Ngút Trời

Quyển 1 - Chương 61-3: Học viện quỷ dị (3)



Nhà ăn cũng không lớn, chỉ tầm đủ cho hai ba mươi người cùng dùng cơm, bên trong góc phía sau chỉ có một bàn có người ngồi.

Đừng nghĩ là ngồi ở góc sẽ không ai để ý, chỉ riêng khí thế mạnh mẽ kia cũng làm cho người ta không dễ dàng bỏ qua.

Hạ Hinh Viêm vừa tiến đến, ánh mắt đã bị hai người kia hấp dẫn đến, vừa nhìn mới phát hiện hóa ra là người quen.

Chính là hai vị lão sư ngày hôm qua.

Ngũ Dịch nhìn thấy Hạ Hinh Viêm, vốn định gọi nàng lại đây cùng ngồi, nhưng nhìn đến Dập Hoàng đứng ở phía sau, động tác đình trệ, ngừng lại giữa không trung.

Những vết thương trên người cũng dường như đã thương lượng tốt với nhau, cùng nhau kêu gào, đau đớn làm hắn vô cùng khó chịu.

Càng nhìn Dập Hoàng, hắn càng không thể quên được những vết thương trên người.

Trong lòng đầy căm giận, linh thú hình người này một điểm mặt mũi cũng không cho hắn.

Nói như thế nào sau này hắn cũng là lão sư của Hạ Hinh Viêm, không nhìn mặt tăng cũng phải xem mặt Phật, hắn rốt cuộc có hiểu đạo lý đối nhân xử thế không vậy?

“Hạ Hinh Viêm, tới đây.” Tiết Mạch không ngờ lại mở miệng làm cho Ngũ Dịch kỳ quái nhìn hắn.

Lão gia hỏa Tiết Mạch này khi nào thì trở nên nhiệt tình như vậy?

“Được.” Hạ Hinh Viêm nghe lời đi qua.

“Ngồi đi.” Tiết Mạch chỉ vào chiếc ghế bên cạnh, ý bảo Hạ Hinh Viêm ngồi xuống.

“Vâng.” Hạ Hinh Viêm ngồi xuống, nhìn hai lão sư kỳ quái này.

“Ta gọi là Tiết Mạch, hắn là Ngũ Dịch. Sau này đều là sư phụ của ngươi.” Tiết Mạch chỉ ngón tay khô héo vào Ngũ Dịch, giới thiệu một cách đơn giản, sau đó hạ một mệnh lệnh cũng hết sức đơn giản, “Ăn.”

“A?” Hạ Hinh Viêm hoàn toàn bị hành động của Tiết Mạch làm cho khó hiểu.

Ngũ Dịch bất đắc dĩ nguýt một cái đầy khinh thường, Tiết lão đầu (lão già họ Tiết) khi nào thì có thể sửa đổi hành động, thật sự rất biến thái.

Ngũ Dịch đưa tay chỉ hai phần điểm tâm: “Hinh Viêm, thân thể của ngươi thế nào rồi?”

“Không có việc gì.” Hạ Hinh Viêm thuận miệng đáp lời, cũng không chút khách khí bắt đầu ăn cơm, nàng quả thật rất đói bụng.

“À, Ô tinh loại người dùng hôm qua, về sau không cần tùy tiện dùng loạn. Ô tinh loại quả thật là thứ tốt, nhưng người chỉ là một linh sư cấp mười ba, chưa đủ linh lực để không chế những thứ lợi hại như thế.”

Ngũ Dịch chậm rãi nói xong, hoàn toàn là bộ dáng một lão sư uy nghiêm.

Nói xong bưng bát lên uống một ngụm cháo nóng, dùng ánh mắt nhìn liếc sang Dập Hoàng ngồi bên cạnh.

Lợi hại thì thế nào?

Người hắn (Dập Hoàng) phải bảo vệ còn phải gọi hắn (Ngũ Dịch) là lão sư.

Hừ.

Có lợi hại như thế nào Hạ Hinh Viêm cũng chỉ là một linh sư cấp mười ba.

Khoan, chờ một chút…

Cấp mười ba?

Phốc một tiếng, toàn bộ cháo Ngũ Dịch vừa uống vào miệng đều bị phun ra.

Cũng may Hạ Hinh Viêm phản ứng rất nhanh, ngay lập tức đá vào chân bàn, chiếc ghế nhanh chóng lùi ra bên cạnh, không bị cháo phun đến.

Chỉ khổ một bàn điểm tâm kia, tất cả đều gặp nạn.

