Người Yêu Xinh Đẹp

Chương 12



Thẩm Nghi Du nói rằng khi nào mình rảnh sẽ liên lạc với Lý Thù, Lý Thù đợi ba ngày nhưng chẳng nhận được tin nhắn của Thẩm Nghi Du.

Đã hơn một tháng Lý Thù và Thẩm Nghi Du chưa gặp nhau, phá vỡ kỉ lục trong ba năm yêu nhau, từ khi quen biết Thẩm Nghi Du, Lý Thù chưa bao giờ tách xa Thẩm Nghi Du lâu như vậy. 

Anh vô cùng vô cùng muốn gặp Thẩm Nghi Du, giống như lần trước trả điện thoại, cách kính thuỷ tinh cũng được. 

Hoặc là nói chuyện qua điện thoại với nhau, anh muốn ở bên Thẩm Nghi Du như hồi trước, nhưng hình như Thẩm Nghi Du không nguyện ý nữa rồi. 

Mùng 7 tháng 8 là ngày đại thọ 90 tuổi của bà ngoại Lý Thù, bố mẹ kiên quyết bắt anh tham gia. 

Tối trước khi về Los Angeles, Lý Thù như bình thường làm việc tới 2 giờ sáng. Khi đóng máy tính lại, anh nhịn không được mở phần mềm thiết kế túi vải ra nhìn ngắm.

Khi anh thiết kế bản vẽ này cũng từng nghĩ, nếu thực sự có thể làm ra giống y như đúc, liệu Thẩm Nghi Du có trở nên vui vẻ, cho dù chia tay rồi, cũng sẽ đồng ý ăn một bữa với anh, hoặc sẽ tìm một nơi nào đó tản bộ, giống như hồi hai người mới quen nhau.

Có lẽ là rất khó, Lý Thù sau khi bình tĩnh lại đoán. 

11 giờ sáng hôm sau, Lý Thù và Irene Felton đáp xuống Los Angeles.

Anh không trực tiếp đi tới địa điểm tổ chức lễ chúc thọ của bà ngoại vì em gái anh Lý Thi San hôm qua gọi điện cho Irene, hy vọng Lý Thù có thể tiện đường qua căn chung cư của cô, đón cô cùng đi, Lý Thù đồng ý.

Lý Thi San vẫn chậm chạp như bình thường, Lý Thù chờ trong xe 10 phút, dù đã lỡ hẹn nhưng cô vẫn “san san” (1) đi xuống, còn có một cô gái rất cao đi cùng bên cạnh 

(1) San san ở đây đồng âm với từ San trong tên Lý Thi San, nghĩa là lững thững, đủng đỉnh. Mình không biết nên dịch thẳng ra hay để như vậy và chú thích. Mọi người góp ý cho mình nhé. 

Lilith Leslie.

Lý Thù hạ kính xe xuống, Lý Thi San gọi anh: “Anh.”

“Lilith và chúng ta cùng đi với nhau nhé.” Cô nói: “Bà rất thích cô ấy.”

Xe của Lý Thù ngoài tài xế ra thì chỉ có thể chở ba người, Irene lập tức quay đầu nói với Lý Thù: “Tôi có thể tự mình gọi xe tới khách sạn.”

Sau khi Lý Thù gật đầu, Irene liền xuống xe, tài xế cũng xuống xe mở cửa cho hai cô gái.

Lý Thi San ngồi vào ghế trước cạnh tài xế, Leslie ngồi ghế sau cạnh Lý Thù. 

Giữa hai ghế sau của xe có một tấm để tay bằng da ngăn cách, vốn dĩ khuỷu tay của Lý Thù chống trên chỗ để tay này, tay phải cứng nhắc xem tài liệu. Nhưng Leslie ngồi xuống ít lâu, anh liền hạ tay xuống. Lý Thù không thích tiếp xúc quá gần người khác, anh sẽ thấy khó chịu. Thế là anh liếc mắt nhìn cô một cái rồi trầm mặc thu tay về.

“Lý Thù, anh có thể dừng lại không?” Lý Thi San từ đằng trước quay đầu lại, quát anh: “Sao anh mãi mãi đều làm việc thế?” 

Lý Thù mắt vẫn dừng ở tài liệu, dựa theo sự thực mà trả lời Lý Thi San: “Bởi vì anh có công việc.” 

“…” Lý Thi San nghẹn họng, dừng một chút rồi nói: “Anh giành mất căn hộ mà Lilith muốn mua, sau đó cũng không biểu hiện gì hết à?” 

Giờ Lý Thù mới ngẩng đầu, đối diện với cô: “Căn chung cư đó là anh mua.”

