Ngút Trời

Quyển 1 - Chương 42: Thân phận kiêu ngạo



“Đi!” Thạch Án Dụ quát lớn một tiếng, linh lực màu vàng đất tuôn ra, ngưng tụ ở phía trên trường kiếm, lập tức nhảy lên chặt đứt mấy cây mây

Những người đi theo bên cạnh cũng nhanh chóng đem linh lực phát huy tối đa, từ bốn phương tám hướng không ngừng chiến đấu cùng những cây mây xuất hiện xuất quỷ nhập thần.

Lần chiến đấu này không dễ dàng như vừa rồi, rất nhanh, trên người ai cũng xuất hiện những vết máu.

Khó khăn hướng sâu về phía trong đi tiếp, tiếng kêu thảm thiết bên tai dần ít đi, không vì số người chết giảm bớt đi, mà vì giờ mỗi người không đủ để tự lo thân mình, nên cũng chẳng còn ai để ý đến sống chết của người khác, chỉ tập trung vào phòng bị.

Xa xa một người đứng thẳng trên núi đón gió, cười như không cười nhìn xuống những người đang giãy dụa giữa sống chết, chậm rãi lắc đầu: “Rõ ràng là một cái bẫy, cũng chỉ có những kẻ ngu này mới có thể tiến đến.”

Ngẩng đầu nhìn xem trăng tròn được khảm trên trời đêm, thấp giọng lẩm bẩm nói: “Cũng tốt, nhiều người như vậy, vừa vặn là một cơ hội.”

Cúi đầu, trong mắt tràn đầy ý cười tàn nhẫn, nhìn chằm chằm tràng chém giết phía dưới.

Không thể không nói Thạch Án Dụ cùng những người bên cạnh đều rất nhiều kinh nghiệm, dù trên người đều bị thương nhưng không có ai tử vong, rốt cuộc cũng vượt qua được khu vực thực vật ăn thịt kia.

Lại nhìn những người còn lại, không còn đến một nửa số người lúc đầu.

“Phía trước chính là cửa vào.” Thạch Án Dụ chỉ về phía trước không xa một chỗ đầy kỳ quái.

Một cái cửa vào hư ảo được hình thành từ một đoàn sương mù, cảnh sắc bên cạnh thật rõ ràng, chỉ có ở nơi đó, chỉ nhìn thấy một đoàn sương mù.

Đột nhiên bên tai truyền đến một trận âm thanh on gong, mọi người giật mình chưa kịp ngẩng đầu, chỉ thấy từ phương xa một mảnh côn trùng đang bay tới đông nghìn nghịt, những âm thanh ong ong làm da đầu người ta run lên chính là âm thanh bay đến của chúng nó vọng lại.

“Đó là thứ gì vậy?” Hồng Y kêu lên một tiếng, không biết có phải xuất phát từ bản năng của nữ nhân hay không, luôn có sự sợ hãi trời sinh đối với các loại sâu bọ, lập tức liền trốn sau lưng mọi người, hoảng sợ nhìn chằm chằm vào những côn trùng đang bay.

“Giết!” Gần như không còn thời gian nói gì, đoàn côn trùng đã nhanh chóng lại gần, bay loạn trong đám người, khi bị côn trùng chạm đến thân thể rất nhanh sung lên, nổ tung, máu bắn ra tứ phía.

“Mọi người cẩn thận đừng để chúng nó đến gần người.” Thạch Án Dụ vội vàng kêu to, linh lực phóng ra hết, trái giết phải chém, chẳng qua côn trùng quá nhiều, làm cho mọi người nhanh chóng bị luống cuống tay chân.

“Toàn lực ứng phó!” Thạch Án Dụ gầm nhẹ một tiếng, linh lực tăng vọt, hình thành một lớp bảo vệ bằng linh lực, đem lũ côn trùng ngăn cách phía ngoài.

Những người khác thấy thế cũng nhanh chóng làm theo.

Trong khoảng thời gian ngắn, giữa bầu trời đêm mùa hạ tối đen đã được từng lớp từng lớp linh lực bảo vệ thắp sáng lên, từng đoàn côn trùng đông nghịt lao đến, đụng vào lớp linh lực bảo vệ tan xương nát thịt.

