Ngút Trời

Quyển 1 - Chương 62-3: Thật xứng! (3)



Phòng đấu giá thật sự náo nhiệt hơn nhiều so với những ngã tư đường khác ở khu phía Nam thành, mấy ngã tư đường phồn hoa bao quanh tứ phía của phòng đấu giá, hình thành một khu vực chuyên môn giao dịch, ở lối ra vào có binh lính tuần tra đảm bảo an toàn cho giao dịch bên trong.

Đương nhiên binh lính bảo hộ cũng chỉ là để trưng bày thế thôi, dù sao nếu có người muốn cướp thứ gì đó thì mấy binh linh linh sư hơn cấp mười này cũng không làm được gì.

Hạ Hinh Viêm tiến đến khu vực giao dịch, thiếu chút nữa bị âm thanh ồn ào nơi đây làm cho điếc tai.

Lớn tiếng cò kè mặc cả, thậm chí còn có những người một lời không hợp liền ra tay đánh nhau, ẩu đả.

Hạ Hinh Viêm không nói gì chỉ nhìn trái, phải, mày run rẩy hai cái, đây là phòng đấu giá chứ không phải chợ đen sao?

Nàng cũng không muốn ở lại chỗ này lâu, vội vàng hướng về chỗ chính giữa phòng đấu giá.

Tiến vào cửa lớn, liền có một quầy, phía sau có một cô nương rất xinh đẹp đang ngồi, nhìn thấy Hạ Hinh Viêm cùng Hà Hy Nguyên tiến vào, nở nụ cười chào hỏi: “Hai vị đến mua hay là bán?”

“Chúng ta muốn tham gia hội đấu giá.” Hạ Hinh Viêm cười nói: “ Không biết hôm nay có mấy đợt đấu giá?”

“Hôm nay có một đợt trung cấp và một đợt đấu giá đặc biệt, hai vị chỉ cần xuất đủ tiền ký quỹ thì có thể tham gia hội đấu giá trung cấp. Nếu muốn tham gia hội đấu giá cao cấp…” Cô nương xinh đẹp cười rất tươi, thực chuyên nghiệp, “Vậy thì phải đưa ra được số lượng tài sản đủ để tham gia đấu giá cao cấp hoặc có vật phẩm đồng giá.”

Hạ Hinh Viêm gật đầu: “Chúng ta có vật phẩm cần được định giá.”

“Được.” Cô nương xinh đẹp cầm lấy cái chuông trên bàn, vẫy vẫy, theo tiếng chuông thanh thúy vang lên, từ bên trong đi ra một thiếu niên thanh tú.

Đi đến trước mặt Hạ Hinh Viêm cùng với Hà Hy Nguyên hơi khom người, làm tư thế mời: “Xin hai vị đi theo ta.”

Sau đó đi ở phía trước dẫn đường, vừa đi vừa một bên lễ phép nhẹ giọng hỏi: “Loại hình vật phẩm hai vị muốn đánh giá là gì ạ?”

“Nguyên liệu.” Hạ Hinh Viêm nói thẳng.

“Mời hai vị đi bên này.” Xác định được Hạ Hinh Viêm và Hà Hy Nguyên muốn định giá thứ gì, người thiếu niên thanh tú đi phía trước dẫn đường, rất nhanh đến một gian phòng được viết là phòng “Giám bảo”, đẩy cửa phòng ra.

“Mời hai vị.” Nói xong, nghiêng thân mình đứng ở một bên cửa, để cho Hạ Hinh Viêm và Hà Hy Nguyên thuận tiện đi vào.

Bên trong bố trí rất đơn giản, mặt tường bên phía tay phải đều là các ngăn tủ cao đến đỉnh, đối diện là một cái bàn rất rộng, sau cái bàn có một người trung niên đang ngồi, cầm bút và viết thứ gì đó.

“Vừa thấy có người tiến vào, người trung niên buông bút, đưa tay ra mời Hạ Hinh Viêm và Hà Hy Nguyên ngồi xuống.

Hai người Hạ Hinh Viêm ngồi xuống đối diện người trung niên.

