Hai người trở lại khách sạn, cửa vừa mới đóng, Đông Phương Càn một phen ôm lấy Chúc Kỳ Trình chống đỡ ở trên cửa, không kịp chờ đợi liền điên cuồng hôn môi cô. Anh giống như một con sư tử bị nhốt đã lâu, vào lúc này, tất cả cảm xúc đều bộc phát, rốt cuộc anh đã được tự do, rốt cuộc có thể ở trên thảo nguyên tự do dong ruỗi...
Tay anh vội vàng cởi ra quần áo của Chúc Kỳ Trinh, hôn sâu lên mỗi tấc da thịt của cô, khẽ cắn nụ hoa trẻ tuổi đứng ngạo nghễ của cô, anh muốn mỗi chỗ của thân thể này đều lưu lại ấn kí của anh. Người này đã làm anh biết mỉm cười, làm anh một lần nữa có được tình yêu, làm anh biết tư vị hành phúc của phụ nữ, anh hi vọng để cô bao quanh thân thể của mình, dùng sự thơm ngọt của cô bao quanh mình, thật chặt... Thật lâu...
Chúc Kỳ Trinh bị anh nhẹ nhàng ôm chống đỡ trên tường, toàn thân đã sớm □, sau lưng là vách tượng với nhiệt độ hơi lạnh kích thích vào da thịt nóng bỏng thoải mái kháng thường. Chỉ là có một loại đau đớn khó chịu lấp đầy cô, căng đau khó nhịn.
Cô chống đẩy, thở gấp, dùng một chút sức lực còn lại để chống cự.
Ý thức của cô hỗn độn, trên trán bị cơn đau kéo dài đã ép ra một tầng mồ hôi mỏng, cuối cùng không cách nào nhẫn nại nữa, lắp bắp cầu khẩn nói: "Đông Phương Càn, có thể... Nhẹ một chút không?"
Đông Phương Càn dừng lại một chút, hôn lên môi của cô, dịu dàng ngậm cái lưỡi của cô nhẹ nhàng linh hoạt lật khuấy, ngay sau đó là động tác mãnh liệt hơn nữa, tuyệt vời cùng kích thích đánh tới lần nữa.
Giờ phút này, anh không muốn dịu dàng.
Chúc Kỳ Trinh cắn môi dưới, mấy lần kìm lòng không được nhẹ hô lên một tiếng, cuối cùng giống như bờ biên giới sắp sụp xuống, móng tay cô cắm vào da thịt trên tay của Đông Phương Càn, thở hồng hộc kêu rên: "Nghe nói người đàn ông cao lớn, cái đồ chơi kia cũng lớn, biết vậy ban đầu em không nên gả cho anh!"
Đông Phương Càn thổi phù một tiếng cười to ra ngoài, Chúc Kỳ Trinh vội vàng lấy tay che cái miệng của anh lại, nhẹ giọng quát: "Không cho cười, cách âm ở khách sạn này như thế nào anh còn không biết! Nào có người đang lúc mấu chốt như thế này lại cười? Anh thật đúng là người sát phong cảnh!"
Đông Phương Càn như cũ cúi đầu cười, ngậm ngón tay của Chúc Kỳ Trinh khẽ cắn, "Người sát phong cảnh nhất không phải là em đã biết rồi sao." Nói xong anh chợt xoay người ôm lấy cô cùng nhau té trên giường, chống lên thân thể, giọng nói của anh có chút ái muội khàn khàn nói: "Không nên gả cho anh? Hối hận?"
Chúc Kỳ Trinh ngẩng đầu lên, kiên định trả lời: "Đúng!"
Đông Phương Càn đột nhiên tiến vào lần nữa, nghiêm túc nói: "Đã muộn!"
Ngày hôm sau, Đông Phương Càn dậy sớm một chút đi tới quân đoàn, Chúc Kỳ Trinh nằm một minh trên giường ở khách sạn, đột nhiên điện thoại vang lên, vừa nhìn là anh trai, tâm tình của cô nhất thời liền tốt, "Anh trai!" Điện thoại vừa thông, cô thần thái phấn khởi kêu lên một tiếng.
"Tiểu ngoan, đang làm gì vậy?" Tiếng của Chúc Thanh Giác rất bình thản, không có bất kỳ tâm tình nào.