“Đó là…”

“… Em nói muốn mua chung cư, cần tham khảo ý kiến của anh, anh đi. Em không mua, coi như là chủ động từ bỏ quyền mua căn chung cư đó; mà sau khi anh tham quan nó, cảm thấy nó phù hợp với tiêu chuẩn của mình, vì vậy liền ký hợp đồng mua nhà.” Lý Thù đặt máy tính trong tay xuống, tóm tắt lại câu chuyện của Lý Thi San từ đầu sau đó hỏi cô: “Trình tự mua nhà của anh có vấn đề à?”

“Em…”

“Còn về việc giám đốc khu bất động sản đi cùng ai, có vẻ không liên quan tới anh.” Lý Thù một lần nữa ngắt lời cô, còn kiên nhẫn bổ sung: “Nếu có vị khách hàng khác có dị nghị với việc anh mua nhà, nên trực tiếp liên lạc với giám đốc khu đó.” 

Lý Thi San hết lời nhìn anh đảo mắt, quay đầu lại, nhỏ giọng lầm bầm: “Ai mà có thể chịu được anh cơ chứ.”

Cô gái ngồi cạnh Lý Thù thay đổi tư thế ngồi, Lý Thù một lần nữa cầm máy tính lên, tiếp tục đọc.

Mới đầu, Lý Thù không cảm thấy lời nói của Lý Thi San có thể ảnh hưởng gì tới mình, nhưng đọc xong hai mục, ngón tay đang chạm vào màn hình của Thù ẩn ẩn đau, nỗi đau đó chậm rãi lan ra mỗi xăng-ti-mét da trên cơ thể anh.

Lý Thi San làm anh nhớ tới Thẩm Nghi Du.

Thẩm Nghi Du nói: “Chúng ta chỗ nào cũng không hợp.” 

“Em sẽ không mặt dày mặt dạn quay lại tìm anh đâu.”

Thực ra Thẩm Nghi Du là người rất hiền, quen biết Lý Thù lâu như vậy, nhưng lời nói tổn thương nhất cậu từng nói với Lý Thù cũng chỉ là hai câu trên. 

Khi đó, có lẽ Thẩm Nghi Du tự cậu cũng không biết, cậu nhìn qua như sắp khóc, Lý Thù hy vọng Thẩm Nghi Du đừng buồn nữa, nhưng chẳng rõ nên làm thế nào. 

Nhà Lý Thi San cách khách sạn tổ chức yến tiệc rất gần, không lâu sau họ đã tới nơi.

Lý Thù cầm theo máy tính đi vào. Lý Thi San và Leslie theo sau anh. Khi đi qua đại sảnh khách sạn, Lý Thù liếc thấy có người đang chụp ảnh, hình như là chụp Leslie, anh càng bước nhanh hơn, cũng không để ý nhiều. 

Yến tiệc chúc thọ 90 tuổi của bà ngoại khá lớn, có hơn 20 bàn tròn, còn mời cả người thân ở Trung Quốc tới tham dự.

Bố mẹ Lý Thù và em trai đã ngồi xuống bàn, anh và em gái đi biếu quà bà ngoại, sau đó cùng nhau ngồi xuống cạnh bố mẹ. 

Leslie thì thầm vài câu với Lý Thi San rồi ngồi xuống cạnh Lý Thi San.

Vị trí bên tay trái của Lý Thù còn trống, một lát sau, một gia đình họ hàng xa được bổ sung vào bàn họ. Một cặp anh em trai sinh đôi tầm 14, 15 tuổi ngồi cạnh Lý Thù, trong đó có một người cầm máy tính, hai người chia nhau một đôi tai nghe, giống như đang xem video.

Mẹ của Lý Thù có tính cách hướng ngoại và nhiệt tình, bà tiếp lời của bố mẹ hai đứa trẻ ngồi cách nửa bàn, biết được rằng họ là đời sau của em gái bà ngoại Lý Thù, hai đứa trẻ đều đang học ở Anh.

“Được rồi, đừng xem nữa”. Bà mẹ trừng hai đứa trẻ: “Video game thì hay ho gì, còn có lễ phép không?”

Cậu bé cạnh Lý Thù ấn vào nút tạm dừng, đặt tai nghe xuống, Lý Thù cúi đầu, anh định bắt đầu im lặng đọc tiếp phần tài liệu chưa đọc xong. 

Không lâu sau, bố mẹ hai đứa trẻ và bố mẹ Lý Thù cùng nhau đi sang bàn họ hàng khác chào hỏi, hai đứa trẻ ngồi một lát, liền lén lút mở máy tính ra, sau đó một bé gái đi tới, đứng giữa hai đứa cùng nhau xem, cậu bé liền tháo tai nghe ra khỏi máy, giảm âm lượng xuống.

