Người Yêu ‘Vô Tính’ Trước Và Sau Khi Kết Hôn

Chương 5



Tay tôi bị bác sĩ Liêu nắm lấy, cả người tôi run lên muốn rụt lại theo bản năng nhưng bị bác sĩ Liêu nắm quá chặt.

Người phụ nữ kia kéo Lý Thuật, bác sĩ Liêu kéo tôi chạy ra cửa. Chúng tôi vừa ra khỏi văn phòng liền bị chôn vùi vào sóng người phun trào.

Bác sĩ Liêu kéo tay tôi, bảo vệ tôi dựa vào phía tường, tôi ở giữa, anh ở ngoài. Những học sinh chạy nháo nhác tới tấp va vào vai bác sĩ Liêu, đẩy đẩy chen chen, âu phục anh nhăn nhúm, kính mắt lệch đi, thái dương toát ra mồ hôi hột.

Tôi biết bác sĩ Liêu có bệnh thích sạch sẽ, ghét chen chúc, ghét tiếp xúc thân thể với người khác.

Anh ghét khung cảnh ầm ĩ, ghét đám người ồn ào, ghét hỗn loạn.

Nhưng thời khắc này, anh đứng bên ngoài, giành không gian yên tĩnh đối lập cho tôi.

Mà anh còn kéo tay tôi.

Lòng tôi căng thẳng, cảm giác nóng bỏng truyền từ lòng bàn tay tới. Anh đang bảo vệ tôi sao?

Tôi vội vàng vọt ra sân trường, tất cả mọi người nhìn nhau, cháy đâu? Cháy đâu vậy? Không tìm được một làn khói đen hay là vết tích cháy.

“Thông báo, thông báo, vừa nãy là diễn tập phòng cháy, bây giờ mời các chủ nhiệm lớp đưa học sinh tiếp tục trở về phòng học.”

“Làm gì thế!”

“Ông đây đang ngủ ngon mà!”

“Tôi đang làm câu cuối của đề toán rồi!”

“Sái hết cả chân rồi lại còn diễn với chả tập!”

“Vừa rồi có cậu bạn chạy cạnh tôi đẹp trai quá, cậu biết tên cậu ấy là gì không?”

Học sinh như ong vỡ tổ, trường học chưa từng diễn tập phòng cháy không thông báo trước, mọi người hưng phấn đứng tại chỗ líu ra líu ríu.

“Thông báo, thông báo, vừa nãy là diễn tập phòng cháy, bây giờ mời các chủ nhiệm lớp đưa học sinh tiếp tục trở về lớp học. Học sinh về lớp cuối cùng phải lên văn phòng giáo viên.”

Trong nháy mắt, toàn bộ học sinh quay về như thủy triều chảy ngược.

Tôi thấy bóng dáng bà Vương Ái Hồng đi từ phòng phát thanh ra.

“Mẹ là người phát thông báo vừa rồi?” Tôi hỏi.

Bà Vương Ái Hồng thân là chủ nhiệm khoa tối sầm mặt lại không hề trả lời, dùng ánh mắt như diều hâu bắt lại những học sinh không về lớp học.

“Cầu thang trường hẹp như thế, phát sinh chuyện giẫm đạp thì sao?!”

Không còn thấy ai trên sân trường, bà Vương Ái Hồng mới nói: “Tiết tập thể sắp bắt đầu rồi, lãnh đạo thành phố sắp vào trường, con mau vào lớp chuẩn bị.”

“Con hỏi mẹ tại sao không để ý đến an toàn của học sinh khi tiến hành diễn tập phòng cháy?!”

“Tiết tập thể của cuộc thi toàn thành phố lần này có liên quan đến tương lai của con, phụ huynh học sinh kia của con lại không ngừng dây dưa. Con gái của Vương Ái Hồng tuyệt đối không được phép xảy ra sự cố vào lúc này.”

Tôi tức giận run cả người ―― tôi luôn cho rằng bà Vương Ái Hồng chỉ là lo lắng cho con gái, mong con hơn người, chỉ lo cuộc đời tôi đi nhầm một bước. Nhưng xưa nay tôi chưa từng nghĩ bà lại có thể ích kỷ đến mức này, đùa giỡn an toàn sinh mạng hàng trăm đứa trẻ.

“Liêu Viễn Hàng, tôi gửi thuốc cho cậu cậu uống chưa? Tôi đã nói với cậu rất nhiều lần, năm nay nhất định phải sinh con!”

Vương Ái Hồng gần như đến mức không thể nói lý. Bà lén lút liên hệ với bác sĩ Liêu sao? Còn gửi thuốc? Thuốc gì? Thuốc tráng dương à?! Lòng tôi vô cùng xấu hổ.

“Con đã nói rồi con không muốn làm giáo viên, con không muốn thăng chức, con càng không muốn sinh con! Tại sao mẹ liên tục can thiệp vào cuộc đời con vậy?!” Bực dọc tích góp mấy năm này hoàn toàn bạo phát vào lúc này.

“Phản rồi!” Bà vung tay lên bị bác sĩ Liêu nắm chặt.

“Cuộc đời cô ấy đã chịu trái chiều nhiều lắm rồi, xin mẹ đừng can dự nữa. Con của chúng con lúc nên có sẽ có, không nhọc mẹ bận tâm.”

Tôi kinh ngạc nhìn bác sĩ Liêu, con của chúng tôi? Anh sinh ra ý nghĩ này từ bao giờ vậy? Chúng tôi chỉ là hôn nhân chắp vá bị cưỡng ép, chúng tôi thật sự sẽ có con của chúng tôi sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.