*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Khi cho Lý Thù số điện thoại, Thẩm Nghi Du cũng chẳng nghĩ tới sẽ phát triển một mối quan hệ thân thiết giữa hai người.
Từ tháng 1 tới tháng 4, hai người gặp nhau đứt quãng được khá nhiều lần. Thẩm Nghi Du không chán Lý Thù chút nào, thậm chí cậu còn sinh ra hảo cảm mà chả biết bắt nguồn từ đâu. Đôi khi cậu thật mong chờ cuộc hẹn tiếp theo, đôi khi thì không.
Tuy nhiên, dường như Lý Thù không có nhu cầu tiến thêm bước nữa. Thẩm Nghi Du cũng chịu không tài nào tưởng tượng được hai người nếu yêu đương thì trông thế nào.
Đầu tháng năm, Thẩm Nghi Du đi công tác ba ngày ở thủ đô nhằm lôi kéo một vị khách hàng tiềm năng hợp tác.
Cậu ở đó từ thứ 4 đến thứ 6. Do từ nhà bố mẹ tới công ty của người khách hàng cách cả một khu nội thành, mà thảo luận dự án thì không biết kéo dài bao lâu, vì vậy cậu nghĩ ở nhà bố mẹ không tiện lắm. Thẩm Nghi Du tính toán đến sớm từ thứ 3 sau đó ngủ một đêm tại nhà bố mẹ, biếu quà hai người. Hai đêm tiếp theo thì ở khách sạn gần công ty của người khách hàng.
Bất ngờ là buổi tối cậu tới nhà liền bị bố mẹ kéo vào phòng làm việc nói chuyện hơn hai tiếng.
Bố cậu nhiều mồ hôi, xưa nay ưa lạnh. Nhiệt độ điều hòa trong phòng làm việc để rất thấp. Thẩm Nghi Du lạnh tới mức đau họng. Cậu có cảm giác mình sắp bị ốm bèn pha thuốc giải cảm sau đó đi ngủ.
Sáng hôm sau thức dậy, Thẩm Nghi Du cảm thấy rét run, đau đớn từ trong xương lan ra xung quanh, xuống nhà đo nhiệt độ, 38.7 độ. Nhưng hôm nay cậu và khách hàng có hẹn lúc 10 giờ, không thể tới muộn, Thẩm Nghi Du uống thuốc trị sốt và giảm đau xong liền vội vội vàng vàng xuất phát.
Có lẽ do cơn sốt khiến thái độ cậu không tốt, cuộc nói chuyện với vị khách hàng không thuận lợi như tưởng tượng, buổi gặp nhau kết thúc sớm hơn cậu dự đoán khá nhiều, chưa tới 1 giờ chiều cậu đã rời khỏi công ty khách hàng. Cậu tới nhà thuốc trên đường mua thuốc, về khách sạn liền uống, sau đó nằm trên giường, tâm trí chỉ xoay quanh công việc. Tác dụng của thuốc gây buồn ngủ nhưng cậu lại chẳng ngủ được.
Lúc đang nửa mê nửa tỉnh, cậu nhận được điện thoại của Lý Thù.
Ở đầu bên kia Lý Thù nói mấy câu, Thẩm Nghi Du mơ mơ màng màng nghe không rõ. Cậu bèn ngồi dậy, nói chuyện một cách đầy mệt mỏi, nhẹ nhàng hỏi Lý Thù: “Anh bảo gì cơ?”
“Cuối tuần này anh không có thời gian tới gặp em.” Lý Thù nói.
Thẩm Nghi Du chậm chạp nghĩ một lát mới nhớ ra cậu từng hẹn Lý Thù thứ 7 gặp nhau. Cậu nắm lấy một góc chăn, một cảm giác vừa chua xót vừa buồn bã chui ra từ đại não đang đờ đẫn.
“Ừm.” Thẩm Nghi Du nói với Lý Thù, “Được.”