“Khụ khụ…” Ngũ Dịch bị nghẹn, kịch liệt ho khan.

Tiết Mạch ghét bỏ, đứng dậy, chuyển tới bàn bên cạnh ngồi xuống, gọi người mang ra một bàn điểm tâm khác.

Hạ Hinh Viêm thật tự giác ngồi qua, nàng mới mặc kệ Ngũ Dịch đột nhiên phát thần kinh cái gì, tự nhiên cười sặc sụa, nàng đang rất là đói đây.

“Hinh Viêm, ngươi là linh sư cấp mười ba?” Ngũ Dịch thật vất vả ngừng ho khan, tò mò đến bên người Hạ Hinh Viêm, kinh ngạc nhìn chằm chằm hỏi nàng.

“Đúng vậy.” Hạ Hinh Viêm một bên ăn cơm rất nhanh, một bên gật đầu trả lời.

Bảo sao nàng cứ cảm giác là lạ, hóa ra linh lực của nàng thật sự thăng cấp.

Linh sư cấp mười ba.

Quả nhiên, chiến đấu chính là phương thức tu luyện tốt nhất.

Càng là có áp lực đến tính mạng, càng dễ đột phá.

Nàng có chút ngoài ý muốn, nhưng không thấy kinh ngạc mấy.

“Trước khi người tiến vào sắc vệ, người vẫn chỉ là linh sư cấp mười hai.” Ngũ Dịch cũng không bình tĩnh được như Hạ Hinh Viêm, tim đập kích động dị thường, vẻ măt đỏ rực.

“Thăng cấp ở bên trong.” Hạ Hinh Viêm thản nhiên nhìn lướt qua Ngũ Dịch một cái, “Có gì đáng tò mò?”

“Có gì đáng tò mò?” Ngũ Dịch hận không thể đánh một cái lên đầu Hạ Hinh Viêm, nhưng nhìn đến Dập Hoàng đang ngồi cạnh Hạ Hinh Viêm, tay dường như dính luôn ở đùi, muốn động cũng không được.

Tay thì không thể hoạt động nhưng miệng thì không ai có thể ngăn đón.

“Trong một ngày người thăng một cấp? Ngươi cho ta là trẻ con ba tuổi, lừa ai chứ?”

“Ta không phải một ngày thăng một cấp.” Hạ Hinh Viêm liếc trắng Ngũ Dịch một cái, nàng đang lo lắng không biết chọn học viện này có đúng không nữa, cảm giác lão sư học viện này có chút ngu ngốc.

“Lão tử đương nhiên biết ngươi thăng cấp trong vòng hai tháng.” Ngũ Dịch nuốt một ngụm nước miếng, ánh mắt nhìn Hạ Hinh Viêm đã bắt đầu có chút dại ra.

“Tốc độ thăng cấp của ngươi có cần khủng bố như vậy không?” Ngũ Dịch thật muốn mổ đầu Hạ Hinh Viêm ra để nhìn xem cấu tạo bên trong có phải khác hẳn với người bình thường hay không.

Nếu không nàng căn bản không phải là người, mà là linh thú.

Nhưng cũng không đúng, tốc độ thăng cấp của linh thú càng chậm hơn mới đúng.

“Khủng bố sao?” Hạ Hinh Viêm cắn đũa, thản nhiên nhìn Ngũ Dịch một cái, nhẹ nhàng ném một câu bâng quơ, “Chỉ có thể nói là bọn họ tu luyện quá chậm.”

“A…”

Không chỉ Ngũ Dịch bị câu nói này của Hạ Hinh Viêm làm cho nghẹn ngào, mà cả Tiết Mạch cũng bị nghẹn luôn nước miếng của mình, phải ho khan hai tiếng.

Ngũ Dịch liếc mắt nhìn Tiết Mạch một cái, nhìn qua hắn chắc cũng không chịu nổi đi.

Tiết Mạch tất nhiên thấy được ánh mắt của Ngũ Dịch, đáy lòng không tiếng động thở dài.

Ngũ Dịch ngu ngốc này, chẳng lẽ hắn không nhìn ra Hạ Hinh Viêm đang trả thù sao?

Nàng rõ ràng đang tức giận.

Tuy rằng hắn không biết Hạ Hinh Viêm tức giận cái gì, nhưng, hắn có thể khẳng định, nàng cố ý nói những lời này.

“Lão sư còn có việc gì sao?” Hạ Hinh Viêm ăn cơm xong, bỏ bát xuống, lau miệng, nhìn Ngũ Dịch và Tiết Mạch.