Chúc Kỳ Trinh cười hì hì, "Ngủ nướng !"
"Thế nào, vừa tới T thị đã quen thuộc chưa? Hiện tại các em nghỉ ngơi ở đâu?"
Chúc Giác Trinh quan tâm làm cho cô cảm giác rất ấm áp, cô lật người, lười biếng nói: "Hiện tại ở khách sạn ! Còn chưa có nhà, không biết Đông Phương Càn sắp xếp như thế nào." Dừng một chút, cô thần thần bí bí nói: "Anh, nói cho anh biết một bí mật nha!"
"Cái gì?"
"T thị quá tuyệt vời, em thật yêu thật yêu a! Ha ha ha ha..." Nói xong cô kìm lòng không được cười lên ha hả, mình cũng cảm thấy da mặt mình thật dày, có thể tượng tưởng được chuyện xảy ra có bao nhiêu kích thích, cô cảm thấy thật hạnh phúc, chân chính trở thành một người phụ nữ hạnh phúc.
Chúc Giác Trinh nghe tiếng cười khoái trá của em gái, trong lòng cũng vì cô mà cảm thấy cao hứng, nhưng anh lại cười không nổi, tâm tình không nói ra được trở nên nặng nề. Chờ Chúc Kỳ Trinh cười xong, anh chậm rãi mở miệng nói: "Tiểu ngoan....Anh trai kết hôn được không?"
Chúc Kỳ Trinh cả kinh lập tức từ trên giường ngồi dậy, lớn tiếng hỏi: "Anh trai muốn kết hôn? Là đối tượng hẹn hò lần trước cha nói sao?"
"Ừ."
Sau đó rốt cuộc Chúc Kỳ Trinh cũng nghe ra được tiếng của anh trai không thích hợp, suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng cô chỉ kêu một tiếng: "Anh trai.."
Chúc Giác Trinh cảm thấy giọng em gái thay đổi, liền hỏi: "Em không phải nên cao hứng sao?"
Dừng hồi lâu, cô chậm rãi nói ra: "Không phải. . . Là anh trai mất hứng, đúng không?"
Trong điện thoại trầm mặc, Chúc Giác Trinh không trả lời. Chúc Kỳ Trinh nhớ tới trước khi mình kết hôn anh trai luôn khuyên giải an ủi mình, chân thành như vậy, kiên nhẫn như vậy, vì vậy cô nghiêm túc nói: "Anh trai, anh đừng mất hứng, thật ra thì việc xem mắt rồi kết hôn cũng vô cùng tốt, thật. Có lẽ vừa mới bắt đầu sẽ có chút xung đột , nhưng sống chung lâu ngày, hiểu rõ lẫn nhau, ngạc nhiên vui mừng sẽ tăng lên gấp bội. Anh trai tốt như vậy, nhất định chị dâu sẽ thích rất thích anh....Chỉ là..." Nói xong thanh âm của cô không tự chủ mà nghẹn ngào, "Chỉ là về sau anh trai sẽ không chỉ thuộc về một mình em, sẽ có một người phụ nữ khác chiếm đoạt anh trai...."
Chúc Giác Trinh cười nhạt, "Kỳ Trinh ngu ngốc, anh vĩnh viễn là anh trai của em, không ai có thể đoạt được."
Nghe anh trai gọi mình là Kỳ Trinh ngu ngốc, trong lòng cô một hồi mềm mại, nước mắt khống chế không được tràn lan, đây là từ riêng mà anh trai gọi cô, "Anh trai, anh kết hôn rồi vẫn sẽ tặng quà sinh nhật cho em chứ?" Suy nghĩ này lập tức nhảy ra , cô vừa khóc vừa hỏi.
Chúc Giác Trinh dở khóc dở cười, cô em gái này đúng là vĩnh viễn chưa trưởng thành?"Em cũng đã lập gia đình rồi còn cần anh trai tặng quà sao?"
"Muốn muốn, đến già em cũng muốn."
Chúc Giác Trinh lắc đầu cười khổ, "Tốt, đến khi em rụng hết răng, anh vẫn tặng cho em."
Chúc kỳ dùng sức gật đầu, tiếp tục lau nước mắt một bên hỏi: "Anh trai, anh chừng nào kết hôn? Xát định cuộc sống như thế nào?"
"Tháng sau."
