bối, em lại muốn ăn anh.”
Sắc mặt Kiều Mạch bất biến, bình tĩnh lau khô tay: “Lại đây.”
Tay phải Cố Nhan Tân hướng lên trên, nhéo cằm Kiều Mạch bẻ đầu anh lại hôn.
Hăn còn cao hơn Kiều Mạch rất nhiều, hôn anh từ phía sau, cả người như bị y bao lại, đôi tay ôm bao trọn lấy người Kiều Mạch, đầu lưỡi bắt đầu quấn lấy lưỡi anh, âm thanh hít thở của hai người càng nặng.
Vừa hôn, vừa ôm ấp lại khiến thân thể hai người nổi phản ứng. Cố Nhan Tân không có chút áp lực nào, một tay y lần mò xuống bắt lấy Kiều Mạch bé: “Muốn làm một hiệp ở bếp sao?”
Kiều Mạch: “…… Tôi cũng không phải cầm thú.”
Cố Nhan Tân liếm liếm miệng mình: “Anh chơi những ba ngày của em chứng minh anh là cầm thú rồi, lại muốn dùng ba giây đồng hồ để phủ định sao?”
Kiều Mạch: “…… Tôi cảm thấy cậu vẫn nên nghỉ ngơi một chút đi, cúc hoa nhỏ của cậu chịu không nổi.”
“…… Tôi vì sao chịu không nổi.” Cố Nhan Tân mạnh miệng, “Chỉ hai tên túng hóa mới chịu không nổi.”
Kiều Mạch xoay người nhìn Cố Nhan Tân từ trên xuống dưới đánh giá, cười như không cười: “Ngày thứ ba là ai chết sống không muốn ra, muốn giao thân thể cho Cố Nhất?”
Cố Nhan Tân duy trì không được nụ cười trên mặt, chuẩn bị đổi đề tài: “Em đói bụng.”
Kiều Mạch nhướng mày: “Vậy ăn cơm đi.”
Hai người cùng nhau đặt đồ ăn lên bàn cơm, ngồi xuống bắt đầu ăn cơm.
Nửa năm qua, trù nghệ của Kiều Mạch rõ ràng nâng lên không ít. Đặc biệt là sau khi Đinh Thu Vinh đi. Bởi vì lý do bóng ma, khiến Kiều Mạch rất cẩn thận trong việc chọn và chế biến đồ ăn.
Trừ một vài tình huống đặc thù, anh khi ở nhà rất ít khi gọi cơm, đều là mình tự nấu cơm, tận lực tránh đồ ăn bên ngoài. Cho nên bất tri bất giác trù nghệ của anh cũng chậm rãi tốt lên.
Nhưng cũng chỉ là tầm thường thôi, anh cảm thấy đồ mình làm không thể chê, thấy Cố Nhan Tân ăn có vẻ ngon lành, trong lòng lại vui vẻ.
“Thế nào?” Kiều Mạch vẫn hỏi một câu.
Cố Nhan Tân nhướng mày, thong thả ung dung ăn: “So với tên Cố Nhị thì ngon hơn nhiều.”
Kiều Mạch: “…… Cũng chỉ kẻ tám lạng người nửa cân.”
Tay Cố Nhan Tân đang gắp đồ ăn bỗng nhiên ngừng lại, mày nhăn lại, sắc mặt hơi hơi run: “Câm miệng, lại nói một câu thử xem.”
Kiều Mạch: “…… Cố Nhị làm sao vậy?”
“Anh biết là cậu ta?” Cố Nhan Tân có chút kinh ngạc.
“Trừ cậu ta thì còn có ai.” Kiều Mạch không nghĩ ra là ai trừ Cố Nhị, hơn nữa Cố Nhất cũng không phải loại người thích ầm ĩ, trong ba người Cố Nhan Tân thì Cố Nhị là kẻ thích ầm ĩ nhất.