Nhìn bộ dáng bình tĩnh của Hạ Hinh Viêm, Ngũ Dịch thấy đầu đau từng trận.

Nha đầu kia, tuy rằng còn không ở cùng nàng bao lâu, nhưng, hắn có thể đoán được, tương lai nàng tuyệt đối sẽ không xem quy củ của học viện vào mắt.

“Hai ngày nay người nghỉ ngơi cho tốt, có chuyện gì hai ngày sau lại nói.” Ngũ Dịch cũng không biết nói gì hơn, đành phải khoát tay để Hạ Hinh Viêm đi.

Hạ hinh Viêm đứng dậy, định rời đi.

Ngũ Dịch bỗng nhiên mở miệng: “Hinh Viêm, vị bằng hữu này của ngươi có thể lưu lại, nói vài câu được không?”

Hạ Hinh Viêm cũng không đáp ứng ngay lập tức mà là nhìn về phía Dập Hoàng, dùng ánh mắt hỏi ý kiến của hắn.

“Người đi về trước nghỉ ngơi đi.” Dập Hoàng lập tức cho thấy hắn không ngại lưu lại, cũng làm cho Hạ Hinh Viêm yên tâm về trước.

Hạ Hinh Viêm gật đầu, xoay người rời đi, nàng còn chưa có xem kĩ học viện này, vừa vặn có thể đi chung quanh xem chút.

Đợi cho Hạ Hinh Viêm đi, Dập Hoàng ngồi tại chỗ nhìn Ngũ Dịch và Tiết Mạch, không nói gì chỉ chờ bọn họ mở miệng.

Bị Dập Hoàng dùng ánh mắt cao cao tại thượng nhìn mãi cho đến khi trong lòng cảm thấy sợ hãi, Ngũ Dịch rốt cuộc mở miệng: “Ở trong học viện, người nên thu liễm(che giấu bớt tài năng, bớt bộc lộ khả năng) một ít.”

Không biết vì sao, từ khi gặp linh thú hình người này đêm hôm qua đến giờ, trong lòng hắn liền hoảng loạn.

Lỡ lúc nào đó đắc tội Hạ Hinh Viêm, làm cho linh thú hình người này nổi giận, chắc sẽ làm cho học viện này trở nên gà chó không yên.

“Thu liễm?” Dập Hoàng ánh mắt nghiền ngẫm ở trên mặt Ngũ Dịch dạo qua một vòng, làm cho Ngũ Dịch rất khó chịu.

Sau đó Dập Hoàng hừ lạnh một tiếng, hỏi: “Ngươi không biết ta đã thu liễm lắm rồi sao?”

Thu liễm?

Nghe được lời nói của Dập Hoàng, Ngũ Dịch hận không thể nhảy dựng lên đánh một trận phân thắng bại, nhưng, hắn cũng không dám làm. Không phải vì hắn đã già đi, không còn nhiệt huyết như lúc còn trẻ.

Mà là hắn biết cho dù mình có nhảy dựng lên cũng đánh không thắng Dập Hoàng, chắc lại sẽ bị đánh cho tơi bời.

“Ngươi mà biết thu liễm?” Ngũ Dịch không dám làm ra hành động gì nhưng ngoài miệng cũng không buông tha người.

“Nói như thế nào chúng ta cũng là lão sư của Hạ Hinh Viêm, người hôm qua còn hành động như vậy?”

Ngũ Dịch càng nghĩ càng không ra, chỉ là một cái khảo hạch của sắc vệ tất cả mọi người đều phải trải qua.

Dựa vào cái gì Hạ Hinh Viêm lại có đặc thù như vậy, bị thương thì lão sư lại bị đánh?

Chẳng lẽ có một linh thú hình người là có thể kiêu ngạo như vậy sao?

“Vốn dĩ nàng không cần phải tham gia khảo hạch kia, là vì các ngươi tò mò muốn xem nàng như thế nào, nàng mới phải tham gia.” Dập Hoàng chậm rãi nói ra sự thật.

Làm cho Ngũ Dịch mặt đỏ tai hồng.

“Đúng, là ta làm cho nàng tham gia, nhưng ai biết được bên trong sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn chứ.”

Hắn cũng không muốn có chuyện này xảy ra, nếu không, làm sao hắn có thể để Hạ Hinh Viêm tham gia khảo hạch.

“Cho nên, ta đã rất thu liễm.” Dập Hoàng bình tĩnh nhìn Ngũ Dịch, “Ta chỉ cho các người chút nhắc nhở, ta sẽ không cho phép nàng có bất kỳ nguy hiểm gì.”