Mặc dù lớp bảo vệ có thể đối phó với lũ côn trùng một lúc nhưng cũng không phải biện pháp lâu dài vì phóng linh lực ra phạm vi lớn như thế sẽ không kiên trì được bao lâu.

Có thể trở thành hiện tượng khác lạ, lũ sâu này làm sao là loại trì độn ngốc nghếch?

Tập trung đánh vào một chỗ, rất nhanh làm tiêu hao linh lực của đối thủ, có mấy người không kiên trì được, nhanh chóng bị côn trùng phá tan lớp bảo vệ, không kịp kêu lên một tiếng, trực tiếp nổ tung thành một vũng máu.

“A!” Hồng Y hét lên một tiếng đầy kinh hãi, linh lực của nàng là yếu nhất ở giữa nhóm người này, côn trùng liên tục đánh vào, lớp bảo vệ đã bắt đầu muốn vỡ tan.

“Cẩn thận.” Thạch Án Dụ rất nhanh quét qua một đoàn linh lực, đánh tan đoàn côn trùng đang muốn tấn công vào nàng.

Hồng Y may mắn thoát khỏi hoàn cảnh nguy hiểm, nhưng vòng bảo vệ của Thạch Án Dụ lập tức vỡ, khiến hắn nhanh chóng trở thành đối tượng tấn công của côn trùng.

“Thiếu gia!” Các tùy tùng kêu to, định thoát khỏi lớp bảo vệ.

“Đừng qua đây, chạy nhanh đến lối vào!” Thạch Án Dụ giơ cao trường kiếm trong tay, chém giết côn trùng không ngừng dù chỉ một giây, làm cho không gì có thể đến gần người.

Mấy người tùy tùng cố gắng hết sức che chở cho Thạch Án Dụ hướng về phía lối vào.

Nhưng lũ côn trùng thật sự quá nhiều, làm cho Thạch Án Dụ không có cơ hội ngưng tụ lại lớp bảo vệ bằng linh lực.

“A, phía sau!” Hồng Y nhanh mắt nhìn thấy một con côn trùng thừa dịp Thạch Án Dụ tấn công những con khác, theo một phương hướng không có che chắn, nhanh chóng tấn công hắn.

Thạch Án Dụ đã nhận ra khác thường ở phía sau, nhưng tất cả linh lực đều đang bị phần lớn côn trùng tập trung phía trước kiềm chế, không thể làm gì đối với phía sau.

“Thiếu gia!” Các tùy tùng kêu to, đều muốn tiến lên hỗ trợ.

Nhưng bọn họ còn chưa kịp hành động đã thấy một bóng người lướt qua, một tiếng động nho nhỏ vang lên, con côn trùng định đánh lén đã rơi xuống trên mặt đất.

Đứng ở phía sau Thạch Án Dụ lúc này là Hạ Hinh Viêm với vẻ mặt thoải mái.

“Người quay lại nhanh đi!” Thạch Án Dụ kinh hãi, một chút linh lực của nàng nếu không có sự bảo vệ của những người khác, không phải tương đương với chịu chết sao?

“Hinh Viêm!” Hà Hy Nguyên cũng vội vàng kêu to, sinh tử của những người khác hắn có thể mặc kệ, nhưng hắn tuyệt đối không thể để Hạ Hinh Viêm xảy ra chuyện gì.

Hạ Hinh Viêm lạnh nhạt cười, khẽ nháy mắt với Thạch Án Dụ: “Chúng ta thi xem ai tới cửa vào trước đi.”

Nói xong, chủy thủ trong tay vung lên, cả người giống như một con bướm nhẹ nhàng bay múa giữa bụ hoa, động tác lưu loát tuyệt đẹp, chủy thủ trong tay lóe ra từng điểm ánh sáng lạnh, đưa đến chỗ nào, côn trùng chết đến đấy.

"Điều, điều này sao có thể?” Đừng nói Hồng Y há hốc mồm, ngay cả Thạch Án Dụ đều ngây ngẩn cả người.

Những con côn trùng này có hướng bay thập phần xảo quyệt, bọn họ hoàn toàn phải dựa vào linh lực công kích trên diện rộng mới tránh cho chúng không lại gần người.