"Vội vàng như vậy?" Nghĩ lại, còn nói: "Chỉ là tháng sau không tồi, như vậy hai anh em chúng ta đều là kết hôn vào tháng tám, ngày kỷ niệm cũng có thể tổ chức cùng nhau." Cô phát huy hết khả năng để cho giọng nói của mìng mang đầy sự vui sướng nhẹ nhõm, chỉ vì trêu chọc anh trai vui, nhưng hiệu quả vẫn tạm được, thanh âm của Chúc Giác Trinh vẫn miễn cưỡng như đưa đám.
Cúp điện thoại, cô lâm vào trầm tư, hôn nhân của anh trai có thể hạnh phúc không? Còn nữa. . ., Chung Thành thì sao? Thực sự là do mình hiểu lầm sao?
Mấy ngày sau, quân đoàn sắp xếp cho bọn họ một căn hộ sáu mươi thước vuông trong nhà tập thể.. Đông Phương Càn hỏi Chúc Kỳ Trinh: "Muốn ở lại không? Hay là để lần sau mua?"
Chúc Kỳ Trinh trả lời giống như là chuyện đương nhiên, "Tại sao lại không ở? Ở chùa mà!"
Đông Phương Càn hé miệng mà cười khẽ, "Không nghĩ tới nhà giàu mới lại keo kiệt như thế."
Chúc Kỳ Trinh bất mãn kêu to: "Người nào quy định người nhà giàu không thể keo kiệt hả? Còn nữa...em là nhà giàu mói i sao? Em là đại phú nhị đại!"
Vì nhà mới, Chúc Kỳ Trinh bận rộn một hồi.
Lần đầu tiên sửa sang lại nhà của mình, tâm tình vô cùng bất đồng, cô đang mong đợi khắp mọi nơi của ổ nhỏ này, đều được cô tỉ mỉ trang trí, cô mong đợi cái nhà này, tràn đầu mùi vị thuộc về cô cùng Đông Phương Càn.
Đối với tất cả đồ đạc cô mua, Đông Phương Càn cũng không có ý kiến, cho dù nhìn thấy cái miếng vải bố màu sữa bao sofa , cũng chỉ có nhíu mày một chút mà thôi. Chỉ là khi anh thấy ga giường màu hồng helokitty nằm trong túi đựng vỏ chăn thì cũng không thể nhịn được nữa, nhỏ giọng hỏi: "Em nghĩ đang giữ giường lúc còn nhỏ sao?"
"Màu hồng lãng mạn, nhiều đáng yêu." Chúc Kỳ Trinh không cho là đúng cãi lại nói.
Đông Phương Càn đưa tay tháo ra ga giường, bỏ vào túi đựng vỏ chăn, vừa nói: "Loại màu sắc này làm cho anh không gợi được thú 'tính'." Anh phá lệ nhấn mạnh từ tính.
Chúc Kỳ Trinh che miệng khanh khách cười không ngừng, "Em muốn chính là hiệu quả này!"
Cuối cùng, vẫn là Chúc Kỳ Trinh thỏa hiệp, một lần nữa hai người đi trên đường mua ga giường. Chẳng qua là chọn màu sắc và hoa văn, ý kiến hai người không giống nhau, nổi lên tranh chấp nho nhỏ. Đông Phương Càn kiên trì muốn màu sắc pha trang nhã. Chúc Kỳ Trinh kiên trì muốn màu sắc rực rỡ hoa văn, cuối cùng hai người đều thối lui một bước, mua một ga giường bò sữa.
Chúc Kỳ Trinh nói: "Em muốn chính là sửa sang lại cho tốt."
Trải ga giường mới lên giường, cuối cùng tất cả cũng được dọn dẹp xong xui. Chúc Kỳ Trinh chậm rãi nhìn xhung quanh cả phòng, khắp nên đều là những đồ vật nhỏ, những loài cây nhỏ mà cô yêu thích, trên tường là những bức hình đám cưới mà lúc trước hai người chụp bổ xung. Tất cả lớn nhỏ đều không có trật tự, lại được sắp đặt ngăn nắp ở trên tường.
Trong đó tấm lớn nhất, là chụp tại bờ sông, hai người cùng nhau ngồi ở trên hàng rào, cô vẩy chân nhìn lên bầu trời xanh, Đông Phương Càn mỉm cười thâm tình nhìn cô.