Trên mặt người trung niên hiện ra một nụ cười chuyên nghiệp: “Không biết hai vị muốn định giá cái gì?”

Hạ Hinh Viêm đưa tay lấy ra từ trong vòng tay không gian một cái hộp gấm được bọc trong thượng đẳng tơ lụa quý giá, đẹp đẽ, Hà Hy Nguyên và tiểu hồ ly vừa thấy, cái đó không phải thứ nàng vừa đóng gói tốt sao?

Bất đồng với phản ứng của hai người, người trung niên vừa nhìn thấy thứ Hạ Hinh Viêm lấy ra, còn chưa nhìn đến vật phẩm bên trong, nhưng nhìn hộp đựng quý báu cùng với bộ dáng cẩn thận của Hạ Hinh Viêm, người trung niên cũng không dám khinh thường.

Ngồi nghiêm chỉnh nhìn kỹ hành động của Hạ Hinh Viêm.

Hạ Hinh Viêm chậm rãi mở từng chút tơ lụa, tơ lụa mềm mại trượt nhẹ qua bàn tay trắng nõn của nàng.

Động tác của nàng mềm, nhẹ, chậm rãi mở ra lớp bọc tơ lụa, động tác cẩn thận giống như đang che chở một đứa trẻ sơ sinh đang ngủ say, không dám có chút động tác lớn nào.

Đừng nói động tác lớn một chút, ngay cả hô hấp cũng trở nên nhẹ bẫng.

Cảm xúc của người đàn ông trung niên trong vô thức đã bị động tác của Hạ Hinh Viêm làm thay đổi, hắn cũng không kìm lòng được tới gần, nhìn không chớp mắt động tác của Hạ Hinh Viêm.

Theo sự di chuyển ngón tay của Hạ Hinh Viêm, hô hấp đều trở nên chậm hơn nhiều.

Rốt cuộc, ở dưới ánh mắt khẩn trương, chăm chú của người trung niên, tơ lụa bị gỡ ra, lộ ra hộp gấm được chạm trổ tinh mỹ, không nói bên trong đựng thứ gì, chỉ cần nhìn hộp gấm được điêu khắc tinh xảo cũng biết nó có giá trị xa xỉ.

Ngón tay mảnh khảnh của Hạ Hinh Viêm nhẹ nhàng vuốt ve bên cạnh hộp, tựa hồ có chút luyến tiếc mở ra.

Rốt cuộc, ngón tay đặt tại chốt mở hộp gấm, dùng sức nhấn một cái, hộp gấm mở ra.

Bên trong chứa một bình ngọc có ánh sáng nhu hòa, Hạ Hinh Viêm nhìn thấy bình ngọc lại khẽ thở dài một tiếng, giống như không đành lòng động đến.

Hơi nhắm mắt, đưa tay đẩy toàn bộ hộp gấm đến trước mặt người trung niên, giọng nói trầm thấp mang theo rất nhiều đau lòng: “Người định giá đi.”

Người trung niên cẩn thận từ trong ngăn kéo bàn lấy ra một miếng vải trắng mềm, cẩn thận nâng lên bình ngọc, chậm rãi mở nút bình, sau đó nhìn vào bên trong, vừa thấy, lập tức ngây ngẩn cả người.

Trừng mắt nhìn, không dám khẳng định ngẩng đầu nhìn Hạ Hinh Viêm đang ngồi đối diện.

Dường như suy nghĩ cái gì một lát, rồi lại từ bên cạnh hòm mang ra một cái bàn rất bé, chậm rãi nghiêng bình ngọc, làm cho tinh thạch màu tím chạy ra.

Màu tím tinh thạch thật xinh đẹp, mượt mà, giống như một viên trân châu hoàn mỹ, không tỳ vết, ở mặt bàn nhỏ, lăn hai vòng mới dừng lại.

“Đây là…” Người trung niên kinh ngạc nhìn chằm chằm Hạ Hinh Viêm.

“Đúng vậy.” Hạ Hinh Viêm mím môi, tựa hồ có chút khó xử hỏi: “Cái này có thể tham gia hội đấu giá đặc biệt sao?”