Lý Thù đọc xong tài liệu, Lý Thi San bỗng dưng nghiêng sang, gọi anh: “Anh, làm xong việc chưa?”

Cô biết Lý Thù không thích tiếp xúc gần với người khác, bèn giữ một khoảng cách, Lý Thù nhìn cô hỏi: “Có chuyện gì?”

“Nhân lúc Lilith đi vệ sinh, anh hãy nói thật với em” Lý Thi San nói nhỏ: “Anh thấy cô ấy thế nào?”

Lý Thù hỏi: “Câu hỏi của em có thể cụ thể hơn không?” 

“Anh độc thân bao nhiêu năm rồi” Lý Thi San nói: “Chưa bao giờ nghĩ đến chuyện yêu đương một lần à? Lilith và anh rất xứng đôi. Anh biết không, cô ấy và em tốt nghiệp cùng một đại học đó, cũng có bằng khoa học máy tính (Computer Science). Mặc dù cô ấy đã chịu khổ khá nhiều ở cuộc hôn nhân trước nhưng cô ấy rất kiên cường, tâm địa lương thiện, mẹ rất thích cô ấy…”

“Lý Thi San” Lý Thù gọi tên cô, cô ngừng nói, nhìn Lý Thù. 

Lý Thù nói với cô: “Anh đang hẹn hò.”

Lý Thi San sững sờ, há hốc mồm, qua giây lát mới hỏi: “Với ai?”

Lý Thù không trả lời, trên thực tế anh không chú ý vì anh đột nhiên nghe thấy giọng Thẩm Nghi Du.

Anh nghe thấy Thẩm Nghi Du nói: “Hi!” 

Lý Thù ngẩng đầu, cẩn thận quan sát xung quanh, không tìm thấy bóng dáng của Thẩm Nghi Du. Phòng tiệc của khách sạn cực kì huyên náo, người quá đông, mỗi người đều đang nói chuyện, đi qua đi lại chào hỏi. Cậu bé cạnh Lý Thù vẫn đang xem video, nhạc nền đổi từ loại nhạc ồn ào như bom đạn thành nhạc thư giãn.

Có câu hỏi chen lẫn trong bản nhạc: “Có đồng ý sự theo đuổi của người khác không?”

Khi ngồi Lý Thù không nghe thấy bèn đứng dậy, doạ Lý Thi San giật mình, hỏi anh: “Anh sao thế?”

“Anh…” Lý Thù cúi đầu, định nói với Lý Thi San, anh phải rời khỏi đây một lát, lại thấy mặt Thẩm Nghi Du hiện lên trên màn hình trong tay cậu bé.

Thẩm Nghi Du choàng khăn tắm, ánh mắt mơ màng tựa đầu trên vai người bên cạnh, cậu rõ ràng là uống say rồi, hai má ửng hồng, mặt không cảm xúc nhìn màn hình, trông có vẻ lạnh nhạt. Sau lưng cậu là bầu trời đêm xanh thẫm, và một chút ánh đèn thành phố.

Lý Thù nhớ rõ nơi này. 

“Phải” Thẩm Nghi Du nói.

Hình ảnh bị cắt một chút, dường như là được cắt thành một clip ngắn, Thẩm Nghi Du nhìn vào ống kính nói: “Đồng ý chứ”

Dáng vẻ cậu ấy vô tư, dường như không để tâm chuyện gì, cũng không giống một Thẩm Nghi Du từng trốn trong phòng khách sạn, hỏi Lý Thù: “Anh có thể đến bên em bây giờ không?”

Một Thẩm Nghi Du tiếp nhận sự theo đuổi của người khác mang lại cho Lý Thù một sự đau khổ kịch liệt như bị rút cạn oxy.

Lý Thù trầm mặc đứng đó, sau chốc lát, anh lấy điện thoại ra, bật một phần mềm, lần đầu tiên nhập tài khoản và mật mã.

Anh nhìn thấy một điểm nhỏ màu xanh lá cây yên tĩnh tại vị trí thành phố S trên bản đồ, không di chuyển, giống một vì sao sáng đang lấp lánh.

Thẩm Nghi Du đang ở nhà. Lý Thù nhìn điểm sáng, nhìn thật lâu, cuối cùng mới cảm thấy sự đau đớn kia không khó chịu đến thế. 

Anh nói với Lý Thi San: “Anh đi trước.”

Sau đó anh đi  về phía cửa, gửi một tin nhắn thay đổi lịch trình cho Irene, yêu cầu tài xế lập tức tới đón anh, anh đứng chờ tại cổng khách sạn một phút thì ngồi vào trong xe. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.