*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Lý Thù ngủ rất muộn nhưng tỉnh rất sớm.
Trong phòng tối đen, anh ý thức được mình đang cầm một vật gì đó, vì nắm chặt cả một đêm nên lòng bàn tay của anh bị cộm phát đau.
Lý Thù nhớ ra đây là điện thoại di động của Thẩm Nghi Du, anh giơ điện thoại lên trước mặt, màn hình không phát sáng.
Điện thoại của Thẩm Nghi Du hết pin nên tự động tắt, Thẩm Nghi Du chia tay với anh rồi. Hai từ “chia tay” khiến Lý Thù cảm thấy không thoải mái, giống như có tảng đá lạnh đè lên dạ dày và lưng của anh. Anh dùng khuỷu tay ngồi dậy, điện thoại trượt ra từ tay anh nằm trên chăn, anh nhặt nó lên, từ từ sạc pin.
Sau khi mở máy, màn hình điện thoại của Thẩm Nghi Du hiện lên hai cuộc gọi nhỡ và một tin nhắn đều đến từ một số điện thoại lạ. Lý Thù cầm lên đọc, trên tin nhắn viết: “Không biết vì sao anh/chị lừa dối nhân viên ở club mang điện thoại của tôi đi, nhưng xin hãy trả nó lại cho tôi.”
Lý Thù lặng yên không tiếng động đọc tin nhắn, chưa nghĩ kỹ xem nên hồi âm thế nào, đối phương đã gọi điện tới. Lý Thù nghĩ một lát rồi nhấc máy, trước khi Thẩm Nghi Du lên tiếng, lạnh lùng nói với cậu: “Biết rồi, để tài xế mang tới chỗ em.”
Có lẽ Thẩm Nghi Du không thể ngờ anh nói chuyện thoải mái như vậy, một lúc lâu cũng không phản ứng. Lý Thù liền tiếp tục giải thích: “Bọn họ hỏi anh quen biết em không, có thể tới lấy điện thoại không, anh nghĩ rằng những club thế này đều sẩm tối mới mở nên thay em qua lấy, giúp em tránh trong ngày không có điện thoại dùng. Anh nói với họ em ngủ rồi. Anh đơn thuần là muốn giúp em tránh khỏi phiền phức không cần thiết.”
Sau một lúc, Thẩm Nghi Du giống như miễn cưỡng nói: “Cảm ơn.”
Lý Thù liền hỏi cậu: “Nói anh lừa đảo có phải quá cảm tính không?”
“… Xin lỗi.” Giọng nói của Thẩm Nghi Du nghe có vẻ chưa tỉnh cơn say, mang theo một chút khàn khàn và sự quẫn bách không rõ ràng. “Không làm phiền tài xế của anh, em tự qua lấy.”
“Không phải phí công như vậy, tài xế của anh nhận lương hàng tháng, không tính theo chiều dài chặng đường.” Lý Thù từ chối: “Đương nhiên, em yên tâm, anh không qua đâu, anh không rảnh.”
Thẩm Nghi Du trầm mặc một lát, nhỏ giọng nói “Được” và “Cảm ơn”.
Mười phút sau, Lý Thù cầm điện thoại của Thẩm Nghi Du, ngồi vào xe ô tô.
Anh không rõ người khác có coi trọng lời hứa hay không, ít nhất đối với anh, lời hứa miệng chỉ tính là một phương pháp để đạt được mục đích, không có giấy trắng mực đen chứng minh thì căn bản không cần phải làm theo.
Mặc dù Lý Thù rất bận nhưng anh có thể làm việc trong xe.
“Đi đến nhà của Thẩm Nghi Du.” Anh nói với trợ lý ngồi phía trước, “Cậu biết ở đâu không?”
Trợ lý quay đầu nhìn anh, giọng bé như muỗi: “Điều này… tôi không biết.”
Đối với năng lực làm việc của thanh niên này, anh có chút bất mãn.
Bản thân Lý Thù cũng không rõ nhà Thẩm Nghi Du ở đâu, Irene Felton nhất định biết, nhưng Lý Thù quyết định gọi cho Thẩm Nghi Du.
Thẩm Nghi Du nhấc máy rất nhanh, khi nghe câu hỏi của Lý Thù, cậu sửng sốt một chút, sau đó do dự không lâu nói tên khu dân cư cậu ở.
Lý Thù cúp điện thoại, bảo tài xế lái tới đó.
Irene đã từng thay Thẩm Nghi Du qua lấy tài liệu, nhưng Lý Thù chưa tới nơi này một lần nào, Thẩm Nghi Du trước giờ cũng chưa mời anh qua, anh cũng chẳng có hứng thú ghé thăm (1). Anh nghiêm túc ngắm nhìn cảnh vật thay đổi trên phố, không lâu sau, tài xế dừng ở một chỗ đỗ xe rồi nói: “Tới rồi.”