“Đương nhiên, đương nhiên. Chỉ cần cô nương đồng ý bán đấu giá.” Người trung niên vừa nghe lập tức mừng như điên gật đầu, “Còn một canh giờ mới đến hội đấu giá đặc biệt, cô nương có thể đến phòng trưng bày nhìn xem.”

“Vậy thì làm phiền.” Hạ Hinh Viêm đứng dậy, cuối cùng còn lưu luyến nhìn đến tinh thạch màu tím nằm trên bàn ngọc trước mặt người kia, lúc này mới chịu lưu luyến không nỡ, rời đi.

“Hinh Viêm, cái kia là gì vậy?” Rời khỏi phòng giám bảo, Hà Hy Nguyên cũng không nhịn được tò mò.

Hắn chỉ nhớ rõ ở Lâm Sơn Hạ Hinh Viêm cố ý đi đường vòng, ở dưới khe núi đào được không ít thứ, nhưng là lúc ấy cũng không thấy Hạ Hinh Viêm coi trọng mấy thứ này chút nào.

Thế nhưng làm sao người kia nhìn thấy lại giống như bảo vật hiếm có khó tìm?

“Đi phòng trưng bày giới thiệu xem sẽ biết.” Hạ Hinh Viêm cố ý không nói, dựa theo chỉ đường trên hành lang đi tới phòng trưng bày.

Nơi này dường như được đặc biệt chuẩn bị để trưng bày những gì sắp được bán đấu giá.

Mấy người Hạ Hinh Viêm vừa đi vào, chợt nghe đến âm thanh nghị luận náo nhiệt bên trong.

“Rốt cuộc thứ gì mà có thể cùng với vật phẩm đấu giá số 1 ngày hôm nay đặt ngang hàng?”

“Đúng vậy, mọi người đều là người quen cũ, sao không lộ ra cho chúng ta chút thông tin chứ?”

“Đương nhiên sẽ nói cho các vị, lần này mọi người thật may mắn, một vật phẩm bán đấu giá vừa được mang tới, trong chốc lát bán đấu giá mọi người trăm ngàn không thể bỏ lỡ vật phẩm tốt này.”

Người của phòng đấu giá tỏ vẻ thần bí, chậm rãi nói: “Đây là nguyên liệu chính của dược tề cấp bốn hồi linh đan – Tử kinh linh.”

“Tử Kinh linh?”

“Là Tử Kinh linh mà số lượng gần như đã sắp tuyệt tích?”

“Thật sự là quá may mắn, thế nhưng lại có Tử Kinh linh bán đấu giá. Loại nguyên liệu trong truyền thuyết còn trân quý hơn dược tề cấp năm thế nhưng xuất hiện.”

Mọi người ồn ào một trận, hiển nhiên tất cả đều vì tin tức này thấy hưng phấn đến có chút luống cuống.

Mấy người Hà Hy Nguyên cũng không đi vào, mà đứng ở ngoài cửa đợi lập tức rời đi.

“Hinh Viêm, thứ này không phải người có rất nhiều sao?” Hà Hy Nguyên khó hiểu vì sao chỉ lấy ra có một cái để bán.

Hạ Hinh Viêm quay đầu cười khẽ: “A Hy, chẳng lẽ người chưa từng nghe qua một câu sao?”

“Câu gì?”

Hà Hy Nguyên theo bản năng hỏi.

“Vật hiếm thì quý.” Hạ Hinh Viêm dựng thẳng ngón trỏ lên quơ quơ trước mắt Hà Hy Nguyên.

“A?” Hà Hy Nguyên nhất thời không hiểu được ý của Hạ Hinh Viêm.

Hạ Hinh Viêm nhíu mày cười nói: “Người không biết rằng “hồi linh đan” – dược tề cấp bốn gần như không có nữa sao?”

“Ta có biết, nhưng là…” Hà Hy Nguyên vẫn không hiểu được.

“Hồi linh đan được xem là dược tề cấp bốn cũng không phải vì phương pháp luyện chế có bao nhiêu khó khắn, thậm chí chỉ cần dược tề sư đạt tới kỳ cuối cấp bốn đều có thể luyện chế được.”

