"Tự đại." Dập Hoàng cười mắng một tiếng, thân hình chợt lóe, trở lại trong ngân trâm.
"Cái này gọi là tự tin." Hạ Hinh Viêm cười hắc hắc, ngẩng đầu đắc ý, trở lại trong thành.
Dập Hoàng bó tay lắc đầu, nữ nhân này a, thật là không thể cứu được nữa.
Ở trong thành vòng đi vòng lại, Hạ Hinh Viêm mua một số thứ, đương nhiên, một nha đầu không được người thân thương yêu như nàng thì trên người
làm sao có dư tiền để tiêu như vậy. Cũng may, nàng có một phu quân rất
chịu chi, chỉ cần phân phó chủ tiệm đi tìm Thiếu thành chủ đòi tiền, một câu nói liền giải quyết tất cả, nàng thích cái gì thì lấy cái đó.
Rất nhanh khắp Y Lạc thành lại truyền ra một tin tức còn bùng nổ hơn, đó
chính là Hạ Hinh Viêm chẳng biết xấu hổ ỷ vào thân phận tiểu thiếp của
mình mà muốn làm gì thì làm. Lúc này sự khinh thường so với lúc trước
lại càng sâu, trước đây chẳng qua là đố kị, hiện tại tuyệt đối là căm
ghét. Chim sẻ biến bay lên ngọn cây biến thành phượng hoàng cũng cũng đã quá là may mắn trời ban, vậy mà còn không thành thành thật thật an vị
trên ngọn đi, hết lần này tới lần khác ỷ có cây lớn che chở mà diễu võ
dương oai. Nếu không bị khinh bỉ thì mới thật kỳ quái.
Dân chúng Y Lạc thành oán giận thì oán giận, nhưng họ cũng không có cách nào thay
đổi được, dù sao chủ yếu vẫn là do thái độ của người trong cuộc, thiếu
thành chủ Nghiêm Cảnh Thủ dường như vô cùng sủng ái vị tiểu thiếp này,
toàn bộ những thứ Hạ Hinh Viêm mua, thành chủ phủ đều chiếu theo đơn mà
trả tiền. Từ đó, lại càng đưa tới vô số suy đoán khác, chẳng lẽ thiếu
thành chủ thực sự coi trọng Hạ Hinh Viêm?
Đủ loại suy đoán lưu
truyền khắp thành, thảo luận ồn ào lúc nào cũng không ngớt, chỉ là, hai
nhân vật chính của câu chuyện Nghiêm Cảnh Thủ cùng Hạ Hinh Viêm ngược
lại là người thản nhiên nhất, tất cả đều mai danh ẩn tích, không hề xuất đầu lộ diện. Đợi đến khi nhìn thấy lại họ cũng là lúc khắp Y Lạc thành
đều giăng đèn kết hoa.
Một tuần trước, từng chiếc từng chiếc một
những chiếc xe ngựa lục tục tiến vào Y Lạc thành, những quán rượu xa hoa sớm đã được bao toàn bộ, chủ nhân trong những xe ngựa sang trọng được
Thành chủ nhiệt tình tiếp đãi mời vào bên trong.
Tất cả những
người dưới hai mươi lăm tuổi ở Y Lạc thành đều kích động ngóng trông
ngày Đại hội bắt đầu, bởi vì đó chính là ngày quan trọng nhất thay đổi
cả cuộc đời của bọn họ.
Toàn bộ mọi người tập trung đến hội
trường Linh sư, khiến một nơi lớn như vậy liền trở nên chật như nêm cối, cũng may Thành chủ Nghiêm Kiện Đông trước đó đã sắp xếp ổn thỏa, điều
binh sĩ đến giữ gìn trật tự, lúc này ở chung quanh hội trường Linh sư
mới không xảy ra hỗn loạn.
Bách tính bình dân hai mắt nóng bỏng
hướng vào bên trong nhìn, tuy chỉ cách nhau một cánh cửa, nhưng bên
trong và bên ngoài hoàn toàn là hai mảnh trời đất khác nhau. Có thể tiến vào học viện tốt, thành tựu sau này đương nhiên không cần phải nói,
biết đâu một gia đình nào đó nhờ có một vị Linh sư quật khởi mà sinh ra
biến hóa nghiêng trời lệch đất. Cho nên các học viện chiêu sinh hàng năm đều là người đông nghìn nghịt, nói cho cùng đây chính là cơ hội để một
người bình thường thay đổi vận mệnh.
Về phần người trong các đại
gia tộc, lại càng sớm đến hội trường Linh sư để đợi các vị lão sư ở
những học viện xuất hiện, xem thử con của mình có thể may mắn được học
viện nào nhìn trúng hay không.
Trời còn chưa sáng hẳn, trong hội
trường Linh sư ngoại trừ lão sư của học viện ra, ngay cả Thành chủ
Nghiêm Kiện Đông đều đã chờ sẵn tại đó, có thể thấy được lần này chiêu
sinh ở trong lòng mọi người là điều quan trọng tới cỡ nào.
Bên trong Hạ phủ, Hạ Hinh Viêm chậm rãi mở mắt ra, nhìn sắc trời đã bừng
sáng, lúc này mới từ trong trạng thái tu luyện khôi phục lại, đứng dậy
không nhanh không chậm thay một thân y phục, mở cửa phòng, đi ra Hạ phủ. Một mình đi trên đường phố không người, chỉ có gió mai làm bạn. Ba
tháng qua, làm cho nàng nhớ tới cảm giác khi huấn luyện tàn khốc ở căn
cứ, lâu ngày gặp lại sự khẩn trương hồi hộp khiến nàng cảm thấy nhiệt
huyết sôi trào.
Gần đến hội trường Linh sư, từ đầu phố đã có binh sĩ đang canh gác.
