Ngút Trời

Quyển 1 - Chương 22: Có miệng mà khó trả lời



Edit: Tinh Linh.

“Hồng Vân tinh?” Nghiêm Cảnh Thủ lảo đảo một cái thiếu chút nữa té ngã xuống đất.

Với hắn mà nói thì ba chữ này quá quen thuộc, ba tháng qua, hắn sớm sớm chiều chiều luôn đối diện với Hồng Vân tinh, liên tục dựa vào nó để tu luyện linh lực.

Tất nhiên cũng biết phẩm chất của Hồng Vân tinh trong tay có bao nhiêu thượng thừa, tốc độ tu luyện linh lực tăng nhanh cũng tỷ lệ thuận với tốc độ xói mòn tài sản của nhà hắn.

Chỉ vì hai khối Hồng Vân tinh nhỏ kia, tài sản nhà hắn gần như mất đi sáu bảy phần.

Vốn đã tính toán tốt đâu vào đấy, là nhanh chóng tăng lên linh lực, tiếp đó khi đại hội chấm dứt lấy được Tụ Linh đan của Hạ gia, giúp hắn thành công đột phá Linh sĩ, đạt tới Linh sư.

Làm sao nghĩ đến ở nơi này sẽ phát sinh đột biến, Hạ Hinh Viêm thế nhưng đạt tới cấp bậc Linh sư trước hắn một bước.

Hiện tại, đại sư Địch Hải lại đang nói cái gì mà Hồng Vân tinh là do Hạ Hinh Viêm giao cho hắn bán chứ?

Ai có thể nói cho hắn biết chuyện gì đang diễn ra không?

"Đại sư Địch Hải, ngài đang nói đùa phải không?” Chân mày Nghiêm Kiện Đông giật giật hai cái, khó tin hỏi.

Nếu như người nào để ý, sẽ nhận thấy giọng nói của hắn có chút run rẩy.

Địch Hải không trả lời vấn đề ngu ngốc này, mà Nghiêm Kiện Đông sau khi hỏi xong, cũng không kì vọng có thể nhận được đáp án.

"Hạ Hinh Viêm làm sao có thể có Hồng Vân tinh?” Nghiêm Cảnh Thủ kinh nộ* chất vấn.

* Kinh nộ: kinh hãi + tức giận.

Thông tin quá mức chấn động này như thiêu hủy đi toàn bộ lí trí, khiến hắn quên mất rằng mình hẳn là một vị quân tử khiêm khiêm tốn tốn, mà không phải là cái dạng lưu manh vô lại.

"Phòng đấu giá sẽ không hỏi lai lịch của vật phẩm.” Địch Hải không chút khách khí cắt đứt sự chất vấn của Nghiêm Cảnh Thủ.

Chất vấn? Nghiêm Cảnh Thủ cũng không thử xem lại thân phận của mình đi, dám giở giọng điệu như vậy với hắn!

Địch Hải lộ vẻ tức giận, ở trên khán đài, Nghiêm Kiện Đông lập tức liền phát hiện ra, nhưng ở đây không phải là nơi để xin lỗi, xem ra sau khi chuyện này chấm dứt, hắn phải đến tận cửa phòng đấu giá bồi tội thôi.

"Thiếu thành chủ, thực ra Hồng Vân tinh đó vốn là thứ dành tặng cho ngươi.” Ở bên cạnh, Hạ Hinh Viêm từ nãy đến giờ vẫn trầm mặc bỗng chậm rãi mở miệng, giọng nói trầm trầm khiến người ta nghe qua có cảm giác nó mang theo một chút ai oán.

"Thứ dành tặng cho ta?” Nghiêm Cảnh Thủ sửng sốt đưa mắt về phía Hạ Hinh Viêm.

Hồng Vân tinh có phẩm chất tốt như vậy, Hạ Hinh Viêm nói là muốn tặng cho hắn?

"Chẳng hay thiếu thành chủ có còn nhớ tụ hội ở phủ Thành chủ trước đây không? Lúc đó ta có mang theo một thứ hấp tấp chạy tới, dọa thiếu thành chủ kinh hãi.” Hạ Hinh Viêm hoàn toàn không thèm nhìn bộ dạng si ngốc của Nghiêm Cảnh Thủ, yếu ớt khẽ nói.

Trong lòng Nghiêm Cảnh Thủ chấn động, hắn làm sao có thể quên chuyện ngày đó.

Vốn là mọi người đang tụ hội, bỗng Hạ Hinh Viêm một thân nhếch nhác không biết từ xó nào xông ra, phản ứng trực tiếp của hắn chính là đạp thẳng một cái.

Sau khi biết là Hạ Hinh Viêm, cũng không có bất cứ áy náy hay bất an gì.

Chỉ là một nữ nhi không được xem trọng ở Hạ gia thôi, chết thì chết.