Lý Thù im lặng nhưng không cúp điện thoại. Thẩm Nghi Du cũng không, hai người trầm mặc hơn nửa phút, Thẩm Nghi Du không chịu được liền nói với Lý Thù: “Em vốn định bảo anh đừng tới.”
Cậu ngồi thẳng dậy, duỗi tay cầm cốc thuỷ tinh trên tủ đầu giường uống một ngụm. Nước ấm để uống thuốc ban nãy đã nguội lạnh từ lâu, nước lạnh như đá thuận theo cổ họng chảy xuống khiến Thẩm Nghi Du ho khan vài tiếng mới đặt cốc trở lại tủ.
Ở bên kia điện thoại, Lý Thù gọi tên cậu, hỏi rằng: “Cơ thể em khó chịu à?”
Thẩm Nghi Du nằm lại xuống giường, không trả lời câu hỏi của Lý Thù, cậu nói: “Em ngủ đây.” rồi dập máy.
Chưa được mấy giây, Lý Thù gọi tới một lần nữa.
Thẩm Nghi Du nhìn dòng chữ tên Lý Thù, ngơ ngác một lát nhưng vẫn nhấc máy.
“Cơ thể em khó chịu à?” Lý Thù hỏi thêm 1 lần nữa, Thẩm Nghi Du nghe không rõ rốt cuộc Lý Thù có quan tâm cậu hay không, “Ừ” một tiếng nhỏ.
Lý Thù im lặng rồi hỏi cậu: “Em đang ở nhà à?”
“Khách sạn.” Thẩm Nghi Du nói: “Em uống thuốc rồi, rất buồn ngủ, không có chuyện gì khác thì em cúp máy nhé.”
Lý Thù nói: “Khoan đừng cúp” nhưng chẳng nói vì sao không nên cúp máy.
Qua không bao lâu, anh mới hỏi Thẩm Nghi Du: “Bây giờ em đang ở khách sạn một mình à?”
Thẩm Nghi Du không cử động, hai mắt cậu sắp sập xuống, nói với Lý Thù: “Anh hỏi nhiều như vậy làm gì? Anh cũng chẳng tới đây được.”
Thực ra Thẩm Nghi Du vốn không thích ở một mình chút nào.
Cậu nghĩ mình chính là kiểu người khóc gió than mưa (1), tính từ khi cậu có trí nhớ, cậu đều chưa từng đạt được sự hỏi han ân cần từ người khác, cũng chưa từng ở bên ai và nhận được sự tỉ mỉ chăm sóc từ người đó; vậy mà trong lòng cậu cứ lén lút khao khát điều này.
(1) 无病呻吟 vô bệnh thân ngâm: ví với những sự việc không đáng lo nghĩ mà cũng thở ngắn than dài.
Vận may của Thẩm Nghi Du không tốt. Cậu có bao nhiêu bạn đi nữa, tụ tập có náo nhiệt thế nào thì vào thời điểm phiền muộn cũng chẳng ai ở bên.
Hình như Lý Thù khá thích Thẩm Nghi Du, luôn muốn gặp cậu nhưng anh cũng vô dụng.
Bây giờ, anh cũng chẳng thể tới đây.
Lý Thù ở bên kia vẫn chưa cúp máy, Thẩm Nghi Du liền nhắm mắt gọi tên anh, có lẽ người ốm đều yếu đuối như vậy, cậu nghe thấy Lý Thù nói “Anh đây”, Thẩm Nghi Du liền tủi thân.
Lý Thù hỏi cậu: “Sao thế?”
“Lý Thù” Thẩm Nghi Du cuộn tròn trong chăn, mơ màng nói với Lý Thù rằng: “Anh có thể đến bên em bây giờ không?”
Lý Thù im lặng một lát, anh nói: “Được.”
Khi Thẩm Nghi Du tỉnh lại thì đã là 6 rưỡi sáng.
Đầu cậu đã hết đau, cặp nhiệt độ thấy đã hết sốt, chỉ là cổ họng vẫn còn khó chịu, bước chân hơi bay bay.