“Xác suất thành công còn hơn tám phần.” Hạ Hinh Viêm nghĩ nghĩ về hiểu biết của nàng đối với dược tề sư ở thế giới này.

Một năm ở học viện nàng cũng không ngồi không, những thứ sách vở ở đó hầu như nàng đều đã đọc hết.

“Nhưng là vì sao hồi linh đan lại trở thanh một dược tề cực kỳ khan hiếm?” Hạ Hinh Viêm cười tủm tỉm hỏi.

Nhìn ánh mắt cười của Hạ Hinh Viêm, Hà Hy Nguyên cũng không phải kẻ ngốc, lập tức phản ứng lại: “Bởi vì không có Từ Kinh linh!”

“Đúng vậy!” Hạ Hinh Viêm bắn ngón tay, “Hiện tại nếu có một viên hồi linh đan, mọi người muốn tranh giành phá đầu, khi đối địch nếu có dược tề giúp mình nhanh chóng khôi phục linh lực chính là mấu chốt quyết định thắng bại, thậm chí là tính mạng.”

“Ai cũng biết chỗ tốt của hồi linh đan, cố tình một dược tề không quá khó luyện như vậy nhưng không có nguyên liệu, người nói nguyên liệu này có phải hay không thật ít ỏi, hiếm thấy?”

Hạ Hinh Viêm cười tủm tỉm nhìn Hà Hy Nguyên: “Nếu ta đưa ra một đống lớn Tử Kinh linh đến bán đấu giá, người nghĩ sẽ như thế nào?”

“Cái này cũng giống như lúc người đói bụng sau một ngày một đêm được ăn một chén cháo nóng, cùng với sau khi ăn xong lại được ăn một bàn bánh bao nguội vậy.” Hạ Hinh Viêm căn bản cũng không trông chờ vào câu trả lời của Hà Hy Nguyên.

Nhưng là, ý của nàng Hà Hy Nguyên hoàn toàn nghe hiểu được.

Cố ý đóng gói Tử Kinh linh quý giá như vậy, cố ý ở phòng giám bảo lộ ra vẻ mặt không nỡ, tất cả đều vì muốn nâng độ quý trọng của Tử Kinh linh.

Những thứ muốn mà không được đều làm người ta thèm muốn không thôi, lại được người bán đấu giá đẩy mạnh, như vậy bọn họ làm sao không cố gắng đoạt được sao?

Như vậy viên Tử Kinh linh này sẽ bán được với giá cực cao.

Sau này lúc Hạ Hinh Viêm lại cần bán Tử Kinh linh, giá sẽ chỉ càng cao hơn mà thôi.

Nói cách khác, chỉ cần ngày sau này tùy tiện đấu giá một viên Tử Kinh linh, giá sẽ càng ngày càng cao, nhất định không thấp đi.

Nhất là lúc người mua được Tử Kinh linh như vậy sẽ nhanh chóng tìm người luyện chế hồi linh đan.

Thử hỏi, có người nào là không có đối thủ.

Khi biết trong tay đối thủ của mình có một viên dược tề khôi phục linh lực, như vậy hắn làm sao có thể không bỏ vốn gốc ra để mua một viên Tử Kinh linh như thế?

Không hề nghi ngờ, ngày sau giá của Tử Kinh linh sẽ nhờ buổi bán đấu giá hôm nay mà được đẩy lên một mức rất cao.

Dù sao, ai có Tử Kinh linh trong tay cũng sẽ không dễ dàng bán đi, mà sẽ luyện chế thành hồi linh đan để lưu cho chính mình dùng hoặc tặng cho người nào đó quan trọng.

Cho nên người cuối cùng thu lợi chỉ có thể là Hạ Hinh Viêm.

“Hinh Viêm.” Tiểu hồ ly ở trong lòng Hạ Hinh Viêm ngẩng đầu lên, thật sự chăm chú nhìn Hạ Hinh Viêm.

“Ừ?” Hạ Hinh Viêm cúi đầu kỳ quái nhìn hắn, “Làm sao thế?”

“Người không biết ngươi và Dập Hoàng thật xứng sao?”

Đều phúc hắn như nhau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.