rong gian ngân trâm, Dập Hoàng ngồi xếp bằng, xung quanh thân thể được màng ánh sáng màu đỏ vây quanh, theo lực lượng của lưu chuyển, hào quang chậm rãi từ nồng đậm chuyển sang nhạt dần rồi biến mất.
Chậm rãi mở mắt ra, tay xoa lấy môi mình, giống như vẫn còn lưu lại nhiệt độ lạnh băng của cơ thể người kia.
Ngón tay lạnh như vậy, nàng rốt cuộc mất bao nhiêu máu? Còn cả linh lực đột nhiên biến mạnh kia là chuyện gì xảy ra? Rất nhiều nghi ngờ muốn chờ nàng trả lời, Dập Hoàng lãng phí thời gian, nhanh chóng thoát khỏi ngân trâm.
Vừa ra mới phát xung quanh nhiều hơn vài người, là Thạch Án Dụ thân vết thương cùng với vài kẻ tùy tùng, xem ra ở trong huyễn cảnh bọn họ bị tổn thất nặng nề.
“Thế nào?” Dập Hoàng nhìn về phía Hà Hy Nguyên, vẫn ôm Hạ Hinh Viêm trong lòng, vết thương người nàng được xử lý sạch.
Nhìn băng gạc trắng toát kia, gân xanh trán của Dập Hoàng nhảy lên vài cái.
Được rồi, vết thương của Hạ Hinh Viêm thể để lâu nên tạm thời có thể xem việc Hà Hy Nguyên vì nàng xử lý vết thương làm thoải mái.
“Trừ bỏ vết thương bên ngoài có vấn đề gì khác, chỉ là có chút suy yếu.” Hà Hy Nguyên cẩn thận, cũng rất kinh ngạc.
Bộc phát ra lực lượng như vậy nhưng kinh mạch của Hạ Hinh Viêm hề bị thương, như thế phải kỳ quái sao?
Dập Hoàng qua kiểm tra phen, quả kinh mạch bị thương tổn, lúc này mới yên lòng.
Nếu thuận tiện mang Hạ tiểu thư đến nhà ta dưỡng thương thời gian.” Thạch Án Dụ tới hỏi ý kiến Dập Hoàng.
Vừa rồi nhìn thấy Dập Hoàng đột nhiên xuất làm khiếp sợ thôi, khiếp sợ Hạ Hinh Viêm người nhưng có đến ba đầu linh thú.
Cho dù là gia chủ Tôn gia cũng có nhiều linh thú như vậy, chuyện kinh ngạc người Hạ Hinh Viêm là nhiều. Hà Hy Nguyên gì chỉ nhìn chờ Dập Hoàng quyết định.
“Được.” Dập Hoàng gật đầu.
Hắc y nam tử nhìn Hạ Hinh Viêm vết thương ổn định,: “Nhóm các người có chuyện gì, điều kiện ta đồng ý với nàng xem như hoàn thành chưa?”
“Được rồi, người có thể rồi.” Dập Hoàng gật đầu, hi vọng bên người nàng tự dưng thêm kẻ lai lịch, hơn nữa kẻ kia còn có thực lực cao hơn rất nhiều so với những người ở đây.
Hạ Hinh Viêm cảm giác như mình trôi nổi giữa gian, thoải mái chưa từng có, chỉ cần ý niệm trong đầu là có thể xoay người, bay vọt, quay cuồng, tò mò cảm thụ làm cho nàng trầm mê trong đó, quên chính mình là ai, quên mình ở nơi nào, thầm nghĩ cứ tiếp tục thoải mái tự tại như thế.
Cổ tay đột nhiên truyền đến đau đớn, thân thể mạnh mẽ rơi xuống, cả kinh làm cho Hạ Hinh Viêm ra sức giãy dụa, cũng cách gì chống lại lực lượng cố chấp kia.
Cảm giác vô lực làm cho Hạ Hinh Viêm cố gắng mở mắt ra, trước mắt mảnh mơ hồ nhìn, đợi nàng phục hồi tinh thần bên tai vang lên thanh quen thuộc: “Tỉnh.” “Dập Hoàng?” Hạ Hinh Viêm ngập ngừng mở miệng, thanh ra vẫn khàn khàn, làm cho nàng thoải mái nhíu mày. G
iây tiếp theo, cốc nước ấm áp được đưa đến bên miệng nàng, Dập Hoàng cầm cốc chậm rãi để nàng uống từng ngụm: “Khá hơn chút nào?”
“Ừ.” Hạ Hinh Viêm lăng lăng gật đầu, lúc này mới nhìn đến tình huống xung quanh.
Bài trí tinh xảo bên trong ràng phải ở trong khách sạn nên có, chần chờ trong lát, Hạ Hinh Viêm mở miệng: “Đây là chỗ ở của Thạch Án Dụ?”
“Ừ.” Dập Hoàng cũng thấy việc nàng nghĩ ra là có gì ngoài ý muốn, vài thứ kia đều thèm để ý, có chuyện quan trọng hơn muốn hỏi nàng, “Ngươi làm cách nào ra?”
Còn lấy được Cửu Luyện Hồng Anh.
Hạ Hinh Viêm nhàng nở nụ cười: “Thế giới này dược tề sư rất được mọi người coi trọng.”
Dập Hoàng gật đầu xem như phụ hoạ câu vô cùng vô nghĩ này của Hạ Hinh Viêm.
“Dược tề sư được mọi người coi trọng đơn giản vì bọn họ có thể luyện chế được các loại dược tề kỳ diệu.” Hạ Hinh Viêm tiếp.