Nhưng nhìn động tác của Hạ Hinh Viêm thoải mái như vậy, mỗi một lần chủy thủ đâm ra, luôn đâm ngay vào chỗ trọng yếu của côn trùng.

Chủy thủ đâm vào không sâu, vừa vặn có thể giết chết côn trùng, lại có thể rất nhanh rút chủy thủ về, không ảnh hưởng đến việc sử dụng tiếp.

Bước chân di chuyển cũng rất kỳ quái, nhìn như vài bước đơn giản, lại có thể nhẹ nhàng tránh đi sự tấn công của côn trùng.

Phương pháp giết địch tinh diệu như thế, đừng nói đoàn người của Thạch Án Dụ kinh ngạc, mà ngay cả những người khác cũng há hốc mồm.

Không chỉ linh sư hơn cấp mười, mà ngay cả số lượng ít ỏi đại linh sư hơn cấp hai mươi cũng không có khả năng giết địch lưu loát mà tinh tế như thế.

Nếu có thể làm được, thì cần gì phải hao phí gần như toàn bộ linh lực để làm lớp bảo vệ đâu?

“Đi mau!” Hạ Hinh Viêm tay hành động không ngừng, khẽ kêu một tiếng.

Một tiếng này làm cho mọi người hồi phục lại tinh thần, nhanh chóng hướng phía cửa sương mù tiến vào.

Có Hạ Hinh Viêm mở đường, lực cản của mọi người được giảm bớt.

Dù sao so với những người đã phong bế linh lực để tạo thành lớp bảo vệ, nếu tấn công Hạ Hinh Viêm sẽ dễ dàng hơn nhiều, nhưng đó chỉ là tình huống bình thường.

Mọi tình huống bình thường đụng phải Hạ Hinh Viêm đều trở thành không bình thường.

“Hằng, chúng ta dường như quá coi thường nàng.” Hà Hy Nguyên nhìn thi thể của côn trùng chất đống phía trước, cảm thán.

Ai sẽ nghĩ đến những con côn trùng làm cho ngay cả đại linh sư đều thấy đau đầu lại không chịu nổi một kích dưới tay Hạ Hinh Viêm.

“A Hy, sau này không cần nói như vậy nữa.” Đoạn Hằng Nghê vươn đầu lưỡi, liếm liếm môi.

“Sao?” Hà Hy Nguyên cúi đầu, kỳ quái nhìn thoáng qua tiểu hồ ly.

“Người chúng ta nhìn trúng không phải nên như vậy sao?” Đoạn Hằng Nghê hơi nở nụ cười, nhanh chóng đuổi kịp.

“Hạ cô nương, không có việc gì chứ?” Vọt vào cửa xong Thạch Án Dụ vội vàng hỏi.

“Không có việc gì.” Hạ Hinh Viêm cười nói, đem chủy thủ cất vào trong tay áo.

“Cố làm ra vẻ.” Hồng Y ở bên cạnh lạnh lùng hừ một tiếng, nàng thật sự không quen người nào đó làm ra náo động, “Linh sư cấp mười có gì hay ho mà đắc ý, còn không phải định quấn quit lấy thiếu gia nhà chúng ta.”

Không ai đáp lại lời nói của Hồng Y, càng không ai cười nhạo Hạ Hinh Viêm.

Thực lực, nhất là ở những nơi hung hiểm như thế này, thực lực mới là điểm mấu chốt quyết định hết thảy.

“Ba!” Âm thanh rõ ràng phá vỡ trầm mặc.

Hồng Y không thể tin được, che lấy má ửng đỏ của mình, nhìn về phía Thạch Án Dụ đang giơ tay ra: “Thiếu gia, người dám đánh ta? Ta là người của tiểu thư!”

“Nếu như người còn muốn sống lập tức câm miệng cho ta, còn không thì tự dựa vào khả năng của mình mà đi ra ngoài.” Thạch Án Dụ lạnh giọng quát lớn.