Cô cảm thấy tất cả các tấm hình, Đông Phương Càn trong tấm này, cười đến nhu hòa nhất tự nhiên nhất, trong đôi mắt là tràn đầy tình yêu.
Cô yêu Đông Phương Càn như vậy.
Dĩ nhiên, đây chỉ là Chúc Kỳ Trinh tự mình cảm thấy, Đông Phương Càn chưa từng thừa nhận, anh nói khi đó anh phát hiện nữ trang của Chúc Kỳ Trinh rớt, cho nên mới cười.
Phòng ốc mặc dù nhỏ, lại phi thường ấm áp, khắp nơi tràn đầy tình yêu.
Cô thích căn phòng này, so với biệt thự của ba, đại viện Đông Phương, thậm chí tân phòng được thiết kế hoàn toàn mới thì càng yêu thích hơn. Chỉ có nơi này, cô mới có thể cảm nhận được nhà này thuộc về mình.
Chỉ là nhìn cái đệm giường hoa văn đen trắng, cô không nhịn được oán trách, "Đông Phương Càn, trải bò sữa phía trên thì anh mới có tính thú sao?"
Đông Phương Càn đến gần cô, cúi đầu mắt nhìn xuống: "Phải thử thì mới biết được?"
"Đông Phương Càn nghe lệnh! Đứng nghiêm."
Đây là ước định trong lúc thân mật của Chúc Kỳ Trinh cùng Đông Phương Càn, mình không muốn thì anh nhất định sẽ không bắt buộc, muốn tôn trọng phái nữ tuyệt đối phải tôn sùng địa vị.
Chỉ là, nếu như anh có thể thể hiện đầy đủ thành ý, như vậy tất cả đều có thể thương lượng, cho nên, chỉ cần Đông Phương Càn nghe lệnh của cô, "Tính phúc" sẽ có mà !
Vì 'Tính phúc' của mình, cũng vì muốn Chúc Kỳ Trinh cam tâm tình nguyện thần phục ở dưới thân mình, Đông Phương Càn vui lòng theo cùng. Dù sao mỗi lần cô chơi đều cứ chơi đi chơi lại mấy chiêu đó, đối với anh mà nói, thật sự không coi là trừng phạt.
Chúc Kỳ Trinh lần nữa nắm giữ quyền chủ đạo, vì thế cô còn len lén đắc ý chừng mấy ngày, quả thật quá bội phục sự thông minh tài trí của mình rồi.
Đông Phương Càn không thể làm gì khác hơn là thở dài, lui về phía sau một bước đứng nghiêm ngay ngắn.
"Nghỉ. . . Đứng nghiêm. . ." Chúc Kỳ Trinh nghiêm trang hô khẩu lệnh. Đông Phương Càn ngoan ngoãn làm theo.
"Quay đằng sau quay!"
Đông Phương Càn trừng cô. Quay đằng sau quay? Đây không phải là úp mặt vào tường sám hối sao? Loại diễn xiếc này lúc nào thì cô mới chơi đủ đây?
Đông Phương Càn liếc cô một cái, làm tiêu chuẩn xoay người, sau đó. . . Bắt đầu úp mặt vào tường sám hối.
Chúc Kỳ Trinh che miệng trộm vui mừng, một lúc lâu mới ổn định lại cảm xúc, cố làm nghiêm túc hắng giọng, lớn tiếng hạ lệnh: "Bên trái quay. . .Đằng sau quay. . . Dậm chân tại chỗ ——— dậm!"
Đông Phương Càn ngẩng đầu ưỡn ngực, tư thế tiêu chuẩn giẫm chận tại chỗ, lòng nổi dậy trò đùa dai, anh đột nhiên có tiết tấu ho to: "1—2—3———4! 121, 121, 1—2—3———4!"
Chúc Kỳ Trinh nhất thời ôm lấy bụng cười lăn lộn, Đông Phương Càn mãnh liệt nghiêng người, ôm lấy cô té nhào vào trên giường, hé miệng nhỏ giọng hỏi: "Chơi vui thật sao?"
Chúc Kỳ Trinh cười to không ngừng, mơ hồ trả lời không rõ: "Chơi thật vui, lần sau nữa!"
"Tốt lắm, trước tiên chúng ta phải làm chuyện này đã."