Miệng cậu khô khan, bèn xuống giường định đun một bình nước uống, khi đang đổ nước vào bình thì cậu bỗng dưng nghe thấy một tiếng gõ cửa nhẹ.
Thẩm Nghi Du nghi ngờ mình bị ảo giác, nhưng nghĩ tới việc hình như mình đã gọi điện cho Lý Thù, còn mất kiểm soát mà đòi Lý Thù qua đây chăm sóc cậu. Cậu bèn ấn công tắc đun nước rồi cầm điện thoại xác nhận lại, phát hiện quả thực Lý Thù đã gọi cho cậu hai cuộc, thời gian vào hai giờ chiều hôm qua.
Lúc này, tiếng gõ cửa lại vang lên, Thẩm Nghi Du ngập ngừng mở cửa. Lý Thù tay cầm vali đứng ngoài cửa nhìn Thẩm Nghi Du.
Sau lưng anh là không gian mở của khách sạn (2), ánh sáng ngoài trời rọi qua kính thuỷ tinh xuyên vào, khiến chiếc thảm màu ghi đậm anh đứng trên nhìn càng mềm mại hơn. Bấy giờ trong mắt Thẩm Nghi Du, trên hành lang khách sạn này ngoài Lý Thù ra thì không còn thấy bóng dáng ai khác. Đó là vào một buổi sáng vừa tối vừa yên tĩnh.
(2) Từ tiếng Anh trong kiến trúc là Atrium. Atrium chỉ một không gian lớn, thường là thông tầng, nằm bên trong 1 tòa nhà, có vai trò cung cấp ánh sáng và thông gió cho nội thất (Nguồn: Homa Architects)
Atrium là chỉ không gian có cầu thang uốn lượn thông hai tầng với nhau.
Thẩm Nghi Du hỏi anh: “Sao anh lên đây mà gõ cửa nhẹ như thế.”
“Anh đặt phòng rồi.” Lý Thù nói: “Vốn dĩ, nếu em vẫn đang ngủ, anh định về phòng mình trước.”
Thẩm Nghi Du mở rộng cửa ra để Lý Thù vào.
Lý Thù giúp cậu đóng cửa còn Thẩm Nghi Du thì đi vào trước.
Nước đã đun xong, Thẩm Nghi Du bèn hỏi Lý Thù có muốn uống trà không.
“Anh uống nước.” Lý Thù đi tới, tự mình cầm cốc nước, nghiêng đầu uống một ngụm, hỏi Thẩm Nghi Du: “Em khó chịu ở đâu?”
“Ngày hôm qua bị sốt, bây giờ khỏi rồi.” Thẩm Nghi Du nói: “Anh mấy giờ tới đây?”
“Không đăng ký kịp với bên hàng không nên anh mua vé máy bay, nhưng mà vé bay thẳng sớm nhất đã bán hết, đành bay chuyến quá cảnh một lần (3).” Lý Thù nói.
(3): Từ tiếng anh là Transit: chuyến bay quá cảnh – chuyến bay có thể có 1 hoặc nhiều điểm dừng giữa hành trình bay (Nguồn: Travelus.vn).
Ở đây máy bay của anh Thù không kịp đăng ký lịch bay với bên hàng không mà vé bay thẳng vì sold out nên anh đành chọn chuyến phải transit một lần (Mệt lắm đó trời ơi… ghét nhất là transit T_T)
Thẩm Nghi Du sững sờ một lát mới hỏi: “Anh bay từ đâu tới?”
Lý Thù nói: “San Francisco”
Lý Thù nhìn có vẻ vẫn là dáng vẻ mọi ngày của anh, anh ăn mặc rất bình thường, hành lý không nhiều, dường như nhà anh ở một thành phố gần thủ đô nên tuỳ tiện đến thăm Thẩm Nghi Du. Anh nhìn cao ráo đầy tin cậy.
Thẩm Nghi Du nhìn vào mắt anh một lát rồi hỏi: “Thế bình thường anh làm việc ở đâu?”
