Hành lang tầng ba - nơi chỉ dành riêng cho Địch Hải đại sư sinh hoạt - vang lên tiếng bước chân dồn dập, thường ngày ngoại trừ người chuyên môn quét dọn căn bản không có người dám đi lên chỗ an tĩnh đó, bây giờ lại có người tùy tiện chạy ầm ầm.
Những người khác nghe được tất cả đều kinh ngạc ngẩng đầu, tò mò từ thang lầu*, xuyên qua cửa sổ nhìn lên, không biết là ai có lá gan lớn đến thế, lại càn rỡ như vậy. Dám mạo phạm Địch Hải đại sư, lẽ nào không muốn sống nữa sao?
* Thang lầu: chắc là gần giống với ban công.
"Rốt cuộc là kẻ nào đang chạy loạn tại nơi ở của Địch Hải đại sư vậy?" Có tiểu nhị không nhịn nổi tò mò kéo người chuẩn bị đưa trà lên lầu lại hỏi.
"Đương nhiên là Địch Hải đại sư." Người đưa trà chính là kẻ chuyên hầu hạ Địch Hải đại sư nhưng sắc mặt của hắn lúc này rất không bình thường, vừa nhìn liền nhận ra được là đã bị đả kích không nhỏ.
"Địch Hải đại sư chạy làm cái gì?" Mấy người tiểu nhị hai mặt nhìn nhau, đại sư là người của ổn trọng cỡ nào a, chuyện gì lại có thể khiến hắn cuống lên như vậy?
"Có một vị khách tới, Địch Hải đại sư vội vàng đi gặp nàng." Người đưa trà nói xong, nhanh chóng bước đi.
Người mà ngay cả đại sư cũng không dám đến chậm, hắn lại càng không dám.
"Đại sư vội vàng đi gặp khách?" Tất cả những tiểu nhị khác đều bị dọa đến ngẩn người, không thể tinh nổi ngoáy ngoáy lỗ tai của mình, bọn họ vừa rồi có nghe lầm không vậy? Địch Hải đại sư ngay cả thành chủ cũng không nể mặt, giờ lại gấp gáp muốn đi gặp vị khách nào vậy a?
Tiểu nhị đặt chén trà xuống, len lén liếc nhìn người toàn thân đều bị che phủ bởi trường bào màu đen, hoàn toàn không thể nhìn rõ mặt mũi, khi Địch Hải ra hiệu hắn không thể làm gì khác hơn đành phải nhỏ giọng lui ra.
"Các hạ, ngài xem..."
Tiểu nhị vừa rời khỏi gian phòng nghe được lời nói của Địch Hải liền vô cùng kinh hãi, trái tim chợt co rụt lại. Đại sư dùng kính ngữ đối với người kia! Tiểu nhị không dám nghe tiếp, vội vã xuống lầu, chẳng qua mỗi một bước lại giống như đang đi trên bông, mềm nhũn không có một chút khí lực. Hôm nay hắn đã bị quá nhiều đả kích.
Trong phòng, Địch Hải ngồi đối diện với người mặc hắc bào (áo màu đen), trên bàn đặt chiếc hộp nhỏ mới vừa rồi.
"Các hạ, thứ này hẳn là của ngài. Không biết ngài muốn bán đấu giá hay là muốn..." Địch Hải nịnh nọt tươi cười, so với Nghiêm Kiện Đông lúc nãy còn chân chó* hơn.
* Chân chó: tức là nịnh nọt.
"Khối này ta muốn tặng cho đại sư." Giọng nữ mềm mại vang lên từ người mặc hắc bào khiến nụ cười trên mặt Địch Hải cứng đờ, hắn hoàn toàn không nghĩ tới người đối diện lại sẽ lại là một nữ tử. Nghe thanh âm thì chắc là một nữ tử còn rất trẻ tuổi. Có điều, kinh ngạc nghi hoặc cũng chỉ là chợt lóe qua, bởi vì tất cả mọi thứ cũng không bằng vui mừng khôn xiết đến hưng phấn như lúc này.
"Tặng, tặng cho ta?" Địch Hải kinh ngạc nhìn chiếc hộp nhỏ trên bàn, hai mắt trừng thật lớn, tựa như đang nhìn thấy thứ gì khó có thể tin nổi.
"Đúng vậy." Người mặc hắc bào nhẹ nhàng cười, "Chỉ là, ta có điều kiện."
Chương này ta làm xong lâu rồi nhưng máy hư vậy là ---> mất hết tài liệu trong máy TT_TT, mới đem từ quán về đấy
"Xem nào, ngươi cũng nghĩ không ra là vì sao chứ gì?" Hạ Hinh Viêm nhẹ nhàng cười, đôi mắt khẽ cong cong, bên môi lại chứa ý cười lạnh như băng, "Ta đây mới chỉ bắt đầu trả thù mà thôi, rất nhanh ngươi sẽ biết."