(1): Từ gốc là 光临 (quang lâm), ý chỉ tới thăm, tới chơi một cách nghiêm túc và chính thức. Theo mình hiểu thì người được thăm thường cảm thấy vinh dự vì được người kia tới thăm. Có lẽ ý anh Thù là Thẩm Nghi Du không mời, anh cũng chả thèm tới =)) hâm vđ.
Anh phát hiện khu dân cư mà Thẩm Nghi ở gần với căn chung cư ở thành phố S của anh hơn so với tưởng tượng của mình.
Vị trí của khu dân cư này rất đẹp, không phải khu mới nhất nhưng môi trường sống không tồi, ở cửa có đường một chiều hai làn xe chạy qua, hàng cây xanh cao lớn che bóng con đường, giống như một chốn bồng lai giữa thành phố náo nhiệt này.
Không biết diện tích căn nhà của Thẩm Nghi Du là bao nhiêu nhưng Lý Thù suy đoán sẽ không quá lớn.
Lý Thù yêu cầu tài xế gọi điện thoại cho Thẩm Nghi Du nhưng mở loa ngoài, bên Thẩm Nghi Du hình như có tiếng nước, cậu nói hiện giờ mình không tiện xuống lầu, cậu khách sáo hỏi tài xế liệu có thể đặt điện thoại vào trong tủ khoá ở phòng bảo vệ không.
Sau khi Lý Thù gật đầu tài xế mới đáp ứng.
Tài xế xuống xe, đem điện thoại đặt vào tủ khoá rồi quay về xe, vừa mới đạp chân ga chuẩn bị đi thì Lý Thù mở miệng ngăn cản: “Chờ chút.”
“Khoan hãy đi.”
Tài xế bèn lái xe trở lại chỗ cũ.
Lý Thù quyết định chờ nhìn thấy Thẩm Nghi Du rồi mới đi, anh mở máy tính, vừa đọc biên bản buổi họp (2) Irene đã làm xong vừa để ý động tĩnh của tủ khoá và cửa ra vào khu dân cư.
(2) Từ gốc là 会议记录, dịch từng từ sẽ là bản ghi âm hội nghị. Ở đây chúng ta có thể hiểu là meeting minute (or minute of meeting, viết tắt là MoM), tiếng việt là biên bản họp.
MoM – Biên bản cuộc họp là biên bản ghi nhận lại những diễn biến và kết quả của một cuộc họp hoặc một buổi làm việc. Nội dung cơ bản của biên bản họp thường là thời gian, địa điểm, thành phần tham gia, các vấn đề được trao đổi và thông qua tại cuộc họp. Mỗi công ty, tổ chức sẽ có những biểu mẫu, trình bày biên bản khác nhau. Nguồn: Thế Giới Luật.
Sau ba tiếng Thẩm Nghi Du mới đi xuống, việc này có chút vượt ngoài dự đoán của Lý Thù, nhưng mà trong khoảng thời gian này, Lý Thù vừa vặn hoàn thành một hạng mục công việc, không lãng phí một giây một phút nào.
Lý Thù nhìn ra ngoài xe, Thẩm Nghi Du chỉ cách anh hơn 20 mét, anh giơ tay đóng máy tính lại vì ánh sáng từ màn hình máy tính hơi chói mắt, quấy nhiễu tầm nhìn của anh, ảnh hưởng tới sự tập trung.
Thẩm Nghi Du đi chậm rề rề, chân đi một đôi dép nhồi bông (3) mà Lý Thù chưa thấy bao giờ, trên người mặc đồ ngủ và áo khoác. Sau khi ra khỏi cửa chính khu dân cư, Thẩm Nghi Du dừng bước, ngẩng đầu, hình như lan man không mục đích nhìn cành cây khô trên đỉnh đầu mấy giây rồi mới lắc lư tới màn hình mật mã của tủ khoá.
(3) Dép nhồi bông mà bạn Du đi chắc cutoe thế này =))
Áo khoác rộng che kín cái eo nhỏ của cậu, Lý Thù chỉ có thể nhìn được chiếc cổ và mu bàn tay trắng như tuyết.
Lúc này, Lý Thù cho rằng Thẩm Nghi Du giống một con thiên nga trên dòng sông xanh biếc được minh họa trong bức tranh thứ 5 trang 39 ở quyền truyện cổ tích anh từng đọc thời thơ ấu.
Nhà minh hoạ đó vẽ thiên nga đặc biệt, đặc biệt đẹp. Trong dạng sách dành cho nhi đồng này, con thiên nga ấy được vẽ đẹp tới mức lấn át tất cả (4). Sau khi Lý Thù nhìn thấy con thiên nga đó, anh cảm thấy dường như toàn bộ nội dung còn lại trong quyển truyện đó đều mất đi ý nghĩa tồn tại.
(4): Nguyên văn là 喧宾夺主: Giọng khách át giọng chủ, chỉ những sự vật ở vị trí phụ nhưng lại chiếm được sự chú ý lớn hơn cả sự vật chính.