Lý Thù cho Thẩm Nghi Du một câu trả lời tương tự, Anh bỗng nhiên giơ tay, gọi tên Thẩm Nghi Du, sau đó cách một khoảng chỉ vào ấn đường của Thẩm Nghi Du nói: “Đừng cau mày.”
Lý Thù đứng cách Thẩm Nghi Du khoảng 2m, dáng vẻ nói chuyện vừa nghiêm túc vừa đứng đắn, giống như anh thực sự vì Thẩm Nghi Du mà lặp đi lặp lại bay tới bay lui giữa San Francisco và thành phố S, đơn giản là anh muốn giữ gìn tình bạn giữa hai người.
Thẩm Nghi Du nhìn chằm chằm vào mắt anh, nở một nụ cười rồi tiến gần thêm một bước, hình như Lý Thù hơi mất tự nhiên nhưng không lùi lại.
“Lý Thù” Thẩm Nghi Du gọi anh: “Vì sao anh luôn luôn tránh đụng chạm với em? Anh không mắc bệnh ghét tiếp xúc thân thể chứ?”
Vừa nói cậu vừa chạm nhẹ vào tay Lý Thù.
Lý Thù đứng yên không động, nhưng dáng vẻ khá cứng nhắc, anh nhìn Thẩm Nghi Du, không lâu sau mới phủ nhận: “Không mắc.”
“Không thì tốt”. Thẩm Nghi Du nói: “Anh đừng cử động.”
Thẩm Nghi Du dựa sát thêm vào Lý Thù, cậu giơ tay níu áo khoác của Lý Thù xuống, ngửa mặt hôn lên cằm Lý Thù sau đó rời khỏi rất nhanh.
Mùi hương trên người Lý Thù khô ráo, ấm áp, tạo ra một cảm giác an toàn. Dưới cằm của anh lún phún râu. Ánh đèn trong phòng khá tối nên không thấy rõ tướng mạo của anh, hôn qua cảm giác hơi thô ráp.
“Hôn mặt không hôn môi nên không lây ốm sang anh đâu.” Thẩm Nghi Du nói nhỏ.
Lý Thù trầm mặc nhìn Thẩm Nghi Du, ngắm một hồi rồi giơ tay nhẹ nhàng chạm vào mặt cậu. Tay của anh rất ấm, giống hệt trong trí nhớ của Thẩm Nghi Du, đầy mạnh mẽ và khô ráo. Anh như chạm vào một vật dễ vỡ. Ngón trỏ và ngón giữa vuốt từ trên má của Thẩm Nghi Du xuống cằm, rồi dùng khớp xương trên ngón cái và ngón trỏ nhẹ nhàng giữ. “Có lẽ đều không lây ốm đâu.” Lý Thù nói với Thẩm Nghi Du
Trái tim của Thẩm Nghi Du nhảy nhót loạn xạ, cậu nhìn Lý Thù, dựa vào anh càng gần hơn để hôn anh. Nhưng Thẩm Nghi Du có chút vụng về nên má cọ vào kính của Lý Thù. Lý Thù nắm lấy cánh tay của Thẩm Nghi Du, kéo Thẩm Nghi Du giãn ra một khoảng cách nhỏ. Anh nhìn Thẩm Nghi Du khiến cậu lúng túng, trong đầu lướt qua vô vàn suy nghĩ. Tuy nhiên, Lý Thù chỉ là tháo kính cận xuống rồi cúi đầu dán lên môi Thẩm Nghi Du.
Thẩm Nghi Du nhớ rõ lúc đó hình như Lý Thù hoàn toàn không biết hôn nhưng học tập rất nhanh.
Anh giữ lấy eo Thẩm Nghi Du, ôm Thẩm Nghi Du chặt chẽ, đứng cạnh chiếc giường lớn trải ga trắng tinh mềm mại của khách sạn. Hai người vừa giống hai học sinh trung học yêu đương thuần khiết vừa giống cặp tình nhân chưa được chúc phúc đang cử hành 1 nghi thức trang nghiêm bí mật, âm thầm xác nhận “chung thân đại sự” của hai người.