Ai biết Hạ Hinh Viêm cũng không thật sự chết đi, ngược lại hắn từ phụ thân biết được Hạ Hinh Viêm có một của hồi môn rất lợi hại - Tụ Linh đan.

Lúc này mới bắt đầu có hôn ước làm thiếp thất.

"Ý ngươi là...” Con ngươi của Nghiêm Cảnh Thủ co rút lại, trái tim dường như không chịu nổi kích thích mạnh như vậy nên đập từng trận dữ dội.

"Đúng vậy, ngày hôm đó ta vất vả trăm đắng nghìn cay mới đào được hai khối Hồng Vân tinh nhỏ kia, muốn đem tặng cho thiếu thành chủ, ai biết..."

Hạ Hinh Viêm thở dài một tiếng, mắt hơi rũ xuống: “Nếu thiếu thành chủ đã không có ý gì với Hinh Viêm, Hinh Viêm cũng không nên ép buộc thiếu thành chủ, vì vậy mới muốn giải trừ hôn ước, đem Hồng Vân tinh - thứ đã gây tổn thương Hinh Viêm - trao bán cho đại sư Địch Hải."

Hạ Hinh Viêm nói đến tình tha ý thiết, nói đến bi thương thê thảm.

Đúng rồi, nàng một cô nương bình thường, không biết đã trải qua bao vất vả mới lấy được Hồng Vân tinh có phẩm chất tốt đến thế, cực kì vui mừng đi đưa tặng Nghiêm Cảnh Thủ, không ngờ lại bị đá thương nặng, thiếu chút nữa đã chết.

Gặp chuyện này, cho dù có rất nhiều tình cảm thì cũng bị cú đá kia làm vỡ tan.

Nghiêm Cảnh Thủ đứng sững tại chỗ, sắc mặt hết xanh rồi lại chuyển sang trắng, không biết trong lòng đang nghĩ cái gì.

Trên khán đài, mọi người đều nhìn Nghiêm Cảnh Thủ một cách hứng thú, cảm thán không thôi.

Người vợ hiền thảo như vậy, Hồng Vân tinh quý giá như thế, đều chỉ vì một cú đá của hắn mà tuột mất, cú đá này đúng là "đắt" thật.

"Ngươi cũng nên có chừng có mực thôi." Âm thanh đè nén của Dập Hoàng toát ra ở trong đầu Hạ Hinh Viêm.

Đôi lông mày của Hạ Hinh Viêm ẩn ẩn nhướng cao: "Ngươi cảm thấy ta không nên trả thù."

"Trả thù thì đương nhiên cần, nhưng mà..." Dập Hoàng hít sâu một hơi, hình như là đang bình ổn lại cảm xúc của mình, lúc này mới tiếp tục nói, "Ngươi diễn quá giả tạo."

Nói cứ như là nàng có rất nhiều tình cảm với Nghiêm Cảnh Thủ không bằng ấy, hắn nghe mà nổi da gà từng đợt.

"Cũng chỉ có mình ngươi mới cảm thấy giả tạo, ngươi xem, hiện tại ai nhìn ra được là ta đang nói dối?" Hạ Hinh Viêm tỏ ý bảo Dập Hoàng thử nhìn quanh mọi người trong hội trường Linh sư.

Dập Hoàng bất đắc dĩ lắc đầu, nhiều người như vậy thế mà đều bị lừa, diễn xuất của nàng có tốt đến thế sao?

"Ngươi đừng nói mấy lời buồn nôn như vậy." Dập Hoàng sợ hãi lui bước, bộ dạng nhu nhược thâm tình của nàng, hắn thật sự không thể nào thích ứng nổi.

"Chỉ mới thế này mà ngươi đã thấy buồn nôn? Vậy tốt nhất ngươi nên chuẩn bị đi, tiếp theo sẽ là màn cha con tình thâm." Hạ Hinh Viêm ở trong đầu nói xong, liền ngẩng lên khuôn mặt nhỏ nhắn bi ai thống khổ.

"Gia phụ thấy ta cả ngày buồn rầu không vui, hành vi thất thường, không thể không lấy vật chí bảo trong nhà ra trợ giúp ta tu luyện, lúc này mới khiến ta dần dần thoát khỏi bóng ma đó." Hạ Hinh Viêm êm ái thầm thì, hoàn toàn khác hẳn sự kiêu ngạo như vừa nãy.

Nàng vừa dứt lời, mọi người trên khán đài lập tức bừng tỉnh hiểu ra.

À, thảo nào mà Hạ Hinh Viêm một thời gian trước còn nhát gan nhu nhược bỗng phách lối như vậy, hoá ra là đã bị kích thích.

Về phần linh lực đột nhiên tăng vọt như thế, chính là nhờ công lao của Hạ Nghĩa Bình.

