Ngút Trời

Quyển 1 - Chương 3: Huyết sắc thông đạo



Edit: Tinh Linh

Động tác của Hạ Hinh Viêm cực nhanh, tả đột hữu tránh*, động tác nhanh đến mức tận cùng, nhưng thực chất lại không hề có chút lực công kích.

* Tả đột hữu tránh: bên trái xông lên bên phải né tránh.

Nếu nói là giao thủ còn không bằng nói đang thử đi, hành động quỷ dị như vậy khiến cho trong lòng hồng y nam tử xuất hiện hỏa khí (tức giận), lực lượng ngưng tụ, tính toán tốt vị trí mà Hạ Hinh Viêm sẽ ngã xuống liền trực tiếp đánh tới.

Oanh một tiếng nổ, công kích ở trên mặt đất nơi Hạ Hinh Viêm ngã xuống liền nổ tung, trực tiếp đem Hạ Hinh Viêm đánh bay ra, hướng bay đến chính là về phía hồng y nam tử.

Hồng y nam tử âm lãnh nở nụ cười, nàng còn bản lĩnh gì để trốn a?

Hạ Hinh Viêm lập tức lăn đến dưới chân hắn, thân thể vẫn không nhúc nhích, hồng y nam tử đắc ý gợi lên khóe môi, nhân loại cuồng vọng, dĩ nhiên vọng tưởng muốn giết hắn. Tay cao cao nâng lên, lòng bàn tay ngưng tụ quang mang màu đỏ, ẩn ẩn chuẩn bị ra tay, chỉ cần lực lượng đó đánh tới, Hạ Hinh Viêm chắc chắn hương tiêu ngọc vẫn (chết).

Đột nhiên lúc này, tươi cười trên mặt hồng y nam tử cứng đờ, bất khả tư nghị* trừng mắt nhìn Hạ Hinh Viêm dưới chân hắn, nghiến răng nghiến lợi gầm nhẹ: “Ngươi làm cái gì?”

* Bất khả tư nghị: Khó tin, không thể tưởng tượng nổi.

Thân thể Hạ Hinh Viêm trên mặt đất khẽ động, khó khăn nâng lên thân thể đầy vết thương, khuôn mặt trắng bệch tựa như giấy hiện ra nụ cười thắng lợi: “Ta đã sớm nói qua rồi, ngươi thua.” Lúc này ngón tay trắng nõn của Hạ Hinh Viêm đang vuốt ve thưởng thức một cây ngân trâm (trâm bạc) xinh đẹp, ngân trâm dính máu trên người nàng, tỏa ra hồng sắc quang mang mỹ lệ không nói nên lời.

“Đi tìm chết.” Hồng y nam tử trong mắt sát khí thô bạo như gió lốc ngưng tụ, nhưng hồng quang trong tay hắn còn chưa kịp hạ xuống, thân thể đột nhiên run lên, bỗng mất đi tất cả khí lực.

“Quả nhiên hảo dụng (dùng tốt, có ích) a.” Tay phải Hạ Hinh Viêm dùng sức nắm chặt ngân trâm, nhìn khuôn mặt biến sắc của hồng y nam tử, nhẹ nhàng cười một tiếng, khi sự hoảng sợ dần xuất hiện trong mắt hắn, tay phải lại càng dùng sức.

“Đừng… ” Một tiếng kêu đau đớn từ trong miệng hồng y nam tử phát ra, thân thể thon dài mềm nhũn, tê liệt ngã xuống đất.

“Chậc chậc… Đây chính là nhược điểm của ngươi đi.” Hạ Hinh Viêm cũng không đứng dậy, không phải là nàng chắc chắn rằng hồng y nam tử sẽ không trả thù, mà là hiện tại nàng một điểm khí lực đều không có, không thể động đậy. Lần này bị thương quá nặng.

“Ngươi cố ý.” Hồng y nam tử lúc này mới hiểu được, vì sao đoạn cuối công kích của Hạ Hinh Viêm lại kì quái như vậy.

Hạ Hinh Viêm nở nụ cười: “Bất kể ta công kích như thế nào, ngươi cũng không di chuyển ra khỏi chỗ ngươi đang đứng, nếu không có gì cổ quái chẳng phải là quá kì lạ sao?”

Rõ ràng có vài lần chỉ cần tiến lên một chút, hắn đã có thể giết nàng, nhưng hắn cố tình không di chuyển một bước. Tình huống này nếu nhìn không ra được có điểm gì cổ quái thì thật uổng công nàng nhiều năm lăn lộn như vậy.

Nghe được lời nói của Hạ Hinh Viêm, hồng y nam tử trong lòng giật mình, ngạc nhiên đánh giá Hạ Hinh Viêm. Vừa rồi lần lượt liều mạng công kích, dĩ nhiên là vì thử hắn, dùng mệnh để thử, nữ nhân này thật sự là người điên.