Hồng Y mặt cứng ngắc nhìn chằm chằm Thạch Án Dụ, cắn môi, mắt hung tợn trừng về phía Hạ Hinh Viêm một cái, quay đầu khó khăn hỏi Thạch Án Dụ: “Thiếu gia chẳng lẽ vì một kẻ như vậy sẽ không quan tâm sống chết của ta?”

Trả lời Hồng Y là khuôn mặt âm trầm của Thạch Án Dụ.

“Tốt, tốt!” Hồng Y cười lạnh liên tục, sờ vào vòng cổ của mình, một ánh sáng chợt lóe, một con rắn màu trên thân là những hoa văn màu đen trắng xuất hiện ở bên chân nàng.

Con rắn vừa xuất hiện cùng không lớn, đầu rắn hơi giơ lên, lắc lư vài cái, vừa rồi thân thể mới chỉ khoảng một thước đột nhiên tăng lên nhanh chóng, dài ra tầm mười thước, thân thể cũng trở nên to lớn hơn nhiều.

Đôi mắt một đen, một trắng khác hẳn với những con rắn bình thường, âm trầm nhìn chằm chằm một hướng.

“Âm dương xà?” (“xà” là rắn nhé, “âm dương xà” là tên của loài rắn này)

“Linh thú một ngàn năm?”

Đám người may mắn lọt được vào cửa nhanh chóng trở nên xôn xao, nhìn chằm chằm con rắn vừa đột nhiên xuất hiện.

Rốt cuộc có người tiến đến, đối với Hồng Y chắp tay nói: “Không biết cô nương có phải người của Phú Khắc thành?”

Hồng Y đắc ý ngửa đầu, kiêu căng nói: “Tiểu thư nhà ta là Tôn Liên Hoa.”

Lời này vừa nói xong, người hỏi lộ ra sợ hãi lẫn vui mừng: “Hóa ra là người của Tôn gia, thất kính thất kính.”

Người bên cạnh nghe nói như vậy, lập tức giống như ruồi bọ thấy mật đường nhanh chóng vây lại.

“Cô nương vì sao không sớm mở miệng đây? Nếu biết cô nương ở đây chúng ta nhất định hợp lực bảo vệ cô nương rồi.”

“Đúng vậy, đúng vậy. Nếu không cô nương đi theo chúng ta đi, chúng ta nơi này có hai vị đại linh sư, có thể đảm bảo an toàn cho cô nương.”

“Cô nương, chúng ta có bốn vị đại linh sư.”

“Cô nương,…”

Một đám vây quanh Hồng Y hiến ân cần, hi vọng có thể kéo Hồng Y vào trong đội ngũ của mình.

Phải biết rằng có thể khế ước một linh thú, sẽ làm cho thực lực của chủ nhân tăng nhanh trên diện rộng.

Linh thú đều thật kiêu ngạo, trừ bỏ số ít khế ước sư, cũng chỉ có thể dùng võ lực để thần phục linh thú.

Làm cho những linh thú luôn kiêu ngạo có thể cúi đầu còn khó hơn so với giết chết linh thú trăm ngàn lần. Thử hỏi có linh sư nào không muốn có một linh thú cho mình?

Vì vậy, các khế ước sư có địa vị thật cao.

Huống chi Hồng Y vừa ra tay là một linh thú ngàn năm Âm Dương xà.

Đừng nói là linh thú ngàn năm, chỉ cần khế ước với một đầu linh thú năm trăm năm đã có thể làm cho một linh sư cấp mười vượt cấp chiến đấu với đại linh sư cấp hai mươi mốt.

Như vậy có một linh thú ngàn năm tuyệt đối làm cho người ta nóng mắt.

Hồng Y được mọi người nhiệt tình vây xung quanh, giơ cằm lên kiêu ngạo nhìn Thạch Án Dụ, dùng ánh mắt uy hiếp hắn.

Nhìn rõ sao?

Nàng không thèm sự bảo vệ của hắn, dựa vào nàng là khế ước sư của Tôn gia, tự nhiên sẽ có người vội vàng đến nịnh bợ nàng.

Rốt cuộc là muốn chọn ai, Thạch Án Dụ nên suy nghĩ cho kĩ.

Đắc tội với nàng chỉ vì một kẻ không rõ lai lịch, tuyệt đối là mất nhiều hơn được!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.