"Khán đài đi ở phía bên kia." Binh sĩ đưa tay chỉ hướng bên cạnh, xem Hạ Hinh Viêm như một quần chúng thông thường.
"Ta tới dự thi." Hạ Hinh Viêm nói.
"A? Nga, dự thi thì đi hướng bên này." Binh sĩ giật mình tò mò quan sát
thoáng qua Hạ Hinh Viêm, nhìn dáng vẻ của nàng không giống như thật lợi
hại, sao lại cũng tới dự thi?
"Đa tạ." Hạ Hinh Viêm sau khi nắm quyền tỏ ý cảm ơn, theo phương hướng mà binh sĩ chỉ đi tới.
"Đến dự thi, thế nào trễ như vậy mới đến?" Binh sĩ nhìn bóng lưng Hạ Hinh
Viêm nói thầm một câu, không quá coi trọng chuyện này sao?
"Có chuyện gì vậy?" Binh sĩ tuần tra đi tới, nghe hắn lẩm bẩm, tò mò hỏi.
"Người kia đến dự thi, vậy mà đến trễ như thế, cuộc thi đã sắp bắt đầu." Binh
sĩ đưa tay chỉ bóng lưng Hạ Hinh Viêm, binh sĩ phụ trách tuần tra thò
đầu nhìn qua, đột nhiên cười vang lên.
"Cười cái gì vậy?" Binh sĩ chẳng hiểu ra sao cả hỏi.
"Người kia tuyệt đối không phải đến dự thi, chỉ sợ là nàng đến giễu võ dương
oai." Mặt binh sĩ tuần tra lộ vẻ châm biếm, khinh thường hèn mọn.
"A?" Binh sĩ khó hiểu nhìn binh sĩ tuần tra, đây là có chuyện gì?
"Ngươi biết nàng là ai không?"
"Là ai?"
"Nàng chính là nhân vật phong vân gần đây oanh động toàn thành - Hạ Hinh
Viêm." Binh sĩ tuần tra cố ý nhấn mạnh ở bốn chữ nhân vật phong vân,
nồng đậm trào phúng không cần nói cũng biết.
"Ha! Chính là cái nữ nhân chẳng biết xấu hổ kia?" Binh sĩ nghe xong, nghi hoặc trong mắt tất cả đều chuyển thành khinh thường.
Vào hội trường Linh sư, Hạ Hinh Viêm mới biết được chiêu sinh lần này ở Y
Lạc thành có bao nhiêu oanh động, dòng người chen chúc sắp khiến hội
trường Linh sư nổ tung. Người rất nhiều, nhưng không hề có thanh âm quá
ầm ĩ, ánh mắt của tất cả mọi người đều chú ý đến cánh cửa lớn đóng chặt, khẩn trương chờ lão sư trong các học viện đến.
Hạ Hinh Viêm tùy
tiện tìm một vị trí tầm thường ngồi xuống, chờ đợi. Bởi vì nàng tới quá
muộn, chỉ có thể ngồi bên cạnh đám người sau cùng, sự chú ý của người
trước mặt đều đặt tại phía trước.
"Chẳng biết năm nay có thể tiến vào một học viện nào đó hay không, ta đã hai mươi lăm, nếu lại không có cách nào gia nhập học viện, sau này sẽ chẳng có tư cách nữa." Một thanh niên bình dân thấp thỏm nói nhỏ.
"Đành cố hết sức mà thôi. Chúng ta không bằng người của đại gia tộc, con cháu gia tộc nhà người ta từ
nhỏ đã được trọng điểm bồi dưỡng, chúng ta làm sao có thể so sánh?"
"Cũng không hẳn vậy. Trong đại gia tộc cũng có phế vật, chẳng hạn như cái kẻ
nào đó bám víu được cành cao a." Lời nói tràn ngập sự ghen tỵ tận trời
của một nữ tử đồng dạng là bình dân.
"Ha ha, kẻ đó hôm nay hẳn sẽ không tới, chỉ bằng cái trình độ kia của nàng, đừng nói là tiến vào học viện, chỉ sợ là ngay cả cơ hội ra sân cũng không có."
" Đúng vậy, đúng vậy."
Vài nữ tử thật không dễ dàng mới bắt được cơ hội cùng chế nhạo Hạ Hinh
Viêm, tự nhiên là muốn chẳng kiêng nể gì phát tiết một phen, ai bảo Hạ
Hinh Viêm may mắn như vậy, được Thiếu thành chủ coi trọng, nàng thật
đáng chết!
Khi mặt trời đã lên cao, cánh cửa đóng chặt cuối cùng
cũng từ từ mở ra dưới ánh mắt mong đợi của tất cả mọi người, từ bên
trong đi ra lão sư ở các học viện, họ được người phụ trách hội trường
Linh sư mời đến từng vị trí riêng của mình, thong dong ngồi xuống.
Các lão sư vừa xuất hiện, mọi người lúc nãy còn đang xì xào bàn tán giờ lại đều ăn ý ngậm miệng lại, đôi mắt mong chờ nhìn các lão sư, đó là hy
vọng về tương lai của bọn họ a.
Nghiêm Kiện Đông ngồi ở chính
giữa trung tâm khi nhìn thấy lão sư ở học viện cũng vội vôi vàng vàng
đứng dậy, sau khi khách sáo một phen, hắn mới một lần nữa ngồi xuống
lại.
Tia nắng vàng phủ kín khắp mọi nơi, chiếu lên khuôn mặt của
những người dự di, tỏa ra một thần thái khác hẳn, có phần mong đợi có
phần hưng phấn nhưng càng nhiều hơn chính là thấp thỏm.
Bất luận như thế nào, cuộc thi khắc nghiệt mỗi năm một lần bắt đầu!