“Đem vật đó đưa cho ta.” Hồng y nam tử ồ ồ thở dốc, trừng mắt nhìn Hạ Hinh Viêm. Hắn thật là quá sơ suất, thế nhưng lại bị một tiểu nữ oa tính kế.

“Muốn nó sao?” Hạ Hinh Viêm quơ quơ ngân trâm trong tay, cười đến thực âm hiểm giả dối, “Ngươi muốn thì liền đưa cho ngươi, ngươi nghĩ cũng thực ngây thơ a?”

“Ngươi muốn thế nào?” Hồng y nam tử lạnh lùng liếc Hạ Hinh Viêm, hắn thật sự là sơ sót, hiện tại bị một nhân loại đùa giỡn.

Hạ Hinh Viêm cười tủm tỉm xem xét hồng y nam tử: “Ngươi là linh thú phải không?” Đừng nói với nàng, một nhân loại tại nơi quỷ quái này có thể sống lâu như vậy.

“Đúng thì thế nào?” Hồng y nam tử hừ lạnh một tiếng. Nếu không phải nhược điểm của hắn bị nàng nắm được, hắn đã sớm xé nát nàng.

“Cho ngươi hai lựa chọn.” Hạ Hinh Viêm nhẹ nhàng gợi lên khóe môi, “Một là chết, còn hai, ngoan ngoãn theo ta rời khỏi đây.”

Nghe hai lựa chọn mà Hạ Hinh Viêm đưa ra, hồng y nam tử đột nhiên một trận hoảng hốt. Từ khi nào, từ khi nào thì hắn lại bị một cấp bốn linh sĩ uy hiếp đến mức này.

Buồn cười!

Thật sự là buồn cười a!

Hóa ra hắn đã sa sút đến như vậy.

Cúi đầu, tiếng cười tràn ra bạc môi, tạo thành tiếng vọng phảng phất trong không gian. Tiếng cười thật dễ nghe, nhưng trong đó lại hàm chứa thê lương, khiến cho người ta nghe cũng cảm nhận được sâu sắc sự bi thương. Hắn kiên trì nhiều năm như vậy, nguyên lai hết thảy tất cả cố gắng bất quá chỉ là một trận chê cười.

“Một khi đã như vậy…” Hồng y nam tử bạc môi gợi lên một độ cong mỹ lệ, bàn tay chậm rãi ngưng tụ quang mang màu đỏ.

Hạ Hinh Viêm nhìn nụ cười tuyệt mỹ cùng hàn mâu băng lãnh không có nửa điểm độ ấm kia của nam tử, môi đỏ mọng khẽ mở: “Ta mang ngươi rời đi, ra khỏi huyệt động này, cho ngươi tự do.”

“Ngươi nói cái gì?” Hồng y nam tử kinh ngạc nhìn về phía Hạ Hinh Viêm, nhưng hắn không thể nhìn thấu đôi mắt của Hạ Hinh Viêm, bởi nàng lúc này đang cúi đầu ngắm nghía ngân trâm trong tay.

“Vật này chỉ có con người mới có thể chạm vào đi.” Hạ Hinh Viêm nhẹ nhàng nói “Ta mang ngươi rời đi, ra khỏi huyệt động, ngươi liền tự do.”

Hồng y nam tử trong lúc nhất thời không hề có chút phản ứng, lời nói của Hạ Hinh Viêm có ý tứ gì, chỉ biết trố mắt tại chỗ ngơ ngác xuất thần.

Hạ Hinh Viêm phốc xuy một tiếng nở nụ cười: “Thế nào, cho ngươi tự do ngươi còn mất hứng sao?” Ngẩng đầu đảo mắt nhìn chung quanh huyệt động kỳ quái, Hạ Hinh Viêm đem ý nghĩ của mình nói ra: “Thứ trói buộc ngươi trừ bỏ ngân trâm còn có huyệt động này đi.”

“Rời khỏi huyệt động ngươi liền tự do không phải sao?”

“Vì sao?” Hồng y nam tử chần chờ hỏi Hạ Hinh Viêm, trong mắt là thật sâu ý muốn tìm tòi nghiên cứu, “Ngươi chẳng lẽ không muốn thu phục ta?” Có được trong tay một linh thú, đó chính là chuyện mà con người luôn tha thiết ước mơ, bao nhiêu quý tộc sẵn sàng trả thật nhiều tiền mời cao thủ chỉ vì để có được một linh thú. Nàng chẳng lẽ sẽ buông tha một cơ hội tuyệt hảo như vậy?