Thẩm Nghi Du cầm trong tay một mảnh giấy, từ từ nhập mật mã ở tủ khoá, nhập xong cánh tủ bật ra, tiếng động khá lớn, cậu hơi giật mình mà lùi lại một bước rồi mới ngồi xổm xuống nhặt điện thoại lên, đóng cửa tủ, sau đó đứng bên cạnh tủ cúi đầu mở khoá màn hình, kiểm tra một lát.
Lý Thù nhìn gò má nhợt nhạt của Thẩm Nghi Du, cảm thấy cậu có vẻ rất mệt mỏi, tối qua nhất định ngủ không ngon.
Vừa hay Lý Thù cũng ngủ không ngon, hai người giống hệt nhau.
Thẩm Nghi Du kiểm tra xong liền bỏ điện thoại vào trong túi áo khoác, một lần nữa lê dép đi vào trong, cậu đi không nhanh, nhưng sau hai phút, Lý Thù đã không nhìn thấy cậu nữa.
Lý Thù quay đầu, hỏi trợ lý: “Bây giờ tôi đi ra thì cậu ấy có tức giận không?”
Trợ lý quay đầu nhìn anh, cả mặt in chữ “không biết làm sao” và “muốn nói lại thôi”.
“Thôi vậy.” Lý Thù nói rồi gửi email cho Irene, yêu cầu cô ấy đổi một vị trợ lý khác, sau đó bảo tài xế lái xe.
Lúc sắp về tới nhà, Lý Thù viết một dòng tin nhắn, hỏi Thẩm Nghi Du đã lấy được điện thoại chưa, không lâu sau khi bấm gửi, Thẩm Nghi Du hồi âm, cậu trả lời rằng lấy được rồi, khách sáo nói: “Cảm ơn.”
Lý Thù trả lời rằng “Không cần cảm ơn”, không chịu được bèn hỏi: “Số điện thoại sáng sớm em gửi tin nhắn là của ai?” Thẩm Nghi Du lại chẳng trả lời anh.
Vừa bước vào nhà, anh lập tức bắt đầu nhớ Thẩm Nghi Du, vì vậy anh liền bật video mà anh quay khoảnh khắc 49 giây ước nguyện của Thẩm Nghi Du vào sinh nhật năm ngoái của cậu chiếu lên TV. Anh còn tìm được một vài clip khác, cho chúng trình chiếu tuần hoàn.
Sinh nhật của Thẩm Nghi Du rơi vào cuối tháng bảy, đối với Lý Thù mà nói, mùa hè vì lí do này mà trở nên đặc biệt.
Lý Thù từng hỏi Thẩm Nghi Du, hồi trước sinh nhật của cậu trải qua thế nào. Thẩm Nghi Du trả lời rằng, đa số là liên hoan cùng bạn bè hoặc người thân.
Sau khi yêu nhau, Thẩm Nghi Du đã trải qua hai cái sinh nhật với Lý Thù. Lý Thù cho rằng, điều này chứng minh đối với Thẩm Nghi Du, so với bạn bè, thậm chí người nhà của Thẩm Nghi Du thì Lý Thù càng quan trọng hơn.
Có rất nhiều người thích Thẩm Nghi Du, Thẩm Nghi Du chọn Lý Thù là vì cậu thích anh. Nhưng hiện tại vì sao chia tay, Lý Thù tạm thời chịu.
Lý Thù lại di chuyển (5) một vòng quanh nhà.
(5): Thực ra từ gốc có thể hiểu là lắc lư quanh nhà nhưng mình nghĩ để anh Thù lắc lư thì có vẻ hơi “trẻ con” so với vẻ lạnh lùng của anh nên thôi =))
Thời tiết buổi chiều rất đẹp, trời trong không mây, ánh mặt trời sáng rọi chói mắt, Lý Thù bèn dùng điều khiển từ xa đóng rèm lại, trong căn nhà rộng hơn 280 mét vuông, anh một lần nữa tìm kiếm dấu vết của Thẩm Nghi Du, nhưng vẫn như cũ không tìm được.
Buổi sáng nhân viên vệ sinh đã tới dọn dẹp căn hộ sạch sẽ, ga giường cũng được đổi, mùi hương cuối cùng của Thẩm Nghi Du vốn đã không tồn tại hoàn toàn biến mất rồi. Lý Thù ngồi bên giường một lát liền trở lại phòng khách, tiếp tục bật clip lên.
Trong quá trình xem những clip này, Lý Thù cũng không phải luôn đặt mắt trên màn hình, anh đã hoàn thành rất nhiều hạng mục công việc, chỉ là thỉnh thoảng anh ngẩng đầu liếc nhìn nụ cười đầy mặt của Thẩm Nghi Du trong video.
Khi nhìn thấy Thẩm Nghi Du, Lý Thù luôn cảm thấy thoải mái hơn một chút.
Anh xưa nay vẫn vậy.