Cố Nhan Tân hiểu rõ: “Cậu ta nói cậu ta cũng muốn ăn đồ anh làm.”
“Vậy ăn đi.” Kiều Mạch không để ý.
Cố Nhan Tân chống cằm, nheo đôi mắt nhìn Kiều Mạch: “Bảo bối, anh cảm thấy chúng em là một hay là ba người.”
“Một người.”
“Em ăn và cậu ta ăn có cái gì khác nhau.” Cố Nhan Tân cong cong khóe miệng, mặc kệ Cố Nhị đang ồn ào, tùy ý để ai đó trong đầu kêu to.
Kiều Mạch: “…… Ừ, cậu nói cũng có lý, nếu không phải kiên trì dùng một lúc ba loại hình thì có thể tin là là một người.”
Lại ăn hai miếng, Kiều Mạch bỗng nhiên nhớ tới một việc: “Đúng rồi, ngày mai cảnh sát Lý sẽ qua đây, cậu ở lại với tôi đi.”
“Là tên cớm khiến người ta ghét kia à?”
“Cậu cảm thấy anh ta rất đáng ghét?”
Cố Nhan Tân buông đôi đũa trong tay, đưa tay khều cằm Kiều Mạch: “Bảo bối, trên thực tế, gã nào xuất hiện bên cạnh anh em đều ghét.”
Kiều Mạch:……
Kiều Mạch quả thực dở khóc dở cười, bắt lấy tay Cố Nhan Tân, lại gần hôn lên môi y, nghĩ nghĩ, lại thêm hai miếng sau đó mới ngồi ngay ngắn.
“Nói thật, tôi cảm thấy anh ta rất kỳ quái.”
“Kỳ thế nào?”
“Tôi cũng không rõ lắm, cậu giỏi khoản này hơn tôi, cậu ngày mai giúp tôi thăm dò anh ta.”
Cố Nhan Tân nhíu lông mày: “Ừ, ngày mai em giúp anh thăm dò.”
Ăn cơm xong, Cố Nhan Tân xung phong nhận việc rửa chén, Kiều Mạch nhấp nhấp môi, cũng mặc cho đối phương hứng thú bừng bừng tiến vào phòng bếp. Dù sao hiện tại chỉ cần Cố Nhan Tân đừng nấu cơm, còn chuyện khác cứ để y vui vẻ làm đi.
Lâu lâu lại liếc mắt nhìn Cố Nhan Tân ở trong phòng bếp mặt bận rộn, Kiều Mạch tự phao cho mình một ly trà rồi mở TV xem.
Di động đặt một bên rung lên.
Kiều Mạch cầm di động lên, phát hiện là tin nhắn của Cố Nhan Tân, anh có chút nghi hoặc nhìn vào trong phòng bếp, y lúc này vẫn đứng ở trước bồn rửa rửa chén.
【 Bé con Cố Tân Tân đáng yêu mất rồi 】
Kiều Mạch bật cười, anh nghĩ nghĩ, gửi cho y một tin nhắn.
【 Tối ngày mai làm cho cậu ăn 】
Di động không có tin nhắn trả lời, Kiều Mạch cũng không ngại, anh vân ngồi trên sô pha, nhìn trận đấu thể thao trên TV.
Một lát sau, Cố Nhan Tân từ trong bếp ra, ngồi bên cạnh Kiều Mạch.
Kiều Mạch giật giật ngón tay, gãi gãi lên mu bàn tay y: “Làm sao vậy?”
“Chúng ta là quan hệ gì?” Cố Nhan Tân hỏi.
Kiều Mạch không hiểu, ánh mắt rốt cuộc dời khỏi TV, chuyển tới người Cố Nhan Tân. Đối phương khẽ nhếch cằm, trên mặt vô biểu cảm, nhưng khi y trở nên căng thẳng thì y sẽ nhấp môi, nháy mắt mây lần nhìn mình.
Y đang chờ mình trả lời.