“Ta cho ngươi tự do.” Hạ Hinh Viêm cười khẽ. Nếu đổi thành một người khác có lẽ tình huống hiện tại sẽ không như thế này. Nhưng nàng khác với bọn họ, bởi vì nàng biết không có tự do là điều thống khổ đến cỡ nào, nàng không muốn nhìn thấy những người khác cũng phải thừa nhận thống khổ như thế.

Kì thật ở trong căn cứ, nàng chờ đợi thật lâu. Loại thuốc ở trong cơ thể họ không phải là không có cách giải, chỉ cần cố gắng nhịn đau hơn ba ngày ba đêm, sau này sẽ không bao giờ cần tiêm vào nữa. Nhưng mà không một ai có thể chịu đựng được, tất cả bọn họ đều bị đau đớn tra tấn trở nên yếu đuối mà bỏ cuộc.

Không ai biết, nàng căn bản đã không cần tiêm thuốc vào, sở dĩ không rời đi, chính là vì không muốn rời đi, đến một nơi mới bắt đầu lại cuộc sống, mấy chuyện kiểu này quá phiền toái, không hề phù hợp với tác phong của người lười biếng như nàng.

“Ngươi đang suy nghĩ cái gì vậy?” Thanh âm đột ngột vang lên khiến Hạ Hinh Viêm đang ngẩn người tỉnh lại, hai mắt khôi phục tiêu cự thì đã thấy trước mắt xuất hiện một khuôn mặt tuấn tú cực lớn. Cho dù là ai, tại thời khắc cũng sẽ bị dọa nhảy dựng, Hạ Hinh Viêm trực tiếp phản ứng theo bản năng, đưa tay lên tát một cái liền đánh bay hồng y nam tử.

“Ngươi~ đồ nữ nhân điên này, làm gì vậy?” Căn bản là hoàn toàn không ngờ tới bản thân sẽ bị đánh lén, hồng y nam tử nổi giận gầm lên một tiếng. Uổng công hắn có lòng tốt đi qua kiểm tra xem nàng làm sao, thật sự là hảo tâm không hảo báo (có lòng tốt mà không được đền đáp tốt, xứng đáng).

“Ngươi rốt cuộc đã cân nhắc xong chưa?” Hạ Hinh Viêm khôi phục sắc mặt lại bình thường, hỏi.

“Đương nhiên là rời khỏi đây.” Hồng y nam tử hừ nhẹ một tiếng, trừ phi đầu óc của hắn không bình thường, nếu không ai lại sẽ lựa chọn ở lại nơi này.

Hạ Hinh Viêm đem ngân trâm cài lên đầu, đứng dậy, ngẩng đầu nhìn xem cửa huyệt động: “Bây giờ ta sẽ leo lên, ngươi có thể tự mình đi ra ngoài phải không?”

“Ân.” Hồng y nam tử gật gật đầu, ngẩng đầu nhìn lên phía trên, trong mắt hiện lên những tia sáng chảy bỏng mà chính hắn cũng không nhận ra.

“Ngươi…” Hồng y nam tử thu hồi ánh mắt, vừa định nói tình trạng vết thương trên người của Hạ Hinh Viêm không thích hợp để leo lên, lại phát hiện nữ tử một thân toàn những vết thương kia đã bắt đầu nắm chặt những hòn đá nhỏ, di chuyển lên trên.

Mỗi một lần nhấc tay, mỗi một lần dùng sức, đều khiến máu ở miệng vết thương trên người nàng trào ra, theo vách đá mà chảy xuống. Ở nơi nàng trèo qua, chậm rãi trải đều một vệt máu dài.

Ngay tại lúc hồng y nam tử ngơ ngác xuất thần, còn chưa kịp để ý rõ ràng tư vị hiện tại trong lòng, chỉ nghe rầm một tiếng, cửa động một lần nữa mở ra. Hạ Hinh Viêm nắm chặt cửa động, hai tay dùng sức chống đỡ, cả người nhảy ra khỏi huyệt động. Huyệt động kì quái một lần nữa khép lại, không có mảy may một khe hở, tựa như chưa bao giờ xuất hiện.

“Ngươi muốn chết sao?” Hạ Hinh Viêm còn chưa kịp nhả khí, trong đầu đột nhiên có một tiếng quát giống như sấm sét nổ vang, ầm ầm vang dội khiến nàng một trận choáng váng.

Mất máu quá nhiều cộng thêm thể lực bị xói mòn, Hạ Hinh Viêm cảm thấy có chút hoảng hốt, ngay tại thời điểm chuẩn bị chìm vào bóng tối liền nhìn thấy hồng y nam tử vươn tay kháp (bóp) lấy cổ nàng. Hạ Hinh Viêm nở nụ cười, xem ra nàng trọng sinh lần này có vẻ lỗ vốn, mới chỉ sống được có một ngày mà thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.