Tuy rằng ngày thường Hạ Nghĩa Bình không thích nữ nhi này, nhưng cha con dù sao cũng là cha con, hắn vẫn luôn thương yêu nữ nhi của mình.

Nhận được những ánh mắt kính nể từ mọi người, Hạ Nghĩa Bình như đứng trên đống lửa, bởi vì hắn cảm nhận ánh được mắt sắc bén của Nghiêm Kiện Đông ở phía đối diện đang liếc tới.

"Thật không ngờ Hạ gia chủ yêu thương Hinh Viêm như thế, không hề tiếc dùng đến chí bảo của Hạ gia để trợ giúp nàng, quả nhiên là cha con tình thâm, thật khiến tại hạ bội phục." Nghiêm Kiện Đông cười mà như không cười "tán thưởng", chẳng qua câu nói rét lạnh kia lọt vào tai Hạ Nghĩa Bình, chữ chữ tựa như là đao sắc muốn xẻo từng miếng thịt trên người hắn ra.

Nghiêm Kiện Đông có thể không tức giận sao?

Chí bảo gì gì đó của Hạ gia, đơn giản chính là Tụ Linh đan.

Khó trách Hạ Hinh Viêm dễ dàng đột phá Linh sĩ như vậy, thì ra là viên Tụ Linh đan kia đã bị Hạ Hinh Viêm dùng.

Vậy của hồi môn lúc trước đáp ứng hắn thì tính thế nào đây?

Thì ra ngay từ đầu, cha con hắn đã bị người Hạ gia chơi đùa trong lòng bàn tay.

Đầu tiên là giả vờ đồng ý hôn ước, sau đó âm thầm xúi giục Hạ Hinh Viêm phung phí tiêu xài rồi đổ tất cả nợ về phía phủ Thành chủ, mặt khác lại đem Hồng Vân tinh bán cho phòng đấu giá, vơ vét một số tiền lớn của nhà hắn.

Sau khi khiến phủ Thành chủ nguyên khí đại thương*, viên Tụ Linh đan duy nhất cũng chẳng còn.

* Nguyên khí đại thương: ý chỉ bị hao tổn nặng nề về một hay nhiều mặt nào đó (tài sản, quyền lợi, danh dự...).

Hạ Nghĩa Bình tính toán tốt thật.

Hay cho một chiêu tay không bắt được sói dữ!

Hạ Nghĩa Bình bị Nghiêm Kiện Đông hung dữ trừng mắt, lúc này quả thực là có miệng mà khó trả lời.

Từ đầu tới cuối hắn cũng chẳng biết chuyện gì đang diễn ra cả, không hề thiếu kinh ngạc so với bất luận vị nào ở nơi này.

Nhưng theo tình hình này, Nghiêm Kiện Đông hẳn đã ghi toàn bộ nợ lên đầu của hắn, cho dù toàn thân từ trên xuống dưới đều là miệng, hắn cũng không thể thanh minh rõ được.

Hạ Hinh Viêm là ai, là nữ nhi của Hạ Nghĩa Bình hắn, một nữ nhi nhát gan yếu đuối.

Ai sẽ nghi ngờ những chuyện này là do một mình Hạ Hinh Viêm tự làm ra?

Người nào rồi cũng sẽ nghĩ rằng kẻ xúi giục phía sau chính là Hạ Nghĩa Bình hắn.

"Hôm nay tất cả mọi người đã đều mệt mỏi, khảo nghiệm đến đây là kết thúc, về phần tiến vào học viện nào thì ngày mai mọi người lại tập trung ở chỗ này.”Nghiêm Kiện Đông đứng dậy, tuyên bố kết thúc.

Nhiều năm qua vẫn chưa từng có lần nào "đặc sắc" như cuộc khảo nghiệm lần này, nếu hắn không tuyên bố kết thúc, phỏng chừng thêm chút nữa hắn sẽ nhịn không được mà nổi bão.

Hạ Nghĩa Bình, khinh người quá đáng!

Hạ Nghĩa Bình bất đắc dĩ đứng dậy, hắn thấy được ánh mắt cuối cùng đầy ý vị thâm trường của Nghiêm Kiện Đông trước khi rời đi, xem ra, hắn nhất định phải cho Nghiêm Kiện Đông một câu trả lời thật thật là tốt, nói cách khác, sau này Hạ gia hắn còn có thể đặt chân trong thành Y Lạc hay không chính là một vấn đề lớn.

"Hạ Hinh Viêm theo ta trở về!" Hạ Nghĩa Bình hung dữ trừng Hạ Hinh Viêm một cái, trở về hắn phải tính sổ với nàng, nha đầu này không muốn sống nữa phải không?

Xem hắn sẽ trừng phạt nàng như thế nào!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.