“Ngươi…” Ngũ Dịch tức giận đến đỏ bừng hai mắt, đêm qua đánh bọn họ như vậy còn nói là thu liễm, còn nói như thế là chút nhắc nhở?

Thật sự là không đem bọn họ để vào mắt.

Dù sao bọn họ cũng là lệnh tôn cấp năm mươi được không?

“Nếu như ngươi không thu liễm thì sao?” Ngũ Dịch giận quá hóa cười, hắn thật muốn nhìn linh thú hình người này còn có thể điên cuồng đến dạng nào.

“Ngươi cho rằng học viện của các ngươi còn có thể tồn tại sao?” Dập Hoàng từ tốn ném ra một câu, chậm rãi đứng lên.

Hoàn toàn không nhìn đến sắc mặt bị chọc tức đến trắng bệch của Ngũ Dịch, nhanh chóng rời đi.

Sau một lúc lâu, Ngũ Dịch mới có thể nguôi nguôi cơn tức, bực bội trừng mắt cửa nhà ăn, hận không thể đem cái ván cửa chọc thủng ra hai cái lỗ thủng.

“Người kia thật ngông cuồng.” Ngũ Dịch gầm nhẹ.

Tiết Mạch không tỏ vẻ gì nhiều, gần như gật đầu: “Quả thật có chút.”

“Cái gì mà một chút, hắn thật sự cuồng.” Ngũ Dịch quay đầu giận dữ trừng Tiết Mạch, Tiết lão đầu rốt cuộc là người của phe nào?

“Hắn là một linh thú hình người trọng tình trọng nghĩa.” Ấn tượng của Tiết Mạch với Dập Hoàng rất tốt, tuy rằng bị đánh một chút nhưng hắn biết Dập Hoàng đắn đo rất đúng mực.

Xem bộ dáng của Dập Hoàng cũng không phải người chỉ biết nói suông.

Có thể ra tay nhẹ như vậy, hay giống như lời nói của hắn, đã thu liễm rất nhiều phòng chừng đều xem ở mặt mũi của Hạ Hinh Viêm.

“Quá kiêu ngạo.” Ngũ Dịch thấp giọng bất mãn lầu bầu một câu.

Ngay cả học viện cũng không để vào mắt, còn dọa dẫm cái gì mà hủy học viện, quá kiêu ngạo rồi?

Tiết Mạch quay đầu châm chọc Ngũ Dịch, giọng nói khàn khàn còn khó nghe hơn cả hai tiếng cười gượng: “Người lúc còn trẻ còn kiêu ngạo hơn hắn.”

Chỉ một câu làm cho Ngũ Dịch không biết nói gì thêm.

Được rồi, hắn thừa nhận, hắn từng rất kiêu ngạo.

“Ai chẳng từng có thời trẻ tuổi lông bông.” Ngũ Dịch bất mãn phản bác, không cần Tiết Mạch nói, chính hắn cũng biết sự phản bác của hắn cũng không có hiệu quả.

“Hinh Viêm là một nha đầu có cá tính.” Tiết Mạch cũng xem xét lại vừa rồi vì sao Hạ Hinh Viêm lại dùng giọng điệu khiêu khích như vậy nói chuyện với bọn họ.

Nàng chắc đang tức giận linh thú hình người của mình bị sắc vệ làm bị thương.

Không cần trực tiếp hỏi ra suy nghĩ của Hạ Hinh Viêm, Tiết Mạch cũng có thể mơ hồ cảm giác được điều đó.

Bởi vì thật lâu trước kia, hắn cũng đã từng gặp một người như vậy.

Tâm tư đơn thuần giống như một dòng suối trong, luôn đem bằng hữu của mình đặt ở vị trí quan trọng nhất.

Hạ Hinh Viêm cùng người kia có thật nhiều điểm giống nhau, cho nên hắn mới khẳng định được như vậy.

“Quên đi, mặc kệ thế nào, trước hết nghĩ về chuyện luyện tập sau này của lứa đệ tử này đã.” Ngũ Dịch cũng không có nhiều lo lắng về Hạ Hinh Viêm.

Thiên phú của nàng tốt như vậy.

Chỉ cần hai tháng đã tăng ba cấp, Ngũ Dịch thật sự muốn hộc máu.

Ghê gớm cũng không có đến mức như vậy chứ.

Ngay lúc Ngũ Dịch và Tiết Mạch đi đến thư phòng để bàn bạc sự tình, Hạ Hinh Viêm đang đứng ở trên núi nhìn xuống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.