Kiều Mạch tránh thoát tay đối phương, đánh giá Cố Nhan Tân cẩn thận, sau đó chậm rãi mở miệng: “Cậu cảm thấy thế nào?”
Ngày hôm sau lúc tỉnh lại, Cố Nhan Tân đã không ở trên giường, Kiều Mạch liếc đồng hồ điện tử bên mép giường, đã là 9h sáng. Anh ngáp một cái rồi xốc chăn lên.
Trong tủ quần áo vẫn trống rỗng, không có quần áo, mấy ngày nay hai người đều vội, bên Cố Nhan Tân không lo lắng. Áo ngủ đêm qua cũng giặt sạch, phơi ở trên ban công, hẳn cũng đã khô rồi.
Dù sao trong nhà chỉ có hai người anh và Cố Nhan Tân, Kiều Mạch cũng lười che che dấu dấu, cứ chỉ mặc độc ciếc quần lót, tùy tiện đi ra ngoài.
“Cố Tân Tân, cậu thấy tôi……”
Thanh âm Kiều Mạch bỗng im bặt, lại yên lặng đóng cửa.
Cố Nhan Tân vô biểu cảm đứng dậy, nói với cảnh sát Lý: “Chờ một chút.”
Cảnh sát Lý cười gật gật đầu.
Thu số quần áo trên ban cầu vào, Kiều Mạch còn ngồi ở trên giường phát ngốc.
“Cho anh.” Cố Nhan Tân đưa quần áo đưa.
Kiều Mạch vừa mặc quần áo vừa hỏi: “Anh ta sao tới sớm như vậy?”
Cố Nhan Tân nói: “Không biết.”
“Anh ta đến đây lúc nào?”
“Một giờ trước.”
Kiều Mạch kinh ngạc một chút: “Cậu sao không gọi tôi dậy.”
Thanh âm Cố Nhan Tân lạnh lùng nói: “Việc ngủ của anh rất quan trọng.”
“…… Cậu sao có thể đáng yeu như vậy.” Kiều Mạch nhịn không được nhếch khóe miệng, duỗi tay xoa mặt y, hôn lên.
Cố Nhan Tân lại chặn cổ anh, cúi đầu hôn môi Kiều Mạch, hai người hôn thật lâu sau đó mới tách ra.
“Môi cậu sưng.” Kiều Mạch dùng ngón tay đặt lên môi Cố Nhan Tân xoa xoa.
“Anh cũng sưng.” Cố Nhan Tân nhìn anh, “….”
Chờ đến khi hai người khanh khanh ta ta xong, cảnh sát Lý đã không còn kiên nhẫn.
Nhìn hai người, cảnh sát Lý nào có chuyện không biết đã xảy ra chuyện gì, anh ta nheo nheo mắt, khuôn mặt vẫn nhất nhất một biểu cảm.
Kiều Mạch đi vào buồng vệ sinh rửa mặt, mà Cố Nhan Tân ngồi trên sô pha, nhìn cảnh sát Lý, không có thành ý xin lỗi.
“Xin lỗi, chúng tôi lỡ trao đổi tình cảm một chút, cho nên chậm trễ một chút thời gian.”
Cảnh sát Lý:……
Cảnh sát Lý nhịn không được duỗi tay sờ sờ huyệt Thái Dương mình: “Có thể hiểu.”
“Ồ? Không có đối tượng cũng có thể lý giải loại chuyện này?” Cố Nhan Tân kéo khóe miệng, theo sự xuất hiện của Kiều Mạch, nhân cách thứ ba – Cố Tam cũng online.
Cảnh sát Lý:……
“Anh sao biết tôi không có đối tượng?” Cảnh sát Lý nhịn không được mở miệng.
Cố Nhan Tân có chút lười nhác chống đầu mình, khinh thường cười lạnh một tiếng: “Vào buổi sáng, việc anh đến sớm sẽ quấy rầy đến việc trao đổi tình cảm của đôi tình nhân chúng tôi.”