“Đúng.” Dập Hoàng hơi nhíu mày, cái này có quan hệ gì với nàng?
Hạ Hinh Viêm giơ tay véo hai má của Dập Hoàng, cười trêu tức: “Ngươi quên ta am hiểu nhất là gì sao?”
Ơ?
Dập Hoàng ngốc ra nhìn tươi cười nghịch ngợm mặt Hạ Hinh Viêm, hơi suy nghĩ, lập tức hiểu được, chính vì đáp án quá mức rung động làm cho xem tay bé của người nào đó tác loạn mặt, bị người nhân cơ hội khi dễ đều có phản ứng.
“Ngươi tìm được thứ gì đó có thể tạm thời đề cao linh lực?” Dập Hoàng kinh ngạc hô lên, làm sao có thể quên, năng lực Hạ Hinh Viêm am hiểu nhất chính là tìm kiếm.
“Đúng vậy.” Hạ Hinh Viêm đắc ý tươi cười, “Có thể cho ta nháy mắt tăng lên linh lực, nghĩ tới tăng lên nhiều như vậy, giúp ta có khả năng đối phó với màn bảo vệ tự nhiên của Cửu Luyện Hồng Anh.”
“Cửu Luyện Hồng Anh này là thứ tốt, ăn xong có phải hay khôi phục rất nhiều? Ta biết người vì chữa thương cho ta khẳng định là hy sinh chính mình, thứ này cho dù thể giúp người khôi phục hoàn toàn cũng có thể giúp ích chút chứ….”
“Vấn đề còn lại sau khi chữa thương giúp người đều được giải quyết, hiệu quả của Cửu Luyện Hồng Anh so với tưởng tượng của ngươi còn tốt hơn.” Dập Hoàng bình tĩnh cắt ngang Hạ Hinh Viêm thao thao bất tuyệt, ở trong trạng thái hưng phấn nàng hoàn toàn có chú ý tới Dập Hoàng khác hẳn với vẻ an tĩnh bình thường.
“A, vậy tốt. Ta cò sợ đủ hiệu quả chứ.” Vừa nghe đến Dập Hoàng hoàn toàn khoẻ lên, Hạ Hinh Viêm cười giống như hoa nở, ánh mắt sáng rỡ, làm cho ánh mắt Dập Hoàng có chút đui mù.
Dập Hoàng tới gần nàng, khoé môi hơi giơ lên, cùng với nụ cười nhợt nhạt là ánh mắt hung ác nham hiểm và thanh lạnh hơn cả trời đông giá rét: “Ngươi muốn chết sao? Đột nhiên đề cao linh lực nhiều như vậy, ngươi biết có tác dụng phụ sao? Nếu may mắn ngươi sống sót, nếu như bị màng bảo vệ của Cửu Luyện Hồng Anh giết chết làm sao bây giờ? Ngươi có phải cảm thấy tính tình ta rất tốt hay? giết ngươi?” hơi xong, hề cử động, có hét lên, có loại áp lực lửa giận cuồng bạo tới cực điểm.
Giống như dưới núi băng yên lặng là núi lửa chưa bùng nổ, tuỳ lúc có thể phát ra nham thạch nóng chảy kinh trời.
Tươi cười mặt Hạ Hinh Viêm cứng đờ, trố mắt nhìn chằm chằm Dập Hoàng đầy hàn khí, nhìn ánh mắt như muốn giết người của, cẩn thận nuốt nước miếng, há miệng thở dốc, biết gì.
Môi đỏ mọng khẽ mím, tay bé nhàng ra khỏi chăn, bắt lấy bàn tay to của Dập Hoàng.
chạm vào ấm áp đó, mới cảm nhận được bàn tay to ấy run rẩy, rất run rẩy.
biết Dập Hoàng phải dùng bao nhiêu lực mới khống chế được cảm xúc của mình.
Nghĩ như vậy, Hạ Hinh Viêm nhàng vuốt ve bàn tay ấm áp của Dập Hoàng, giọng dỗ dành: “ tức giận, tức giận....”
Nhìn bộ dáng cẩn thận của Hạ Hinh Viêm, Dập Hoàng biết vậy là tốt hay nữa: “Ngươi nghĩ ta tức giận với ngươi vì cái gì?”
“Ta muốn ngươi tốt.” Hạ Hinh Viêm nhìn thấy vẻ lạnh lùng mặt Dập Hoàng có dấu hiệu hoà tan lúc này mới dám đem ý tưởng trong lòng mình ra.
Bộ dáng sợ hãi làm cho tất cả tức giận của Dập Hoàng đều chạy mất, nàng như vậy làm sao có thể tức giận nổi.
“Về sau được lỗ mãng như vậy nữa.” Dập Hoàng than tiếng, chuyện này cứ thế trôi qua.
“Ừ.” Hạ Hinh Viêm liên tục gật đầu, cực kỳ nhu thuận. Dập Hoàng bất đắc dĩ lắc đầu, hoài nghi cam đoan của Hạ Hinh Viêm có thể duy trì được bao lâu.
“Bên ngoài sao loạn như vậy?” Mới yên tĩnh trong chốc lát, Hạ Hinh Viêm hơi bất mãn hỏi Dập Hoàng.
“Hình như là người Tôn gia đến, muốn đón Hồng Y về.” Dập Hoàng tuỳ ý, cũng là vô tình nghe được.
“Hồng Y….” Hạ Hinh Viêm mạnh mẽ ngồi dậy.
“Mang ta ….. tê….” Động tác quá mạnh động chạm đến vết thương khiến nàng đau đến mức hít vào.